MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc

Nam Tầm nghe mà lén chảy nước miếng.

Túy Hương Các đích xác "mập" chảy mỡ.

Có điều lúc này Nam Tầm còn phải tỏ vẻ mình chưa biết gì, nàng kéo tay Ánh Hàn nói: "Chàng thì có thể có kho vàng gì chứ? Chờ kho vàng của ta đầy lại rồi, ta sẽ đưa hết cho chàng quản. Hết thảy những thứ ta có đều giao chàng giữ."

Ánh Hàn nghe xong cũng không nói gì nữa, chỉ có khóe miệng là hơi giương lên, như thể bị lời này lấy lòng.

"Hàn Hàn, tên tùy tùng Nhạc Thạch kia không tới à?" Nam Tầm đột nhiên hỏi.

"Nhạc Thạch còn vài chuyện cần xử lý, sẽ tới trễ chút." Ánh Hàn nói, hắn kỳ quái nhìn Nam Tầm: "Ngài nhắc tới Nhạc Thạch làm gì?"

"Ta sợ chàng dùng người hầu trong phủ không quen. Tên Nhạc Thạch đó không phải vẫn luôn hầu hạ chàng sao, chàng dùng quen rồi chắc sẽ thoải mái hơn. Ta còn nghĩ, nếu Nhạc Thạch cũng cần tiền chuộc thân, có thể ta sẽ phải nói mấy lời nịnh nọt cha ta."

Ánh Hàn giải thích: "Nhạc Thạch là tặng kèm. Lúc trước ký khế ước bán thân đã nói rồi, ta đi hắn đi, ta ở hắn ở. Cho nên ngài không cần phí bạc nữa."

Nam Tầm vui vẻ: "Hàn Hàn, chàng còn chưa vào cửa đã giúp ta tiết kiệm rồi, vừa nhìn đã biết tướng vượng thê."

Ánh Hàn không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn nữ nhân này.

Chỉ cần nhìn nàng cười, tâm trạng đều sẽ biến tốt.

***

Đêm đó Nhạc Thạch xách bao lớn bao nhỏ tới Tiếu phủ, còn mang theo cả cây cầm chuyên dụng của Ánh Hàn.

Tâm sự lớn nhất đã giải quyết, ngày hôm sau Nam Tầm bắt đầu nghiêm túc đọc sách, Ánh Hàn chỉ ngồi an tĩnh một bên.

Ban đầu Ánh Hàn cho rằng dáng vẻ này của nàng có nửa là giả vờ, nhưng nào biết liên tục mấy ngày đều như thế.

Nữ nhân cúi đầu, dáng ngồi nghiêm chỉnh, trên bàn bày một quyển sách, tròng mắt đen nhánh của nàng lướt qua từng hàng chữ. Trong phòng chỉ có tiếng lật sách sột soạt.

Tiếng vang này đều đều, chứng minh hiệu suất nàng đọc sách luôn rất cao.

Ánh Hàn khó hiểu, rốt cuộc đây là loại nữ nhân gì. Khi nàng chăm chú vào một việc thật như hoàn toàn biến thành người khác, trở nên thực mê người, làm người ta rất khó dời mắt.

Chờ xem xong một quyển, người nọ đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm hỏi: "Hàn Hàn, chán lắm phải không? Chàng không phải cứ ngồi với ta đâu, chàng có thể vào trong viện thả diều hay bắt bướm gì đó."

Ánh Hàn vẻ mặt khinh bỉ: "Ai muốn thả diều bắt bướm? Nhàm chán."

"Tiếu Dao, ngài chê ta quấy rầy ngài đấy à?" Ánh Hàn híp mắt nhìn nàng, hỏi.

Nam Tầm buông quyển sách trên tay, đi qua ôm chặt eo hắn, hừ hừ: "Nói bậy gì đó. Chàng ngồi cạnh ta còn vui chả kịp, ta chỉ sợ chàng cứ ngồi không thế này mãi sẽ chán thôi."

Ánh Hàn nhướng mày: "Thật?"

Nam Tầm không nói hai lời, trực tiếp chu môi thò lại gần "chụt" một cái: "Cảm giác mỗi ngày đều thấy được chàng thật tốt."

Ánh Hàn đang muốn nói gì đó, lại nhận thấy điều bất thường nên đẩy nàng ra, nhỏ giọng nói: "Có người đến."

Nam Tầm vội vàng trở lại bàn đọc sách bên cạnh, ngồi nghiêm chỉnh.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, cha Thái Thương đi vào, phía sau là một người hầu bưng hai chén canh gà.

"Dao Dao, Ánh Hàn, ta sai phòng bếp làm canh gà cho các con. Đến đây, mỗi người một chén, uống mau kẻo nguội, bổ lắm đấy."

Nam Tầm ngửa đầu thở dài: "Cha, mỗi ngày đều uống canh gà, eo con đã to ra hai vòng rồi."

Ánh Hàn hơi mím môi cười trộm.

Nam Tầm thấy hắn cười trộm thì chơi xấu đẩy cả hai chén qua: "Hàn Hàn, mấy nay chàng gầy quá, cần phải bồi bổ. Hai chén này đều cho chàng."

Ánh Hàn nghiêm mặt nói: "Đây là ý tốt của Tiếu phu quân, ngài đừng cô phụ."

"Sao chàng lại nói giúp cha ta chứ." Nam Tầm rầm rì, sau đó bưng chén canh gà của mình lên uống "ừng ực" một hơi.

Thái Thương không nghĩ tới con rể tương lai sẽ chọn cùng phe với mình, có hơi bất ngờ, lại thấy Ánh Hàn càng thuận mắt.

"Ánh Hàn à, ngày mai ta muốn đến miếu Tường Hòa cầu phúc, con đi với ta đi." Thái Thương nói.

Ánh Hàn ngẩn người, không biết làm sao mà nhìn Nam Tầm.

Nam Tầm vứt cho hắn cái mị nhãn: "Đờ ra làm gì, cha kêu chàng cùng đi cầu phúc đó. Chuyện tốt thế còn gì, vừa lúc chàng cũng ra ngoài hít thở không khí đi."

***

Thái Thương rất thích đi chùa miếu cầu phúc, mỗi lần cầu xong đều phải quyên một khoản tiền nhan đèn khổng lồ. Nam Tầm cảm thấy cha của nàng chính là đại kim chủ ngờ nghệch của cái miếu kia. Thế nhưng cha nàng lại thấy tiền này tiêu rất giá trị, mà cha lại không thiếu mấy đồng này, nên nàng mới tùy ông.

Sáng sớm ngày hôm sau, làm một người rảnh rỗi trong nhà, Nam Tầm đi tiễn hai đại mỹ nhân Tiếu phủ.

"Cha, con giao Ánh Hàn cho cha, người đừng làm mất đó." Nam Tầm dặn dò.

Thái Thương trừng nàng: "Nhìn con kìa, cha chỉ dẫn nó đi cầu phúc, cũng chả phải đi buôn người."

Ánh Hàn đỡ Thái Thương, hai người một trước một sau vào xe ngựa Tiếu phủ.

Ngoài xe ngựa, Thái Thương còn mang theo hai tùy tùng và bốn hộ vệ. Bốn hộ vệ này có võ công tốt nhất Tiếu phủ, do nương Tiếu Dao cố ý phái cho cha. Dù sao trông cha nàng cũng quá đẹp, nương nàng không yên tâm.

Mà hiện tại, Nam Tầm cảm thấy cách làm này của nương thật anh minh thần võ. Bởi bây giờ nàng cũng thấy thế, Ánh Hàn là một đại mỹ nhân, nàng mới không yên tâm đâu.

Hay là thêm hai hộ vệ nữa?

Thái Thương từ chối ý tốt của con gái quý hóa. Ông chỉ đi đốt nén nhang cầu phúc, không cần rêu rao như vậy.

Hai người ngồi trên xe ngựa Tiếu phủ đến miếu Tường Hòa vùng ngoại ô hoàng thành. Nghe nói quẻ xăm ở miếu này rất linh, dù là nhân duyên hay tài vận, đại sư đều có thể bói được tốt xấu.

Mấy vị đầu trọc rảnh rang vừa thấy Thái Thương đã khách khí đón người vào miếu.

Thái Thương thay Tiếu Hồng và Tiếu Dao cầu bùa bình an, rồi dẫn Ánh Hàn đi sảnh nhân duyên rút xăm.

"Ánh Hàn, con đừng không tin, quẻ nhân duyên nơi này linh lắm. Đi xem thử đi, chúng ta tìm vị đại sư kia giải xăm cho con."

Ánh Hàn gật đầu, đột nhiên nhắc nhở: "Tiếu phu quân, con vừa thấy bên kia có người cứ nhìn qua đây, sợ là người quen của ngài."

Thái Thương theo hướng hắn chỉ nhìn sang, quả nhiên thấy được người cực kỳ quen: "Là Trương phu quân Trương phủ."

Thấy Trương phu quân vẫy vẫy tay với mình, Thái Thương cũng vẫy lại đối phương, sau đó hỏi Ánh Hàn: "Con muốn qua kia gặp Trương phu quân không?"

Ánh Hàn uyển chuyển từ chối: "Tiếu phu quân, ngài đi đi, con còn muốn nhờ đại sư giải xăm nhân duyên."

Thái Thương nghĩ đến thân phận hiện giờ của Ánh Hàn, xác thật có chút không ổn, liền qua đó một mình.

Đám người đi xa, Ánh Hàn mới nhìn cây xăm trong tay.

Trên cây trúc dài viết hai hàng chữ nhỏ: Không xem sinh tử cùng vô thường, nhưng trục luân hồi hướng tử vong.

Hắn đưa quẻ cho đại sự giải xăm, đại sư vừa xem thấy hàng chữ trên đó đã nhíu mày.

"Vị thí chủ này, ngươi đến cầu duyên thật ư?" Đại sư hỏi.

Ánh Hàn nói nhàn nhạt: "Đúng vậy. Ta cầu một kết quả."

Đại sư thở dài: "Đây là quẻ hạ hạ*. Ngày đêm luân phiên, bốn mùa luân chuyển, sinh lão bệnh tử. Mệnh người đều do trời định, đừng cố chấp cầu một kết quả. Nếu đời này không thể làm bạn, sẽ có kiếp luân hồi tiếp sau."

Ánh Hàn híp híp mắt, bỗng "xì" một tiếng: "Ý đại sư là, ta và người ta nghĩ trong lòng không thể bạc đầu giai lão?"

Đại sư chắp tay trước ngực: "Số mệnh đã thế. Nếu thí chủ cứ khư khư cố chấp, chỉ sợ... cùng nhau xuống hoàng tuyền."

Ánh Hàn cười lạnh, quay đầu bỏ đi.

Khi ngang qua lò hương lớn nghi ngút khói, Ánh Hàn trực tiếp bẻ quẻ xăm thành hai nửa ném vào.

Cùng nhau xuống hoàng tuyền sao...

Vậy thì cùng nhau đi.

[*Quẻ hạ hạ là quẻ đại hung. Ngược lại với thượng thượng đại cát.]

[Hoàng Tuyền: suối vàng dưới địa phủ]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi