MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Thanh Y Quỷ Diện sững sờ hồi lâu. Gương mặt thật ẩn dưới lớp mặt nạ khiến người không cách nào thấy rõ cảm xúc, chỉ có cặp mặt lộ ra là tối tăm u ám, tựa hồ có cơn giông tố sắp ập đến.

Hắn đột nhiên xoay người về phía Nam Tầm, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen nhánh ngập nước.

Đôi mắt ấy vẫn hút hồn như xưa, đặc biệt khi đong đầy nước thì vẻ quyến rũ pha thêm chút đơn thuần, cứ như vậy nhìn một nam nhân khiến lòng hắn tê dại.

Nam Tầm bỗng bị trừng thì vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, giọng điệu hết sức vô tội: “Sao vậy tiền bối? Ngài định bảo ta ồn quá à?”

“Ta, ta… Nhưng ta thật sự rất khó chịu, ngài làm ơn giúp ta chữa bệnh tương tư đi mà. Viên dược kia ta không cần nữa, ta tặng cả cây ngục hỏa liên cho ngài luôn được không?”

Nét mặt Nam Tầm hết sức chân thành, miệng nhỏ chu chu như sắp khóc tới nơi, có thể thấy được nhất định đã khó chịu lắm rồi.

Nam tử áo xanh nhìn nàng thêm nửa ngày, ánh mắt sắc bén biến đổi mấy bận, một khắc nào đó bất chợt rời đi.

Hắn im lặng, tiếp tục sửa sang lại thảo dược.

Nam Tầm ngắm chốc lát, đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Tiền bối, hình như ngài để sai loại đó rồi. Ngài xem hai cây cạnh nhau lá cây chẳng giống nhau gì cả, người ngoài nghề như ta cũng phát hiện.”

Thanh Y Quỷ Diện cúi đầu nhìn kỹ, quả thực… để sai rồi.

“Ngươi câm miệng.” Hắn lạnh lẽo quát.

Nam Tầm đưa tay bưng mặt nhỏ, ồ một tiếng, thấy hắn dừng việc trên tay, quay ra hý hoáy mấy chai lọ bình vại trên giá cheng cheng không ngừng.

“Tiền bối, ngài không cần ngục hỏa liên thật ư? Vãn bối không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần ngài chữa bệnh tương tư mà thôi, làm vậy ngài cũng đâu có lỗ?” Nam Tầm quyết trí phải thuyết phục đến cùng.

“…Ngươi không có khả năng mắc bệnh tương tư.” Người đàn ông trầm giọng nói, ngữ điệu chắc nịch.

Nam Tầm mất hứng: “Sao lại không có khả năng?”

Thanh Y Quỷ Diện xì một tiếng: “Chẳng phải ngươi là Hồng Y La Sát à?”

Nam Tầm đáp “Đúng vậy.”

Thanh Y Quỷ Diện nói tiếp: “Hồng Y La Sát cớ sao lại đổ bệnh tương tư? Nàng ta hoang dâm vô độ, không mắc bệnh hoa liễu đã tốt lắm rồi.”

Nam Tầm vừa nghe nửa câu sau, sắc mặt tức khắc sa sầm.

Được lắm, tên khốn này, dám so sánh ta với kỹ nữ thanh lâu tiếp vô số khách!

Thanh Y Quỷ Diện hồi lâu không thấy nữ nhân phía sau lên tiếng thì nghi hoặc quay đầu.

Thế nhưng đối diện đôi mắt rơm rớm nước dường như hàm chứa sự tủi thân vô hạn. Khi bị hắn bắt gặp, cô liền cố nén xuống.

“Tiền bối, ở trong mắt ngài, phải chăng ta cũng giống những kỹ nữ lầu xanh ngàn kẻ cưỡi vạn người ngủ ư?” Nam Tầm nhìn thẳng hắn truy hỏi.

Thanh Y Quỷ Diện im lặng vài giây, giọng khàn khàn trả lời: “Ngươi đương nhiên không giống bọn họ.”

Nam Tầm vừa hơi cong khóe miệng, lại nghe thấy hắn châm chọc: “Bọn họ nào dám cự tuyệt ai, còn ngươi cẩn thận lựa chọn, há có thể giống nhau?”

“Ngươi!” Nam Tầm đứng phắt dậy, tức giận đến độ đầu xì khói.

“A a a! Quỷ Diện Độc Thủ chó má! Ta từng ngủ nam nhân hay chưa chẳng nhẽ ngươi không nhìn ra?” Nam Tầm gầm lên.

Thật chẳng thể hiểu nổi. Không phải biết xem tướng hả? Biết xem tướng mà còn nhìn không ra cô có phải tấm thân xử nữ hay không?

Xem tướng cái gì cơ chứ, mỗi thế thôi cũng không phân biệt được. Ngu ngốc, ngu ngốc, lừa đảo!

Tiếng gầm làm nam nhân ngây như phỗng.

Hắn ngây ngẩn quan sát cô, dường như muốn phân tích xem có phải đúng ý hắn hiểu hay không. Rất lâu sau, mới bần thần lắp bắp mấy chữ: “Chuyện này sao có thể…”

Nam Tầm hít sâu một hơi bình tĩnh lại, nhếch mép cười: “Ngài bảo không có khả năng thì không có đi. Có điều tiền bối, ta không hề lừa ngài, ta thật sự mắc bệnh tương tư. Coi như vì ngục hỏa liên kia, ngài chữa bệnh giúp ta đi?”

Dưới mặt nạ quỷ, nam nhân mím chặt môi mỏng, nàng cứ như vậy nhẹ nhàng lướt qua chủ đề vừa rồi, cho nên phải chăng chỉ đang trêu đùa hắn?

“Ngục hỏa liên khó kiếm, ngươi làm thế nào có được?” Nam nhân không đáp mà hỏi lại.

Nam Tầm nói bằng giọng thoải mái: “Tiền bối nếu từng nghe danh dâm đãng của Hồng Y ta, vậy hẳn cũng biết hộ pháp Ma giáo Vu Thương đúng không? Người này rất thích sưu tầm kỳ trân dị thảo. Ngục hỏa liên là gã cho ta.”

Hai chữ “Vu Thương” tựa hồ chạm đến cấm kỵ, ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, sắc lẻm như dao.

“Vì sao gã cho ngươi?” Nam nhân tiến về phía trước hai bước, khí thế bức người.

“Thứ quý giá nhường này, dựa vào đâu mà gã lại cho ngươi?” Giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tận tủy.

Nam Tầm nhíu mày giải thích: “Vu Thương vốn nợ ta một nhân tình, thêm nữa ngày đó gã vừa vớ được một đại mỹ nhân, tâm trạng vui vẻ nên đưa ta thôi.”

Ánh mắt Thanh Y Quỷ Diện trở nên cực kỳ dọa người: “Người đẹp kia chắc là ngươi phải không? Vì ngục hỏa liên, ngươi cùng gã mây mưa một đêm! Để đạt được mục đích như vậy, ta khinh!”

Nam Tầm đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó như đoán được điều gì, chợt ngộ ra.

Hai mắt sáng bừng ngước lên nhìn hắn, cuối cùng đã hiểu được vì sao năm đó tiểu Lê Phong ra đi không từ biệt.

Nam Tầm đột nhiên bật cười khanh khách, giọng điệu bất giác mang ý nhõng nhẽo, ngọt ngấy chết người: “Tiền bối, người lăn giường hăng say với Vu Thương mới không phải ta đâu. Ta kén chọn lắm, chỉ vừa mắt những ai tuấn tú giống tiểu ca ca Lê Phong thôi. Ta ấy à, trái tim phủ toàn bóng hình huynh ấy.”

Thấy hắn vẫn không nói lời nào nhìn mình đầy lạnh lẽo, Nam Tầm hơi hơi cúi đầu, thấp giọng: “Tiền bối biết Lê Phong không? Huynh ấy là đệ tử phái Thanh Vân, khôi ngô cực kỳ. Lần đầu ta gặp huynh ấy là lúc mới mười lăm tuổi. Cho nên sao có thể giống mấy lời đồn thổi hằng năm ngủ ít nhất trăm tên đàn ông, con số đã lên tới hàng ngàn hàng vạn người, như vậy ta không phải lão yêu bà sao?”

Nói đến đây, Nam Tầm cong cong mi mắt: “Sau khi gặp tiểu ca ca Lê Phong, ta liền quyết định, tương lai nhất định phải gả cho huynh ấy.”

Quanh người nữ nhân tràn ngập hơi thở êm dịu ngọt ngào, tươi cười nơi khóe miệng cũng làm người khác cảm thấy hạnh phúc không thôi.

Có điều, Thanh Y Quỷ Diện sao có thể tin, có một số việc tận mắt hắn chứng khiến. So với mấy lời ngon tiếng ngọt của nàng ta còn chân thật hơn nhiều.

Tuy hắn biết đây chỉ là giả dối, nhưng nghe xong trái tim không khỏi nóng lên.

Hắn hận bản thân mình, cũng hận Hồng Y đã khiến hắn ra nông nỗi này.

Hắn lặng thinh nhìn Nam Tầm, mặc cô đứng một bên tự lẩm nhẩm lầm nhầm.

Đến khi Nam Tầm dừng lại, bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt nặng nề.

Có những chuyện tên ngốc này không hỏi, Nam Tầm cũng không muốn chủ động giải thích.

Cô tính cho hắn một trừng phạt nho nhỏ.

Qua hồi lâu, Nam Tầm mới lại mở miệng: “Tiền bối, vì ngài sao ở đây?”

Thanh Y Quỷ Diện vốn u ám dán mắt trên người cô cô, nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta đang luyện chế một loại kịch độc không màu không mùi. Mà linh chi ngàn năm chính là thuốc dẫn cuối cùng, luyện thành thì ta định tới Ma giáo.”

Nam Tầm nao nao: “Tới Ma giáo làm gì?”

Thanh Y Quỷ Diện trả lời dứt khoát: “Cướp người.”

Nam Tầm thoảng thốt, khóe miệng lại cong cong: “Cướp người thì cướp người, sao phải luyện kịch độc làm chi?”

Thanh Y Quỷ Diện nhìn cô thật sâu, ánh mắt càng thêm thăm thẳm đen tối: “Bởi vì ta tính đầu độc chết hết bọn Ma giáo, chỉ để lại mình nàng ta.”

Nam Tầm:…

Nam Tầm nuốt nước miếng ừng ực, cười gượng một tiếng: “Người được giữ mạng kia quả thật có diễm phúc ha.”

Thanh Y Quỷ Diện bật cười ha hả, tiếng cười trầm thấp nhuốm tia hung ác: “Phải không, ta vốn định cho nàng ta sống không bằng chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi