MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Bạch Lạc

Nam Tầm đang ngồi đọc sách, lại đột nhiên nghe Tiểu Bát rống lên như quỷ: "A a a, đại Boss thế giới này có bệnh rồi, đang yên đang lành tự nhiên tăng 5 điểm giá trị hắc hóa!"

Nam Tầm ngẩn ra, tiếp tục đọc sách.

Tiểu Bát kêu to ngao ngao: "Nam Tầm, ngươi không lo hả? Gần đây giá trị hắc hóa đại Boss rất sống động, cứ tăng mãi, hơn nữa tăng không có dấu hiệu gì hết trơn. Cứ theo đà này thì lúc ngươi còn xa ngày giá trị ác niệm tiêu trừ hết, đại Boss đã trăm phần trăm hắc hóa. Là biến thái rồi còn gì!"

Nam Tầm lơ đãng "ừ" một tiếng.

Tiểu Bát:...

Cmn, nó vì ai mà cuống cuồng đây hả? Thế mà đối phương còn không thèm để bụng.

Tiểu Bát giận, siêu giận.

Nam Tầm nói: "Cho dù biến thái thật thì người gặp nạn là ta, ngươi sợ cái gì?"

Tiểu Bát: "Ta lo cho ngươi mà. Lỡ tâm hồn ngươi bị tổn thương nghiêm trọng, ta sẽ rất có lỗi đó."

Nam Tầm cười cười: "Đi nhiều thế giới vậy rồi, có biến thái nào chưa thấy qua đâu, thêm người nữa có tính chi?"

Tiểu Bát muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ho khan: "Vậy ngươi... chú ý chút ha."

Tuy mỗi lần Nam Tầm đều không nói, nhưng Tiểu Bát thấy lòng ê ẩm. Tốt xấu là đồng bọn cùng phấn đấu lâu vậy rồi, nó thật sự không muốn Nam Tầm vì mình mà để lại bóng ma tâm lý khi làm xong nhiệm vụ quay về thế giới hiện thực.

Dường như nó càng ngày càng hiểu Nam Tầm, có một số việc nàng đều chỉ đặt dưới đáy lòng.

Nàng không nói, ai cũng không biết.

Tiểu Bát tuy không biết rốt cuộc Nam Tầm đang nghĩ gì, nhưng những thứ trong đầu nàng và những gì nàng bộc lộ ra ngoài chênh lệch rất lớn.

"Tiểu Bát." Nam Tầm đột nhiên gọi nó.

"Sao, sao đấy?" Tiểu Bát cảnh giác.

Nam Tầm xì cười: "Hỏi ngươi chuyện đứng đắn mà, ngươi sợ cái gì?"

Tiểu Bát: "Lần nào ngươi cũng cố tình gây sự, ta sợ ngươi đó."

"Tiểu Bát ta hỏi ngươi, đại Boss thế giới này còn thân phận khác phải không? Kết cục của hắn ở nguyên thế giới là gì?"

Tiểu Bát "chậc" một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi muốn trâu bò mần mò chuyện công lược chứ, thì ra là hỏi hướng đi của thế giới."

Nam Tầm:...

Giọng điệu Tiểu Bát khoe khoang: "Không phải lần trước ta nói với ngươi, Tiếu Dao bị tính kế rồi đùa giỡn Thập Bát hoàng tử sao? Thập Bát hoàng tử kia là đứa con trai Hoàng Thượng thích nhất, ngươi biết vì sao không?"

Nam Tầm: Cmn biết rồi hỏi ngươi làm gì?

Tiểu Bát nói: "Trong lòng đương kim hoàng thượng có một bạch nguyệt quang là Vệ phi, mười bảy năm trước vừa sinh con không lâu thì nhiễm phong hàn chết. Vị Thập Bát hoàng tử này là con trai duy nhất của Vệ phi. Gia nói cho ngươi biết, thật ra Thập Bát hoàng tử này là giả, Vệ phi cũng không chết vì bệnh, mà do Hoàng Hậu hiện tại, cũng chính là Đức phi lúc bấy giờ hại chết.

Vệ phi lúc ấy biết mình khó thoát tai kiếp, lại sợ Đức phi giết đứa nhỏ của mình, liền mệnh ảnh vệ lén đánh tráo đứa nhỏ, đưa một đứa giả về. Ảnh vệ kia là ảnh vệ nam duy nhất trong cung, do Hoàng Thượng ngầm phái đi bảo vệ Vệ phi. Đáng tiếc, chậc, vẫn không ngăn được kế hoạch giết người vô hình của Đức phi."

Nam Tầm: "Cẩu huyết ghê. Ta nghĩ ta đoán được rồi, Ánh Hàn mới là Thập Bát hoàng tử thật."

Tiểu Bát: "Không sai! Đại boss mới là con trai ruột Vệ phi. Chỉ là trước khi chết Vệ phi không yên lòng, nên đã năn nỉ Hoàng Thượng dù thế nào cũng phải bảo vệ tốt hoàng tử giả kia.

Hoàng Thượng vừa khéo đưa Thập Bát hoàng tử đó nuôi dưới danh Đức phi, Đức phi lúc này mới nguôi ý muốn giết chết Thập Bát hoàng tử. Dù sao ca nhi cũng không uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế, gã liền để lại mối họa này."

Nam Tầm hơi nhíu mày, hỏi: "Thế giờ Hàn Hàn biết thân phận của mình không? Chàng sẽ không đi tìm Hoàng Hậu báo thù chứ?"

Tiểu Bát: "Hắn biết chứ. Sau khi Vệ phi chết, ảnh vệ kia lập tức rời cung, mai danh ẩn tích, gả vợ sinh con, Nhạc Thạch chính là con ông ta. Khi sắp lìa đời, ảnh vệ liền nói hết cho Nhạc Thạch và Ánh Hàn. Ông muốn Ánh Hàn nhận tổ quy tông, nhưng việc đó nói dễ hơn làm. Vụ đánh tráo đó quá vội vàng, Vệ phi lại không để lại bất kỳ tín vật nhận thân nào cho Ánh Hàn. Gia nghĩ, chắc là ảnh vệ hiểu sai ý rồi. Vệ phi đã chịu đủ cảnh ngươi lừa ta gạt trong cung, hắn càng hy vọng con trai hắn có thể làm một bá tánh bình thường sống bình an hết một đời."

Nam Tầm nói: "Vệ phi là một người cha tốt."

Tiểu Bát chợt nói: "Nam Tầm, kỳ thật ngươi đã thay đổi vận mệnh đại Boss nguyên thế giới. Ngươi biết không, đại Boss nguyên thế giới cũng hoàn lương. Chẳng qua không phải vào Tiếu phủ, mà là Trương phủ."

Vẻ mặt Nam Tầm hơi đổi: "Trương phủ? Cái nhà ngươi nói không phải của Phiêu Kị tướng quân đó chứ?"

Tiểu Bát cười hắc hắc: "Không sai, chính là Trương Tử Kỳ ngươi gặp lần trước. Trương Tử Kỳ vừa ý đại Boss, nạp hắn làm sườn phu."

Tuy chuyện này bây giờ không xảy ra, nhưng Nam Tầm vẫn thấy hơi khó chịu.

"Đại Boss lợi dụng Trương Tử Kỳ để tham gia cung yến, làm quen được không ít quý nhân, cuối cùng ôm được đùi Hiền phi. Hai người hợp mưu lật đổ Hoàng Hậu, còn tố giác chân tướng Hoàng Hậu giết Vệ phi năm đó. Hoàng Thượng giận dữ, phế đi Hoàng Hậu biếm lãnh cung. Sau đó thì sao, đại Boss lại dùng chút thủ đoạn, khiến phế hậu chết ở lãnh cung."

Nam Tầm: Xuất sắc, xuất sắc, thật là cung đấu bản nam.

"Rồi sao nữa?" Nam Tầm hỏi.

"Sau đó nữa tất nhiên là đại Boss tìm một cơ hội thích hợp nhận thân với Hoàng Thượng. Đáng tiếc Hoàng Thượng cũng là người thông minh, biết hết thảy đều do Ánh Hàn đứng sau quạt gió thêm củi. Hơn nữa trước kia đại Boss còn làm ca nhi hoa lâu, là chuyện làm nhục gia môn. Bà ta không những không nhận hắn, còn mệnh hắn không được nói ra chuyện này.

Sau đó, đại Boss tức giận giết chết Thập Bát hoàng tử."

Nam Tầm:... Thật hung tàn.

"Ngũ hoàng nữ và Thập Bát hoàng tử tỷ đệ tình thâm, đương nhiên là đối địch đại Boss. Rồi đại Boss cũng muốn giết Ngũ hoàng nữ, nên hắn bắt đầu châm ngòi quan hệ giữa Trương Tử Kỳ và Ngũ hoàng nữ, thậm chí lấy được bản đồ chiến lược của Trương Tử Kỳ, làm cho trận chiến của Trương Tử Kỳ và Ngũ hoàng nữ thất bại. Sau, Trương Tử Kỳ tỉnh ngộ, bỏ đại Boss. Rồi không biết sao cuối cùng đại Boss đến nước địch, còn làm sủng phi của quốc vương. Sau lại nhảy nhót các kiểu, không ngừng khơi mào chiến tranh..."

Nam Tầm xoa xoa trán.

Đau đầu ghê...

"Tiểu Bát, ý ngươi là, hiện giờ Ánh Hàn cũng chỉ lợi dụng ta ấy hả?"

Tiểu Bát nói: "Đúng vậy, không thì ngươi tưởng gì?"

Nam Tầm cười gượng ha hả: "Ta cho rằng bản thân ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, nên mới hấp dẫn được Hàn Hàn."

Tiểu Bát: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Ai da, thật đau lòng quá đi, Hàn Hàn lại đối xử với ta như vậy." Nam Tầm làm vẻ mặt buồn rầu.

Chợt, ánh mắt nàng lóe lóe, lại bỗng dưng nở nụ cười: "Nhưng mà ta có lòng tin, Hàn Hàn nhất định sẽ yêu ta. Hơn nữa có ta ở đây, ta sẽ không để chàng bị người chà đạp như nguyên thế giới. Thập Bát hoàng tử thì sao, ta sẽ cho Hàn Hàn biết, làm chính phu của ta, chính là thắng qua hết thảy."

Nam Tầm không khỏi nhìn ra cửa sổ, tiểu yêu tinh của nàng hẳn là sắp về rồi nhỉ?

Đột nhiên rất muốn ôm hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi