MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Người nọ lướt qua, gió thổi trường bào xanh nhè nhẹ bay lên, hương thảo dược thoang thoảng mát lạnh tràn vào khoang mũi Nam Tầm.

Nam Tầm sững sờ vài giây rồi lập tức đuổi theo: “Này, này này! Tiền bối Quỷ Diện Độc Thủ, ngài đừng đi vội, ta có việc cần hỏi ngài! Tiền bối! Tiền bối!”

“Yêu nữ đứng lại, giao thuốc giải ra đây!” Vài đệ tử Kình Thương lao tới.

“Các ngươi phiền vừa thôi, không là không! Nàng ta tự tìm quả đắng, dù sao cũng chẳng chết được.” Nam Tầm không muốn dây dưa thêm, dùng ba chiêu đánh ngã cả đám.

Thế là đám người mặt mày xanh mét đành trơ mắt nhìn yêu nữ rời đi theo nam nhân kia.

“Các sư huynh, vừa rồi các huynh có nghe thấy không? Yêu nữ cũng gọi người đó là Quỷ Diện Độc Thủ. Có khi nào… hắn thật sự là Quỷ Diện Độc Thủ?”

Vị đệ tử này vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều chuyển từ xanh sang tím.

Ban nãy họ hỏi tên trộm này người phương nào dám to gan xâm nhập địa phận phái Kình Thương, còn ăn cắp linh chi ngàn năm. Bọn họ chỉ nghe thấy người nọ tựa gió nhẹ mây trôi hững hờ phun mấy chữ “Quỷ Diện Độc Thủ”.

Mấy người lập tức cười nghiêng ngả, trào phúng: “Đừng tưởng đeo cái mặt nạ rác rưởi liền tưởng mình là Quỷ Diện Độc Thủ thật.”

Nhưng nghe yêu nữ kia gọi Quỷ Diện Độc Thủ chắc như đinh đóng cột, chẳng lẽ đã từng chạm mặt?

Mười mấy năm trước, Quỷ Diện Độc Thủ chính là một nhân vật làm mưa làm gió giang hồ. Nghe đồn người này áo đen tóc bạc, sau lại đột nhiên mai danh ẩn tích. Thời điểm mọi người đều cho rằng Quỷ Diện Độc Thủ đã về làm bạn với núi rừng, thì bỗng hai năm trước giang hồ lại lan truyền tin tức về hắn

Quỷ Diện Độc Thủ y thuật lợi hại, độc thuật càng xuất sắc. Nhưng người này chỉ giết chứ không cứu người, xuất quỷ nhập thần, tính tình quái gở, không ai dám chọc.

Đám đệ tử hoảng hồn sực nghĩ tới ban nãy có lẽ họ chỉ còn cách quỷ môn quan một bước chân, sống lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải yêu nữ Ma giáo bất ngờ xuất hiện, e rằng bọn họ đã biến thành mấy cỗ thi thể.

“Phương sư huynh, người này không giống Quỷ Diện Độc Thủ trong lời đồn. Ta nhớ rõ Quỷ Diện Độc Thủ áo đen đầu bạc trắng, người này lại áo xanh tóc đen. Hơn nữa nhìn dáng dấp hắn hẳn còn rất trẻ. Sao có thể là Quỷ Diện Độc Thủ danh chấn giang hồ mười năm trước được?”

Phương sư huynh hiển nhiên nhiều tuổi nhất trong đám, hắn ta nhíu mày: “Dù không phải Quỷ Diện Độc Thủ cũng là nhân vật lợi hại, may thay vừa rồi không ra tay.”

Một đệ tử khác lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn về phía nữ tử mặt xuất hiện vài vết cào đáng sợ đã đau ngất đi trên đất: “Vậy tiểu sư muội phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta quay về môn phái, nhanh chóng báo cáo chuyện này cho chưởng môn.”

Phương sư huynh trừng hắn: “Lần này chúng ta vốn lén dẫn tiểu sư muội xuống núi, đệ muốn chưởng môn trách phạt nhốt chúng ta lại?”

“Thế phải làm sao?”

Phương sư huynh trấn định nói: “Các đệ quên vì sao tiểu sư muội la muốn cùng chúng ta xuống núi rồi à? Mau đi tìm Mạnh sư huynh, không chừng huynh ấy có biện pháp.”

Nam Tầm giải quyết xong đám tiểu tốt phái Kình Thương liền đuổi theo nam tử áo xanh.

Không ngờ khi quay đầu lại đã chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu.

Nam Tầm vội vàng chạy về phía trước, vốn đã chuẩn bị tinh thần bị mất dấu, chẳng ngờ bóng áo xanh lại lọt vào tầm mắt.

Đối phương một tay cầm lưỡi hái, bước đi thong dong nhẹ nhàng, cũng cực kỳ vững vàng, sọt thảo dược đầy ắp sau lưng không hề đong đưa lấy một lần.

Nam Tầm vận khí, trực tiếp bay đến trước mặt hắn chặn đường.

Nam tử khựng lại, mặt nạ quỷ dữ tợn đối diện cô, đôi mắt cũng dừng trên người Nam Tầm.

Không biết vì sao, Nam Tầm cảm thấy ánh mắt đó cứ rờn rợn.

“Ha ha, tiền bối, ngài chính là Quỷ Diện Độc Thủ vừa tái xuất giang hồ mấy năm nay đúng không? Vãn bối tự biết mình đường đột, nhưng vãn bối muốn xin ngài một viên đan dược.” Nam Tầm cười hiền lành như vật nuôi vô hại.

Nhưng người nọ chỉ nhìn cô một cái thật sâu, rồi vòng qua, tiếp tục đi về phía trước.

Nam Tầm ngẩn người, lầm bầm: “Quả thực giống hệt lời đồn, tính tình quái đản thật sự.”

Chẳng qua viên đan dược này không có cũng chẳng hề gì, chỉ là tình cờ gặp mặt nên muốn xin một viên.

Nghĩ nghĩ, Nam Tầm quyết định vẫn nên tranh thủ chút chút, vì thế gọi với theo: “Tiền bối, ta có thể dùng dược liệu trân quý để đổi đan dược với ngài!”

Người nọ tiếp tục đi về phía trước.

Mãi đến khi Nam Tầm nói: “Ta dùng ngục hỏa liên đổi với ngài”, hắn mới dừng.

Hai mắt Nam Tầm sáng ngời, có cửa rồi.

Xem ra sức hút của ngục hỏa liên quả khó chối từ. Không chỉ có Lê Phong muốn, ngay cả Quỷ Diện Độc Thủ vừa nghe đến, rõ ràng cũng thay đổi sắc mặt.

Quỷ Diện Độc Thủ chậm rãi quay đầu lại, cặp mắt đen thâm thúy dưới lớp mặt nạ ghim trên người Nam Tầm.

Tưởng chừng như đã qua cả trăm ngàn năm, hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt, trầm giọng: “Đi theo ta.”

Thanh âm khàn khàn trầm trầm, giống như cố tình đè thấp giọng.

Nam Tầm vui sướng nhảy cẫng lên hai cái, rồi bám sát hắn.

Đập vào mắt cô là gáy người nọ, cho nên tầm mắt vô thức sượt qua vành tai hắn.

Chỉ thoáng lướt qua, nhưng không biết thấy điều gì mà đôi mắt lập tức vòng về.

Nam Tầm nhìn chằm chằm vành tai nam nhân, vẻ mặt khiếp sợ tột cùng.

Vành tai phải có một nốt ruồi nhỏ, vị trí kia… Cô quen thuộc quá đỗi, không lệch một ly.

Rất nhiều lần không thấy, ngay cả ba năm trước cũng không có, sao đột nhiên…

Nam Tầm rất quả quyết, cô tuyệt đối không nhận sai người, Lê Phong chính là đại Boss ẩn hình.

Vậy người trước mắt…

Sau mấy phen mặt đổi màu, Nam Tầm cong cong khóe miệng, mắt sáng ngời lấp lánh động lòng người.

Cô khẽ cười một tiếng trong lòng.

Có câu “nữ đại mười tám biến”*, không ngờ nam cũng vậy.

[*Nữ đại mười tám biến: Hiểu theo hai nghĩa, nghĩa cổ là điển tích long nữ đến tuổi có mười – tám phép biến hóa thần thông. Hiện nay hiểu theo nghĩa đơn giản là con gái lớn đến tuổi mười tám thay đổi rất lớn.]

Hai người im lặng một đường. Nam Tầm nhảy nhót đủ kiểu, làm lục lạc trên chân leng keng không ngừng.

Người phía trước chợt quay đầu lại, lạnh lùng thốt: “Ngươi quá ồn.”

Nam Tầm ồ một tiếng, ngoan ngoãn không lộn xộn.

Đi theo người nọ một hồi, Nam Tầm rốt cuộc trông thấy gian nhà tranh giản dị.

Trước nhà phơi đầy thảo dược, lán bên cạnh có giá gỗ lớn, bày rất nhiều chai lọ vại bình.

Nam tử đeo mặt nạ quỷ lấy ra phân loại thảo dược trong sọt, sau đó bắt đầu bận bịu, dường như đã quên mất cái đuôi phía sau.

Nam Tầm cũng không quấy rầy hắn, ngồi một bên xem hắn làm việc. Một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chòng chọc không rời bóng lưng hắn, ánh mắt nóng rực không thôi.

Sau đó ánh mắt kia cứ trượt dần từ gáy đến bả vai, rồi đến lưng hùm, eo sói, rồi xuống… đôi chân dài ẩn hiện dưới lớp quần áo.

Ánh mắt có thể nói cực kỳ lưu manh.

Nam nhân đang phân loại thảo dược đương nhiên cảm nhận được ánh mắt trần trụi đó, trong đôi mắt lãnh đạm không gợn sóng bỗng hừng hực bốc lên lửa giận.

“Quả đúng là yêu nữ, thấy đàn ông là sáng mắt lên.” Người nọ trào phúng, giọng nói lạnh đến tận xương.

Nam Tầm ây da một tiếng, hờn dỗi: “Tiền bối sao lại nói người ta thế. Đến bây giờ, mới chỉ có một nam tử có thể khiến hai mắt ta tỏa sáng, đó chính là tiểu ca ca Lê Phong của ta. Ai da, ta thật nhớ tiểu ca ca quá~”

Thân hình người nọ bỗng run lên, ngay sau đó đôi tay kia nắm chặt thành quyền.

Nam Tầm tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Ta nhớ huynh ấy phát điên lên được, ăn không ngon, ngủ không yên, e rằng đã mắc phải bệnh tương tư.”

Nói xong, cô hít hít mũi, giọng ngọt ngào làm nũng: “Tiền bối, hay ngài thuận tay chữa bệnh cho ta đi, ta cảm thấy bệnh tình mình nguy kịch lắm rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi