MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant

Nam Tầm trở lại không gian sao trời liền thở một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống đất. Tiểu Bát háo hức lượn vòng trước mặt cô: "Thân ái ơi, coi coi ta có khác chỗ nào không?"

Nam Tầm ngẩng đầu liếc con ngựa trắng nào đó, trả lời có lệ: "Ồ, lông trắng hơn, chân dài hơn, trông cũng ngầu hơn."

Tiểu Bát rú lên: "Ngươi không thấy vầng sáng lập lờ quanh người gia hả? Ngươi nhìn kỹ lại coi, có phải có ánh sáng vàng không!"

Nam Tầm ngắm kỹ lại: "Ừa, hình như là có."

"Nam Tầm! Giọng ngươi hơi bị miễn cưỡng rồi đó?"

"Thôi được rồi, ngươi ngây thơ đáng yêu như vậy, ta cũng không đành lòng lừa ngươi. Thật ra ta chả nhìn thấy gì hết." Nam Tầm xòe tay.

Tiểu Bát:...

"Thân ái, tâm trạng ngươi trông có vẻ nặng nề. Không phải đã bung xõa hết mình ở thế giới này vài thập niên rồi à, sao còn mặt mày ủ ê thế?"

Nam Tầm ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, chầm chậm trả lời: "Chỉ là không thích chia lìa thôi."

Tiểu Bát khó hiểu: "Ngươi quắp được anh đẹp trai đó vô bát còn gì, còn sống với nhau mấy chục năm nữa. Cuộc sống quá là dễ chịu luôn, dù có chia tay cũng nên thỏa mãn chứ."

Nam Tầm cười cười: "Đúng vậy, một đời người có thể sống đến bảy tám chục tuổi đã rất viên mãn, làm bạn tri kỷ với nhau lâu vậy cũng nên biết đủ. Cơ mà ta... Tiểu Bát, ham muốn của con người quả là vô cùng vô tận, được voi lại đòi tiên. Ta cũng không ngoại lệ."

Cô muốn không chỉ là Lê Phong. Nói cho cùng cô vẫn là một kẻ lòng tham không đáy.

Tiểu Bát thấy tình trạng Nam Tầm bất thường thì có chút lo lắng: "Nam Tầm, ngươi còn nhớ ý định ban đầu của mình không?"

Nam Tầm hơi khựng lại, lẩm bẩm: "Chưa bao giờ quên. Những thế giới này có chân thật thế nào chăng nữa đều không thuộc về ta, bởi vì sớm muộn gì ta cũng quay về thế giới của mình."

Tiểu Bát căng thẳng: "Vậy ngươi có chán không? Có chán ngày tháng xuyên tới xuyên lui giữa các thế giới không?"

Khóe miệng Nam Tầm chợt ngoắc lên: "Ta không chán việc xuyên tới xuyên lui, ngược lại còn rất chờ mong trước ngưỡng cửa thế giới mới. Ta chỉ... ghét mỗi lần phải từ biệt.

Tiểu Bát ngươi biết đó, muốn đả động một người thì phải trả giá bằng tình cảm tương ứng. Đại Boss đâu có ngu, trên đời rất nhiều thứ có thể làm giả, chỉ có tình cảm là không. Tuy tình cảm ta bỏ ra không thể tính là nhiều, nhưng bản thân ta chẳng phải máy móc, tình cảm không phải bảo rút là rút được, kiểu gì cũng cần thời gian chứ đúng không? Vậy nên lâu lâu ta tự nhiên thu buồn xuân đau là chuyện bình thường, ngươi đừng nghĩ nhiều quá ha."

Nam Tầm càng nói, giọng lại trở nên càng thoải mái hơn.

Tiểu Bát thở phào nhẹ nhõm, ấy vậy tức khắc nhắc nhở: "Ngươi thông suốt như thế làm gia tự thấy hổ thẹn. Nhưng mà ngươi phải biết đúng mực nha. Kỹ thuật diễn của ngươi đã vốn không chê vào đâu được, giờ kết hợp thêm xiu xíu tình cảm là tốt rồi, đừng nhập tâm quá."

Nam Tầm bật cười ha ha vuốt cổ nó: "Biết rồi biết rồi. Lo cái gì chứ, ngươi thấy ta sa ngã bao giờ chưa? Con người mà, phải luôn nhìn về phía trước, đúng không?"

Đang vui vẻ vì vừa đột phá tu vi, Tiểu Bát chủ động hỏi han Nam Tầm: "Thế giới sau ngươi có yêu cầu gì không? Cho ngươi đề ra hai điều kiện."

Nam Tầm vuốt đám lông trên cổ cho nó, cười bảo: "Thế giới trước ngươi cho ta nghỉ phép lâu thế rồi, thế giới này sao ta còn mặt dày đòi hỏi được. Cứ theo ý ngươi đi, cơ mà đại Boss tốt nhất vẫn phải đẹp trai."

Tiểu Bát đáp ngay: "Không cần phải nhắc." Dứt lời còn ra vẻ than thở cảm thán: "Ai dồ, cái thời buổi chỉ biết xem mặt này, chậc chậc."

"Tâm trạng gia đang tốt, gặp ngươi lại hiểu chuyện, gia quyết định đưa ngươi tới một thế giới cực kỳ mỹ lệ với một cơ thể cũng cực kỳ mỹ lệ."

Nam Tầm khoanh tay, nhướng mày: "Ồ? Mỹ lệ cỡ nào?"

Tiểu Bát cười hô hố: "Đẹp đến độ ngươi nghi ngờ mình không phải là người luôn."5

Nam Tầm ngờ vực: "Đừng nói không phải người thật nhé? Yêu quái?"

Tiểu Bát lập tức trấn an: "Yên tâm, chắc chắn không phải yêu quái. Có điều, khụ khụ, được cái lọ thì mất cái chai. Gia chọn cho ngươi một cơ thể xinh đẹp, ngươi cũng phải hy sinh một xíu."

Trực giác Nam Tầm cho hay, phía trước ắt có hố.

Tiểu Bát: "Hí hí, yên tâm, chỉ hy sinh xíu xiu thôi à, không đáng lo chút nào."

Ngay sau đó, linh hồn Nam Tầm vặn xoắn lại, một người một thú rời khỏi không gian sao trời thẳng tiến đến thế giới mới.

Tiểu Bát bỗng khựng lại giữa khe không gian. Nam Tầm vội hỏi: "Sao vậy?"

Tiểu Bát lắc đầu: "Chắc ta cảm ứng sai rồi. Lần này tu vi ta tăng mạnh, không lý nào cảm ứng lại yếu đi, trừ khi tu vi của thứ này cũng tăng lên. Nhưng sao có thể, ha ha ha, đâu phải ai cũng có tư chất như gia, nói tăng là tăng..."

Nam Tầm quay đầu thoáng liếc khoảng không trắng xóa rồi giục Tiểu Bát: "Đi thôi, ngươi bảo đứng đây lâu không tốt còn gì."

Thế là trong nháy mắt, chung quanh lại vặn vẹo. Đến khi lấy lại ý thức, Nam Tầm đã tiến vào một cơ thể mới, song vừa mở mắt liền ngu người.

Xung quanh toàn là nước.1

Kỳ dị hơn, cô không hề có cảm giác khó thở, trái lại hô hấp một cách dễ dàng, ngực bị nước bao quanh cũng rất thoải mái.

Nhận thấy được điều gì, Nam Tầm lập tức cúi đầu kiểm tra, sau đó hai đồng tử vô thức co rút lại.

Nửa thân trên là cơ thể loài người, tuy đang trần trụi nhưng vẫn còn tốt chán, bởi vì nửa thân dưới...

Nơi vốn phải là hai chân người, lại xuất hiện một cái đuôi xanh lam!

Phần thân từ rốn hướng xuống được bao phủ bởi các vảy nhỏ màu xanh, đến cuối thì chẻ ra hai nhánh như đuôi cá, chỉ khác ở chỗ to hơn đuôi cá bình thường rất nhiều lần. Lúc này, chiếc đuôi khổng lồ đang nhẹ nhàng đong đưa, khuấy lên từng gợn sóng nước.

"Tiểu Bát ——" Nam Tầm rống to trong đầu.

"Ui ui, gia đây, đừng có hét lớn vậy chớ."

"Đã bảo không phải yêu quái mà? Sao ta biến thành một con cá?"

Tiểu Bát: "Không phải yêu quái thật mà, rõ là sinh vật biển cổ xưa gần như tuyệt chủng —— người cá.

Chậc, để gia nói cho nghe. Ngươi may lắm đó. Ngươi là người cá với chiếc đuôi mang màu biển cả quý hiếm nhất trong tất cả người cá, cao quý mà tao nhã. Còn gương mặt này nữa, woa woa woa, đẹp nhất nhì đám người cá đó nha, khỏi bàn tới việc so sánh với loài người."

Nam Tầm ha hả: "Ngươi đã ba hoa chích chòe khen ta tới nước này, ta mà còn ý kiến thì có vẻ không biết điều lắm."

Tiểu Bát: "Đúng vậy đúng vậy."

Nam Tầm: "Thế cho hỏi, Tiểu Bát thân ái, ngươi có chắc muốn ta mang thân xác người không ra người cá không ra cá này đi tán đại Boss loài người không?"

Tiểu Bát: "Mèn ơi, Tầm ta lợi hại, sao ngươi biết đại Boss là người?"

Nam Tầm:...

Tiểu Bát hỉ hửng giải thích: "Đại Boss thế giới này tương đối thích tìm kiếm cái lạ nên gia mới chọn cho ngươi cơ thể này. Gia đã suy xét cặn kẽ trước rồi."

Nam Tầm "Ồ?" một tiếng: "Đại Boss thế giới này làm cái gì?"

Tiểu Bát đáp ngay tắp lự: "Nói ngươi biết, đại Boss siêu đẹp trai lại còn siêu cấp trâu bò! Được người xưng là vua cờ bạc mặt lạnh với thuật đổ xí ngầu hạng nhất, là lão làng đỉnh đỉnh của giới cờ bạc. Chỉ là... khụ, có một chút đam mê bất lương. Một khi đại Boss đã nhắm vào ai thì người đó chắc chắn thua táng gia bại sản, cuối cùng không còn cách nào khác buộc phải đem năm ngón tay ra gán nợ; hoặc là bị đại Boss cắt đứt cái gì ấy nhở. À, cái ấy."

Nam Tầm:...

Đúng là... thú vui tao nhã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi