MAU XUYÊN: VAI ÁC LẠI HẮC HÓA

Edit: Bánh  Bao/ Beta: Padu, Trant

Giữa lúc tán dóc, Nam Tầm đã tiếp nhận ký tức của người cá. Thế giới người cá thật ra không huyền bí như trong sách miêu tả mà rất đơn giản: ăn ăn ngủ ngủ, giao phối và sinh sản. Chúng là sinh vật có chỉ số thông minh tối cao dưới đại dương, tuy không thể nói chuyện nhưng có thể ngâm lên tiếng ca êm tai nhất.2

Người cá màu lam này thuở nhỏ đi lạc, từ đó vẫn luôn sống một mình một cõi ở nơi biển sâu, làm bạn với cá heo.

Nam Tầm hiếu kỳ hỏi: "Người cá này chết thế nào?"

Tiểu Bát nín lặng mấy giây: "Nó tưởng tàu du lịch (cruise ship) là đồng bạn nên bơi đến làm thân, kết quả không may bị chân vịt tàu cọ phải, mùi máu tươi dẫn dụ cá mập tới rồi bị thịt luôn."3

Nam Tầm: "... Ngươi đùa ta à?"

Tiểu Bát: "Hổng có à nha. Người cá là một loài sinh vật rất đơn thuần, đặc biệt là loại màu xanh."

Nam Tầm thấy đấy không phải đơn thuần, mà là thuần túy ngu dại.15

...

Bây giờ chắc hẳn mặt trời đã lặn, bởi dưới đáy biển những rạn san hô lớn đều đang phát sáng, ngoài ra còn có rất nhiều loại cá phát quang Nam Tầm chưa gặp bao giờ. Chúng đan xen cùng dệt lên bức tranh rực rỡ tỏa sáng suốt đêm dài.

Những sắc màu tươi đẹp ấy chiếu lên đuôi cá Nam Tầm, khiến nó như cũng phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt.

"Nam Tầm, con tàu du lịch xịn sò đó sắp tới rồi, mau trồi lên mặt biển." Tiểu Bát đột ngột lên tiếng.

Khóe miệng Nam Tầm run rẩy: "Là cái tàu lấy mạng cá của ta? Đừng nói đại Boss ở trên tàu này nhé."2

Tiểu Bát lập tức đáp: "Bingo! Đây là điểm giao thoa duy nhất của ngươi và đại Boss, nhất định phải nắm chắc. Chớ biển cả bao la, thế giới rộng lớn, cơ hội cho các ngươi gặp lại rất là hiếm hoi."

Nam Tầm ngờ vực hỏi: "Chẳng lẽ ta không thể tự mình lên bờ tìm hắn?"

Tiểu Bát: "Lú truyện quá rồi đấy. Ngươi là người cá, có lên bờ thì vẫn là cá, cái đuôi của ngươi không biến thành chân đâu!"1

Nam Tầm:!

"Nhưng mà ——" Tiểu Bát bỗng nhiên cười hì hì: "Cũng không phải không có cách. Ngươi là người cá lam có năng lực cao nhất trong đám đồng loại, nếu như... hấp thụ nhiều nước bọt hoặc cái dịch gì gì đó của con người, đuôi cá của ngươi sẽ biến được thành chân. Chẳng qua thời gian không dài lắm."6

Cái dịch gì gì đó thực sự là dơ lên một tầm cao mới.

Nam Tầm bỗng dưng đã hiểu vì sao Tiểu Bát lại muốn cô làm người cá. Ở thế giới này, người cá trong lịch sử xa xưa vốn là một phân nhánh của loài người, chỉ là bọn họ sống lâu ở đại dương nên hai chân mới tiến hóa thành đuôi. Vì vậy dưới điều kiện nhất định, đuôi cá cũng có thể biến thành chân.

Theo chỉ dẫn của Tiểu Bát, Nam Tầm đong đưa đuôi bơi hướng mặt biển.

Khác với đáy biển rực rỡ, càng bơi lên tầng nước trên, ánh sáng càng ít đi, cho đến khi bắt gặp mặt biển được ánh trăng bao phủ như bập bềnh từng lớp sa bạc. Tia sáng dập dờn từ dưới đáy nhìn lên trông vừa khiêm tốn vừa dịu dàng.

Hai tay Nam Tầm quạt dòng nước hiền hòa, lướt nhanh dưới những gợn sóng bạc.

Rốt cuộc, cô trông thấy một chùm ánh sáng lung linh, chính là tàu du lịch hào nhoáng long lanh ở phía xa. Ánh đèn tráng lệ của nó hắt vào trong nước, rọi sáng cả một vùng biển nhỏ. Bơi đến gần, thậm chí nghe được cả tiếng cười nói ồn ào.

Nơi đầu tàu, một đôi nam nữ đang đứng tình tứ hóng gió. Nhà gái diện đầm đuôi cá chấm đất màu xanh da trời, một tay vịn nhà trai âu phục giày da bên cạnh, một tay cầm ly rượu vang đỏ. Hai người chẳng biết nói gì mà cười toe toét.

Một lát sau, nhà trai rời đi, để lại mình cô gái.

Nam Tầm bấy giờ mới chậm rãi nhô đầu lên. Mái tóc dài xanh đen như bó rong biển nổi bồng bềnh trên nước, làn da gần như trong suốt dưới ánh trăng, mặt nước chập chờn làm bộ ngực kiêu ngạo như ẩn như hiện.

Khả năng là để tiện tình tứ nên cô gái nọ vừa đúng đứng ngay góc chết. Nam Tầm biết đây là cơ hội tuyệt hảo, không cần Tiểu Bát nhắc nhở đã ra sức lao tới. Đuôi cá đong đưa càng lúc càng nhanh, cuối cùng vỗ một cái, phóng cả thân mình lên.

Cô bắt lấy lan can của con tàu, mượn lực trèo lên chỉ bằng một tay.

Cô gái nọ nghe tiếng động sau lưng thì quay phắt đầu lạ, chẳng qua chưa kịp thấy rõ gì đã bị đập gáy bất tỉnh.

...

Trên sòng bạc tầng hai.

Chiếc bàn cẩm thạch dài hình bầu dục có bốn người đàn ông bận âu phục ngồi quanh, trước mặt mỗi người bày các cọc chip* cược với số lượng khác nhau.

[*Chip: các đồng tròn tượng trưng cho tiền mặt trong Casino]

Đầu bàn bên này là người mặc sơ mi trắng tinh khôi, gương mặt như tác phẩm điêu khắc được trạm trổ tinh vi, sắc sảo vô cùng. Tay anh kẹp điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi rồi phả ra từng vòng khói.

Trong làn khói lập lờ, cặp mắt sắc bén lười biếng tỏa định người đối diện, đôi môi mỏng hơi cong nhả tiếng trầm trầm: "Giám đốc Ngô, ván cược cuối cùng này ông mà thua thì thứ tôi muốn không đơn giản là tiền nữa đâu."

Giám đốc Ngô trạc 40 tuổi ở đầu kia trán đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Ông ta lau mồ hôi, cố làm bộ bình tĩnh: "Tôi biết quy tắc của anh Ngụy, nhưng tôi có tự tin mình có thể xoay chuyển toàn bộ cục diện!"

Trong tay ông ta là 10, J, Q, K, A cơ đồng chất, trừ khi đối phương cầm 10, J, Q, K, A bích đồng chất* mới có khả năng thắng ông. Chuyện tới nước này rồi đã không còn đường lui nữa. Nếu từ bỏ, thật sự sẽ táng gia bại sản trong một đêm!

[*Khác với Tiến Lên và các loại bài thông thường, trong Poker (Texas Hold"s em), sảnh 10, J, Q, K, Abích đồng chất mới là sảnh lớn nhất, được gọi là sảnh chúa.]

Tuy bốn lá mở lên của anh Ngụy đã có 10, Q, K và A bích, nhưng xác suất sở hữu lá J bích cuối là quá nhỏ, giám đốc Ngô không tin anh may mắn đến mức đó.

Người nọ nghe thế, độ cong nơi khóe miệng lại sâu hơn chút. Anh đẩy lên toàn bộ chip cược, ung dung thốt hai chữ: "All in."

Hai giám đốc còn lại đồng loạt hít một hơi. Đống chip của ông chủ này tổng cộng cũng phải mấy trăm triệu, vậy mà dám cược hết!

Hai người vốn còn tự tin với lợi thế trong tay đều bỏ bài. Ngược lại giám đốc Ngô sáng mắt nhìn chăm chăm số tiền mấy trăm triệu kia.

Người đàn ông híp mắt, tiếng cười trầm đục: "Nếu ông thắng, tất cả đều là của ông. Nhưng nếu thua ——" Giọng anh bỗng trở nên rét lạnh: "Vậy tối nay để lại năm ngón tay của mình đi."

"Cho ông một cơ hội cuối cùng. Bỏ, hay mở bài?" Anh lười nhác hỏi.

Giám đốc Ngô nuốt nuốt nước miếng, kiên trì hô: "Mở bài!"

Người nọ liếc qua ông ta rồi lật lá dưới cuối lên.

J bích.

"Không —— Không thể nào!" Giám đốc Ngô đứng bật dậy, mặt mày thoắt cái trắng bệch như giấy, hoảng loạn hét to: "Mày gian lận, nhất định là mày gian lận!"

Người đàn ông nọ phủi phủi cổ tay áo, thản nhiên phân phó: "Lão Phương, chặt năm ngón tay của giám đốc Ngô ném xuống biển cho cá ăn."

"Anh Nguỵ, tha cho tôi đi!" Ông chủ Ngô gào lên: "Tôi nhất định sẽ nghĩ cách trả khoản tiền này ——" Thế nhưng ông ta lập tức bị một người áo đen bịt miệng lôi xuống, chỉ chốc lát sau, những người trong phòng đều nghe thấy tiếng la thất thanh.

Người đàn ông nhìn qua hai giám đốc trên chiếu bạc, nhả hơi khói cuối cùng rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn thủy tinh, hờ hững nói: "Trời không còn sớm, giám đốc Vương, giám đốc Lý, mai gặp."

Dứt lời, vệ sĩ bên cạnh tức khắc săn sóc kéo ghế. Chờ anh đứng dậy, thân hình cao lớn phút chốc cho người ta áp lực không thể khinh thường. Mãi đến khi bóng anh hoàn toàn khuất dạng, hai người kia mới dám thở phào nhè nhẹ.

____________________

~Padu đã cum bách sau khi bị deadline dí hộc máu đây ~

☆*:.。. o(≧▽≦)o.。.:*☆

Mong thế giới này sẽ không sên bò như thế giới trước la la la ~ヽ(✿゚▽゚)ノ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi