MÊ MẨN

Kiều Chi Du muốn hôn Quý Hi, nhưng còn chưa chạm vào, chợt nhớ ra: "Khóa cửa chưa?"

Lần trước quên không khóa cửa, nên khi hai người họ đang hôn nhau thì Kiều Thanh đi vào. Hai người họ cũng không biết Kiều Thanh vào từ khi nào, đã đứng ở đó được bao lâu. Nhưng tình thế khi đó quả thật rất xấu hổ.

"Khóa rồi." Quý Hi nhỏ giọng nói, sau khi nói xong, liền sát lại gần Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du cũng hôn đáp lại một chút, nhìn thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Quý Hi, cô cười nói: "Muốn bị chị bắt nạt như vậy?"

Với giọng điệu và biểu cảm đắc thắng này, Quý Hi đã nhìn thấy, chiếm thế chủ động, không kiềm chế được nữa ôm Kiều Chi Du ngã xuống sofa. Những điều này nàng đều học được từ Kiều Chi Du, một bên vừa kích thích một bên vừa đẩy xuống.

Kiều Chi Du khẽ cười, khi nằm xuống, cánh tay cũng theo bản năng vòng qua phía sau lưng ôm lấy Quý Hi.

Quý Hi cũng cụp mắt xuống nhìn Kiều Chi Du cười, đôi mắt cong lên một đường vòng cung rất đẹp.

Khi ở chung với Kiều Chi Du, nàng cũng không biết hàm súc là gì, thích làm cái gì thì làm cái đó. Đêm nay Quý Hi cũng không muốn bỏ qua cho Kiều Chi Du. Đã lâu lắm không thân mật, quả thực rất muốn.

"Uống chút rượu đi." Kiều Chi Du nhìn ly rượu vang được rót ở bên cạnh chưa kịp uống.

Quý Hi dừng lại, nàng cầm ly rượu vang đặt ở trên bàn, cái miệng nhỏ nhấm nháp một chút, cũng không vội nuốt mà cúi đầu xuống, hôn xuống môi Kiều Chi Du, chậm rãi đút cho đối phương.

Có chút ngòn ngọt cùng mùi vị của rượu vang tràn vào khoang miệng, Kiều Chi Du nhắm mắt đôi môi hé mở, mặc kệ đầu lưỡi của Quý Hi len vào càn quấy trong khoang miệng, cả người đều tê dại.

Đến khi rượu tràn vào trong cổ họng, Quý Hi mới chậm rãi tách môi mình ra khỏi môi Quý Hi, hôn lên vết rượu trên khóe miệng cô. Thưởng thức rượu vang như vậy, hương vị đúng là có chút khác biệt.

Quý Hi học được từ Kiều Chi Du, Kiều Chi Du rất thích trêu chọc nàng như vậy, mà Quý Hi cũng đặc biệt thích.

Nàng biết bản thân mình không đủ tình thú, nhưng Quý Hi có thể vì Kiều Chi Du mà chậm rãi học những điều này. Nàng thích làm những chuyện mà Kiều Chi Du thích.

Kiều Chi Du liếm liếm môi, mỉm cười nhìn Quý Hi, cuối cùng cũng hiểu ra, những người bình thường đứng đắn nghiêm túc một khi thật sự bị trêu chọc, quả thật rất câu dẫn người khác.

Quý Hi lại cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, tiếp tục đút cho Kiều Chi Du. Kiều Chi Du hơi nheo mắt lại, chủ động giữ lấy môi Quý Hi, phối hợp với nàng, môi lưỡi quấn quít triền miên.

Rượu đã uống hết, Kiều Chi Du ôm lấy cổ Quý Hi, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ sau gáy, đôi môi mềm mại ướt át vẫn dính lấy nhau, đầu lưỡi không ngừng trên chọc, say mê hưởng thụ.

Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, không có ý ngừng lại. Quý Hi chống khuỷu tay lên ghế sofa, đang hôn Kiều Chi Du, miễn cưỡng dừng lại.

Kiều Chi Du hôn môi dưới hồng hào của Quý Hi, trong giọng nói mang theo hơi thở nồng đậm: "Trả lời điện thoại trước."

Khi đôi môi tách ra, Quý Hi có chút bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy cầm lấy điện thoại.

Kiều Chi Du nằm trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng của Quý Hi liền mỉm cười, một khi Mộng Sao* trở nên nhiệt tình, có thể khiến cho người khác không thể chịu đựng nổi.

*cái gọi là Mộng Sao có nghĩa là thực ra lòng thì nóng nhưng mặt thì lúc nào cũng lạnh.

Là Quý Nam gọi tới, Quý Hi cũng đoán là em gái và bà nội sẽ gọi điện thoại tới, dù sao thì hôm nay là sinh nhật của nàng.

"Ai vậy?" Kiều Chi Du ở trên ghế sofa ngồi dậy.

"Em gái em." Quý Hi thuận tay nhấn trả lời.

Kiều Chi Du nắm lấy tay Quý Hi, ôm nàng vào trong lòng rồi sau đó hai người đồng thời ngồi xuống, cô vòng tay qua, từ sau lưng ôm chặt lấy Quý Hi.

"Chị, sinh nhật vui vẻ."

"Hôm nay ở trường được nghỉ?"

"Vâng, là tết mà, chị cũng được nghỉ, chị có bận gì không?" Thấy hồi lâu Quý Hi mới nghe máy, Quý Nam muốn cúp máy.

"Chị cũng nghỉ, không bận.". đam mỹ hài

Quý Hi nghe điện thoại bên tai phải, Kiều Chi Du lặng lẽ chống cằm lên vai trái của nàng, sau đó vén mái tóc dài của người nào đó lên, lặng lẽ mỉm cười, từ khóe miệng ướt át bên tai trái đến sau gáy, bàn tay của cô cũng không hề nhàn rỗi, không ngừng vuốt ve đôi môi của đối phương.

Một màn như vậy, Quý Hi không thể chịu đựng được nữa, cũng không còn tâm tư nghe xem Quý Nam đang nói gì, nàng quay đầu lại, nhíu mày nhìn Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du thừa dịp Quý Hi quay lại đây, chỉ đơn giản hôn lên môi Quý Hi, một cách nồng nhiệt nhưng cũng rất thận trọng, cố gắng không gây ra bất kỳ âm thanh nào.



Ở đầu bên kia điện thoại Quý Nam vẫn nói không ngừng: "Hôm nay sinh nhật, chị có ăn gì ngon một chút không?"

Quý Hi quay đầu lại, vừa hôn Kiều Chi Du, vừa lắng nghe giọng nói của Quý Nam, trái tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, cố chịu đựng, thậm chí không dám thở mạnh.

"Chị ơi?" Quý Nam tưởng tín hiệu không tốt, lại gọi một tiếng.

"Ừm." Quý Hi vẫn không kìm được tiếng ậm ừ, bởi vì Kiều Chi Du cố tình xoa vào eo nàng. Kiều Chi Du mỉm cười, sau đó khẽ hôn xuống môi Quý Hi giống như chuồn chuồn lướt nước.

"Chị đang ở cùng với bạn sao?" Quý Nam vẫn có thể nghe ra có người bên cạnh Quý Hi.

Kiều Chi Du đã lâu không trêu chọc như vậy, hơi tách khỏi môi Quý Hi, tạo cơ hội cho Quý Hi nói, nhưng vẫn ôm Quý Hi từ phía sau.

"Sinh nhật với bạn bè." Quý Hi lơ đễnh.

Bạn bè? Quý Nam suy nghĩ một hồi, đoán một lần liền chính xác: "Có phải... là chị Chi Du?"

"Ừ." Quý Hi trả lời, cho Quý Nam biết mình ở cùng với Kiều Chi Du cũng không có gì. Chỉ là mỗi lần, đều chỉ có thể nói Kiều Chi Du là bạn bè, lúc nào cũng phải giấu giấu giếm giếm, cảm thấy mình đã khiến Kiều Chi Du phải chịu nhiều thiệt thòi.

Ngược lại Kiều Chi Du lại cảm thấy chuyện này không có gì, đều có thể hiểu được.

Quý Nam trầm mặc một lát, sau đó cười nói: "Bà nội muốn nói chuyện với chị."

Quý Hi: "Được."

"Hi Hi." Giọng nói của bà vang lên mang theo yêu thương cùng nhưng thăng trầm của cuộc đời.

"Bà nội, chân bà gần đây thế nào?"

"Rất tốt, con không cần phải lo lắng, ở đó yên tâm làm việc." Bà Quý trả lời vòng vo, rồi đổi chủ đề: "Hôm nay cháu đi sinh nhật cùng có phải... là thằng nhóc kia không?"

Quý Nam ở một bên liền lên tiếng: "Là ở cùng với chị Chi Du."

Bà nội Quý có chút mất mác: "Cháu không định cùng nó sao?"

"Sau này con sẽ nói cho bà." Quý Hi có chút đau đầu, hơn nữa nàng cũng muốn nói thật chuyện này. Lần trước, nàng cũng đã nói với bà nội mình thích một người, bà Quý lại nghĩ rằng Quý Hi có bạn trai, luôn nhớ kỹ chuyện này.

Kiều Chi Du ôm Quý Hi, mơ hồ có thể nghe thấy bà Quý đang nói gì, cô "trả đũa" bằng một cái cắn nhẹ vào cổ Quý Hi, tay véo da của Quý Hi, bắt đầu có ý nghĩ muốn bắt nạt.

Quý Hi ngay lập tức cắn môi.

Kiều Chi Du khẽ mỉm cười, chóp mũi khẽ cọ vào vành tai Quý Hi, thỉnh thoảng hôn lên vành tai nàng, làm không biết mệt.

Quý Hi hít một hơi, trong trạng thái này nàng thực sự không muốn nói chuyện điện thoại, nàng cùng bà nội hàn huyên vài câu rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi.

"Tức giận?"

Kiều Chi Du nhất thời không nói chuyện, ngược lại đem áo của Quý Hi vén lên, lên tiếng giọng nói gợi cảm lại dễ nghe: "Phải dỗ chị cho thật tốt."

Quý Hi biết cách dỗ dành như thế nào, nàng khấu khẩu giữ Kiều Chi Du, cũng không nói thêm gì nữa.

Chiếc áo len sẫm màu rơi trên tấm thảm sang trọng tối màu, từng chiếc một, từng chiếc một, một lúc sau, chiếc quần jean cũng rơi xuống, lộn xộn nằm trên mặt đất.

Trên sô pha, tiếng cười nhẹ cùng rên rỉ đan vào nhau. Qua một lúc lâu, Kiều Chi Du vỗ về Quý Hi: "Đi tắm."

Quý Hi ôm Kiều Chi Du đứng dậy.

"Giúp chị tắm." Kiều Chi Du đã nói, những gì nợ tối hôm qua, tối nay sẽ phải bù đắp.

Ánh sáng trong phòng tắm có màu cam ấm áp, hoàn toàn không có cảm giác của mùa đông, thậm chí còn nóng hơn cả mùa hè. Quý Hi đứng trước gương, hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn Kiều Chi Du đang ở phía sau dựa sát vào người ôm chặt lấy mình.

Kiều Chi Du thích hôn lên hình xăm trên vai Quý Hi, một lần rồi lại một lần, như thể cô muốn dùng đôi môi mềm mại xoa dịu vết sẹo trên người Quý Hi.

Nước từ vòi hoa sen dội vào đầu rồi chảy xuống, hơi nóng, không biết có phải do trong lòng bồn chồn quá không.



"Có nóng không?" Kiều Chi Du hỏi.

Quý Hi lắc đầu, vô thức cắn môi giống như có chuyện gì đó, bấu chặt vào vai Kiều Chi Du, vòng eo run rẩy. Nàng thích tắm nước nóng một chút, sau khi tắm xong sẽ cảm thấy thoải mái.

Sau khi tắm xong, hai người đều làm một lần, sau đó đơn giản tiến lên, Kiều Chi Du ôm nàng ngồi vào trong bồn tắm.

Ngâm mình trong bồn tắm, có thể thả lỏng một chút.

"Sau này em không được chiều theo ý tiểu Kiều tổng nữa, nhớ kỹ chưa?" Kiều Chi Du cảm thấy cần phải nói điều này với Quý Hi.

"Em chiều ở chỗ nào?" Quý Hi cố gắng ngụy biện.

"Em không phát hiện ra con bé càng ngày càng dính lấy em hơn à, cũng đã học tiểu học rồi còn muốn ngủ cùng với người lớn. Trước kia đều ngủ một mình."

Quý Hi đột nhiên hơi trẻ con, hất nước về phía Kiều Chi Du, nói: "Cô nhóc có dính lấy chị không?"

"Chị là vợ của em, chị dính lấy em không được sao?" Kiều Chi Du nói rất hợp tình hợp lý, cô vươn tay kéo Quý Hi, nói dính liền dính, ôm Quý Hi vào trong lòng.

Quý Hi cười khúc khích và dựa lưng vào Kiều Chi Du, lúc này cả người thật mềm mại, Kiều Chi Du kiên nhẫn giúp nàng gạt tóc dính trên mặt, cười trêu chọc nói: "Lại không được?"

Câu này ước chừng sẽ bị Kiều Chi Du trêu chọc cả đời, Quý Hi bây giờ hối hận vì lần đầu tiên mình nói 'không được' với Kiều Chi Du để cầu xin sự thương xót.

Quý Hi im lặng, sau khi nhìn Kiều Chi Du hai lần, liền đưa tay ra ôm lấy hai má Kiều Chi Du, rồi chạm vào môi cô muốn hôn xuống.

Kiều Chi Du hữu cầu tất ứng, cô rất thích sự chủ động im lặng của Quý Hi, trong khi vùi đầu vào hôn Quý Hi, cô nhấc đôi chân thon gọn trắng trẻo lên như một con rắn quấn quanh eo của Quý Hi.

Nhịp tim của Quý Hi không ngừng đập loạn, nhắm mắt hôn lên cằm, lên khóe miệng của Kiều Chi Du một cách bừa bãi. Nó không biến mất, nhưng lại khơi dậy.

Ngày thường Quý Hi và Kiều Chi Du đều là người trầm ổn, chỉ có lúc này, hai người mới mất tự chủ, rên rỉ, từng tấc da thịt đều bộc lộ cảm xúc chân thành.

Đêm ngày càng sâu.

"Cục cưng." Kiều Chi Du khẽ chạm vào tóc Quý Hi, mơ hồ ngâm nga: "Tiến về phía trước."

Quý Hi rất ham học, trên nhiều khía cạnh đều là như vậy, chưa kể nó có liên quan đến Kiều Chi Du, chỉ cần Kiều Chi Du thích, nàng đều có thể cố gắng hết sức.

Trao nhau sự ấm áp và dịu dàng, một lần lại một lần, không biết từ bao giờ, đã mười hai giờ.

Kiều Chi Du lười biếng nằm trong chăn bông, toàn thân thả lỏng, không tự chủ được nữa.

Cánh tay Quý Hi cũng bủn rủn, nàng nằm trên lưng Kiều Chi Du, ngón tay siết chặt tay Kiều Chi Du đặt trên gối, môi áp lên tấm lưng trơn bóng, mịn màng của Kiều Chi Du, từng chút một hôn xuống.

Kiều Chi Du xoay người ôm lấy Quý Hi, đêm nay có lẽ là lần hai người họ rên rỉ một lần lại một lần nhiều nhất, trên người đều những vết lốm đốm.

Bình tĩnh lại, vẫn ngọt ngào như trước.

Kiều Chi Du rất thích trêu chọc Quý Hi, thanh âm khàn khàn, cười hỏi một câu: "Ăn no chưa, có muốn một lần nữa không?"

"..." Khuôn mặt của Quý Hi bỏng rát, vĩnh viễn đừng nghĩ có thể nghĩ đến chuyện khi ở trên giường Kiều tổng có thể nói ra những lời đứng đắn.

Kiều Chi Du cười rồi dựa vào trán Quý Hi, kịp thời đưa ra phản hồi: "Đêm nay thật tuyệt."

Cô không hỏi Quý Hi cảm thấy thế nào, vì suy cho cùng, phản hồi từ cơ thể là thật nhất, không thể nói dối.

Tuy ngoài miệng Quý Hi không nói, nhưng mỗi lần đều âm thầm ghi nhớ những điều mà Kiều Chi Du thích, ví dụ như vị trí rên rỉ cô thích nhất, rên rỉ cô thích.

*

Trên tay Kiều Chi Du có thêm một chiếc nhẫn kim cương, chuyện này, khiến cho công ty có không ít lời ra tiếng vào. Tất cả mọi người đều nói Kiều tổng thoát ế, nhưng không biết đối tượng bí ẩn của Kiều tổng là ai, không ngừng suy đoán.

Trong công ty vốn dĩ chỉ có Lục Phong biết Quý Hi và Kiều Chi Du đang hẹn hò, tháng mười hai này Lục Phong sẽ kết thúc thời gian thực tập của mình ở đây, cậu ta sẽ quay trở về Kiều Thị.

Hai người họ che giấu mối quan hệ của mình rất tốt, nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa, một thời gian sau, mọi người cũng sẽ phát hiện ra manh mối.

Quý Hi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nàng cũng đã từng nghĩ, một khi mối quan hệ của mình và Kiều Chi Du bị vạch trần, nàng sẽ phải đối mặt với chuyện gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi