MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa

Khu giam A không có Diêm La Vương lại trở nên xáo động, Nam Tầm thành công tấn chức tân ngục bá, nhưng cũng là ngục bá không quản sự như Diêm La Vương.

Tuy rằng Nam Tầm không quản sự, nhưng cậu lựa chọn tân phó lãnh đạo cho khu A, đó chính là anh Thiết ở phòng giam 242 của cậu. Toàn thể phạm nhân phòng 242 đã thăng lên một đẳng cấp mới.

Đối nội có anh Thiết quản lý đám phạm nhân không an phận, đối ngoại có anh hai Quý Hà của cậu cho chỗ dựa, cuộc sống của Nam Tầm trôi qua vẫn rất thích ý, nhưng cậu cô đơn nha.

Phần lớn thời gian, các phạm nhân đều phải lao động cải tạo trong nhà xưởng. Trước đây khi anh cậu Diêm La còn ở, hai người bọn họ đều đi làm việc trí óc như hàn bản mạch điện, lắp ráp thiết bị linh kiện gì đó, nhưng anh hai Quý Hà của cậu lại là một người đàn ông thô, chỉ có thể làm những việc như mài tảng đá, mài linh kiện kim loại. Hai người bọn họ không làm một chỗ, Nam Tầm cũng không có người nói chuyện cùng để giết thời gian. Ngoài lúc hai người cùng chạy bộ buổi sáng và giờ giải lao, hoặc là hẹn buổi tối cùng đi dạo, những lúc khác cơ bản không cùng nhau.

Hơn nữa Nam Tầm nghĩ anh hai Quý Hà có thể có cuộc sống riêng tư khá là "phong phú", nên thường buổi tối cậu cũng không tìm y.

Hôm nay là ngày thứ hai mươi tám Diêm La rời đi, đã sắp một tháng, Nam Tầm càng ngày càng nhớ hắn. Bây giờ cậu đã thay đổi kết cục ba năm sau bị cưỡng hiếp của Tô Mặc Bạch, dựa theo thân phận và địa vị của cậu bây giờ là không ai dám chọc giận cậu. Mặc dù còn có người lén gọi cậu là ngục hoa khu A mà không phải ngục bá.

Cuộc sống ở ngục giam khô khan mà vô vị, Nam Tầm không thể chờ được nữa ngày Tiểu Bát thức tỉnh, sau đó mang cậu rời đi, chẳng qua sâu trong lòng cậu sẽ có chút tiếc nuối và buồn lo không nói ra lời.

Lúc giải lao, Nam Tầm đặt mông ngồi trên bãi cỏ với tư thế thật đàn ông, Quý Hà ngồi đối diện cậu.

"Anh hai, em nhớ anh của em." Nam Tầm híp mắt nhìn lên bầu trời hơi chói mắt, đôi mắt bị ánh sáng mạnh kích thích làm chảy ra nước mắt sinh lý.

Nhưng Quý Hà không biết nha, cho là cậu khóc thật. Người đàn ông một đống tuổi có chút luống cuống, chỉ có thể vỗ vai cậu an ủi: "Tiểu Bạch đừng khóc, Diêm La sẽ cứu chúng ta ra ngoài."

Nam Tầm nghe giọng điệu y dường như vô cùng chắc chắn, không khỏi kinh ngạc nói: "Anh hai, sao anh biết? Anh của em có lợi hại đến đâu cũng không thể động tay động chân đến ngục giam Mỹ Hoàn này chứ?"

Quý Hà: "Đúng thật là không nhúng tay vào được, nhưng vẫn có biện pháp đặc thù, ví dụ như tìm người đệm lưng, ví dụ như phúc thẩm vụ án của cậu. Tội cố ý giết người biến thành tự vệ lỡ tay giết người, trong tù cậu lại có biểu hiện đáng khen, hơn nữa thêm một bút phí bảo lãnh phong phú, ra tù chẳng qua là chuyện mấy tháng."

Ánh mắt Nam Tầm hơi đổi, nhìn Quý Hà bằng vẻ xem kỹ: "Anh hai, anh có vẻ hiểu rất rõ anh của em nha."

Quý Hà đón nhận ánh mắt của cậu, không khỏi khẽ mỉm cười: "Tiểu Bạch, Diêm La nói cậu ngây thơ đơn thuần, nhưng anh chưa từng nghĩ như vậy. Chẳng qua cậu có Diêm La bao bọc cho nên chẳng muốn suy nghĩ chú ý những thứ khác. Đợi Diêm La vừa đi, cậu liền theo bản năng tự ỷ lại chính mình. Ở trong mắt cậu, người khác đều không đáng tin, bao gồm cả anh."

Vẻ mặt của y vào lúc này trở nên cực kỳ nghiêm túc, cặp mắt luôn cất giấu rất nhiều cảm xúc kia yên lặng nhìn Nam Tầm: "Tiểu Bạch, trước đây cậu và Diêm La thực sự chưa từng quen biết sao? Nhưng cậu lại cho anh cảm giác, hai người dường như đã biết nhau lâu lắm rồi."

Nam Tầm ngẩn ra, lập tức hứ một tiếng: "Anh hai, anh lại nói mê sảng cái gì đấy? Trước đây sao em có khả năng quen biết anh của em? Anh ấy là người trong tối, em chỉ là học sinh, hơn nữa anh cho rằng anh là giáo sư tâm lý học hả, hiểu người khác rõ vậy sao?"

Quý Hà muốn đưa tay vò đầu cậu, lại bị Nam Tầm tránh đi. Y liền nhún vai nói: "Thấy không, đây chính là khác biệt. Cậu sẽ để Diêm La vò đầu cậu, anh lại không được. Trong lòng cậu chỉ thừa nhận mình anh ta."

Nam Tầm không chút lưu tình chọc tâm sự của y: "Không phải em nói nhé anh hai. Anh của em thương em hơn anh, hơn nữa em có bóng ma tâm lý với anh. Lần trước anh và ngục hoa bên đó làm gì đó trong bụi cỏ bị em bắt gặp, em đã không cách nào nhìn thẳng anh nha."

Quý Hà sững sờ, cười ra tiếng: "Cậu em ngốc, không phải cậu tưởng anh thích đàn ông thật đấy chứ? Đây chỉ là đàn ông phát tiết bình thường mà thôi."

Nói xong, y không để ý lắm nói: "Chuyện anh tình tôi nguyện, tên đó giải quyết nhu cầu sinh lý của anh, anh sẽ che chở gã, chỉ đơn giản như vậy."

Nam Tầm không hoàn toàn tin y. Quý Hà người này mang cho cậu cảm giác rất kỳ quái, không chính không tà, đáy mắt đều cất giấu những thứ khác làm người ta không nhìn thấy đáy.

Tay phải của y có rất nhiều vết tích, đã sớm nhìn không rõ dấu vân tay. Vết thương trên người y cũng không ít, nhìn ra được đã trải qua không ít cuộc đánh nhau. Y còn là kẻ biết nghe lời đoán ý, Nam Tầm nghi ngờ có phải y đã từng học qua tâm lý học.

"Anh hai, anh nói lời này khiến em không khỏi hoài nghi, anh cố ý tiếp cận anh của em vì sớm có thể rời đi nơi này." Nam Tầm nghiêm túc quan sát hắn.

Vẻ mặt Quý Hà bất biến: "Cậu cho rằng anh ta không biết sao?" Càng có vẻ như gián tiếp thừa nhận.

Nam Tầm ngơ ngẩn, nghe thấy y nói tiếp: "Anh ta là đại lão trong tối, mà anh cũng chỉ là một tay đấm trong bang phái hạng hai. Đối với anh ta, anh không đáng nhắc tới. Ngày đó dù anh không ra tay giúp, anh ta cũng có cách tự vệ vì vậy không hề cần thừa nhận phần ân tình này."

Hơi ngừng, ánh mắt y nhìn Nam Tầm càng thêm thâm trầm: "Chẳng qua anh ta thay cậu tìm chỗ dựa, để trong thời gian anh ta rời đi có người thay thế bảo vệ cậu. Trước đây thời gian chúng ta cùng đi chung chỉ để anh ta bồi dưỡng tình bạn của chúng ta, rồi ở trong tối đánh giá độ tin cậy của anh."

Nói tới đây Quý Hà liền không nói tiếp, bởi vì tiếng còi kết thúc giải lao vang lên.

Nam Tầm đi theo sau y, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.

Nếu như y nói đều đúng, như vậy Diêm La... đã rất sớm vì cậu mà quyết định nhiều như vậy?

Nam Tầm nhìn sau gáy Quý Hà, bỗng nói với y: "Anh hai, dù anh đứng ra vì tiếp cận anh của em, em và anh em cũng công nhận người anh này!"

Bước chân Quý Hà hơi dừng chút, quay đầu lại nhìn cậu với vẻ mặt mềm mại hiếm thấy, chỉ là vẻ mềm mại này lại đan xen chút phức tạp Nam Tầm xem không hiểu.

Hơn một tháng sau, lúc cảnh ngục nói cho Nam Tầm biết có thể ra tù, cậu thật sự có hơi bất ngờ. Quả nhiên như Quý Hà từng nói, Diêm La sẽ nghĩ cách mang cậu ra ngoài, chỉ là cậu không ngờ sẽ nhanh như thế.

Trước khi đi, Nam Tầm không khỏi nhìn qua tất cả mọi người trong phòng 242, trên mặt bọn anh Thiết và Đỗ Phan đều có chút vẻ không tha, nhiều hơn là ước ao.

Nam Tầm đấm vào ngực mỗi người một cái, cười nói: "Mọi người phải cố gắng cải tạo đấy, chúng ta cùng hẹn gặp lại ở bên ngoài."

Anh Thiết và Đỗ Phan gật gù, mấy người Lão Tam đã khóc thành cẩu, cũng không biết là không muốn Nam Tầm rời đi, hay là nghĩ tới nửa đời sau của mình.

Nam Tầm ra tù.

Xuyên qua hai cửa sắt cao to có máy theo dõi, cậu liếc nhìn thấy một chiếc xe con cách đó trăm mét.

Cửa sổ xe hạ xuống, Nam Tầm thấy được gương mặt đẹp trai quen thuộc kia, không khỏi hô lên, bay nhanh chạy tới.

Diêm La đã bước xuống từ trên xe, lập tức ôm chặt lấy cậu mà ra sức xoay mấy vòng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi