MÊ MẨN

Lại là đầu đông.

Gió chiều thổi qua những ngọn cây trơ trụi, cuốn theo những chiếc lá khô nằm ở dưới mặt đấy.

Quý Hi bước vào một cửa hàng trang sức nổi tiếng, nhân viên bán hàng nhìn thấy một khách hàng đến, trên mặt lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Xin chào, chị cần gì?"

"Tôi đã đặt trước ở trên mạng." Quý Hi lựa chọn kỹ càng hồi lâu rồi mới quyết định.

Sau khi kiểm tra thông tin, nhân viên bán hàng không khỏi do dự hỏi: "Là giúp đặt hộ bạn?"

Quý Hi nói: "Không phải."

Nhân viên cửa hàng cảm thấy có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên người này nhìn thấy phụ nữ tự mình đến mua nhẫn cầu hôn.

Có lẽ là tâm trạng tốt. Nhìn thấy sự nghi ngờ của nhân viên, Quý Hi hiếm khi giải thích một câu: "Tôi sẽ cầu hôn bạn gái của tôi."

Nhân viên cửa hàng sửng sốt một lát rồi mới hiểu ra, cô ấy mỉm cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng, chúc hai người hạnh phúc."

Quý Hi khẽ cười: "Cảm ơn."

"Chị xinh đẹp như vậy, nhất định bạn gái cũng sẽ rất đẹp." Nhân viên bán hàng theo thói quen bật chế độ ngọt ngào.

"Ừm, cô ấy rất xinh đẹp." Quý Hi cầm lấy túi quà tặng từ tay đối phương, chỉ cần là khen Kiều Chi Du, nàng cũng không khiêm tốn một chút nào, mà khi nói những lời này, trong đầu liền nghĩ đến lúc tổ chức hôn lễ, Kiều Chi Du sẽ xinh đẹp đến mức nào.

Quý Hi giấu chiếc nhẫn kim cương trong túi xách trước khi lái xe đến đón Kiều Chi Du. Mặc dù Kiều tổng không phải làm thêm giờ thường xuyên như nàng, nhưng đúng là phải xã giao nhiều hơn.

Lái xe qua những con phố quen thuộc.

Đã hai năm trôi qua, những con phố ở Bắc Lâm cũng không có nhiều thay đổi, vẫn ồn ào náo nhiệt như trước, nhưng tâm trạng của Quý Hi bây giờ hoàn toàn khác, phần nhiều là có chút cảm mến.

Quý Hi lái xe đến gara dưới tầng hầm của một hội quán, đứng đợi ở trước cửa thang máy không bao lâu, nàng đã nhìn thấy Kiều Chi Du bước ra, ánh mắt dịu dàng, hơi say.

Sau khi gặp mặt, câu đầu tiên của Quý Hi là: "Uống nhiều rồi?"

"Nào dám." Giọng điệu của Kiều Chi Du có chút bất đắc dĩ, cô bước tới nắm lấy tay Quý Hi. Có người quản, cũng là một loại hạnh phúc.

Quý Hi theo thói quen chú ý xung quanh xem có đồng nghiệp nào không, điều này khá khó chịu, rõ ràng là vợ, nhưng thậm chí không thể nắm tay mọi lúc mọi nơi.

Lên xe.

Thấy Kiều Chi Du mệt mỏi dựa vào ghế, Quý Hi cúi người giúp cô thắt dây an toàn.

Kiều Chi Du nghiêng đầu nhìn Quý Hi, khi hai người họ gần nhau, cô đặt lên môi Quý Hi những nụ hôn vụn vặt, dịu dàng nói: "Chúc mừng cục cưng nhà mình được thăng chức."

Quý Hi mím môi cười, phía trước đã có tính toán, khi được thăng chức, nàng sẽ cầu hôn Kiều Chi Du. Tuy rằng hiện tại chức vị không cao nhưng ít nhất sự nghiệp vẫn tiến lên vững chắc.

Kiều Chi Du vuốt ve gương mặt Quý Hi: "Em muốn chúc mừng như thế nào?"

"Đều nghe theo chị." Quý Hi như thế nào đều được cả.

"Ừm, sẽ thưởng cho em một chút." Lòng bàn tay Kiều Chi Du chạm vào cổ Quý Hi, đôi môi đỏ mọng của cô hơi nhếch lên.

Quý Hi vẫn chạm vào môi Kiều Chi Du, nhẹ nhàng đáp lại vài cái, nhắc nhở: "Vẫn còn trong xe."

"Lần trước ở trong xe, sao lại không thấy em ngượng ngùng như vậy?" hơi thở nóng hổi của Kiều Chi Du sát lại gần Quý Hi nhỏ giọng nói.

Cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện lên trong đầu Quý Hi, đêm đó hai người họ đã ngồi trong xe gần một tiếng đồng hồ, sau khi lăn qua lộn lại, giọng nói khàn khàn, trán đẫm mồ hôi, ghế bị nhiệt độ của làn da ủi nóng.

"Chúc mừng em thăng chức, chúng ta đổi một chiếc xe khác lớn hơn?" Kiều Chi Du hỏi.

Trong nháy mắt Quý Hi lập tức nghe ra ẩn ý, im lặng nhìn Kiều Chi Du.

Kiều Chi Du lại mỉm cười, mạnh mẽ hôn xuống môi Quý Hi, chính là không muốn buông tha. Uống một chút rượu còn có thể như vậy, so với bình thường cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, từng chút một hôn xuống.



"Ưm.." Quý Hi không thể kìm được. Ga-ra ngầm bên dưới vắng tanh, nàng cũng không bớt phóng túng lại, từ từ đặt Kiều Chi Du lên ghế dựa, ôm eo Kiều Chi Du, hóa bị động thành chủ động, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Hơi thở của Kiều Chi Du mang theo mùi rượu, cô ôm đầu Quý Hi, ngón tay luồn sâu vào tóc Quý Hi, không ngừng hé môi để Quý Hi hôn sâu hơn.

Sau một nụ hôn sâu kéo dài, Quý Hi vẫn ôm Kiều Chi Du, tiếp tục nhẹ nhàng hôn xuống, từng chút lại từng chút. Mỗi lần hôn môi nhịp tim liền tăng nhanh.

"Lái xe thôi, cô giáo Quý." Kiều Chi Du thúc giục, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ngoài miệng dè dặt của Quý Hi, sau đó lại bị mình dụ dỗ mà chưa hài lòng, lại thấy buồn cười.

"Ừm." Quý Hi đáp lại. Nhìn nhau một lúc, hai người không hẹn mà cùng dịu dàng hôn đối phương một cái rồi mới buông ra.

Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, hai người họ giống như một đôi vợ chồng già nhưng vẫn còn ngọt ngào, tình cảm vẫn còn mặn nồng.

*

Quý Hi làm việc chăm chỉ, năng lực vượt trội, từ chuyên viên phân tích trở thành giám đốc đầu tư, nàng là người được thăng chức nhanh nhất trong những người cùng thời kỳ.

Ngay sau khi được thăng chức không lâu, mối quan hệ giữa nàng và Kiều Chi Du bắt đầu lan rộng trong công ty, dần trở nên huyên náo ồn ào.

Quý Hi không biết chuyện của hai người bị tiết lộ khi nào, nhưng nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ không thể che giấu được, cứ dấu dấu diếm diếm mãi như vậy quả thức là quá khó khăn.

Ngay sau khi có tin đồn, nhóm trò chuyện riêng sẽ hoạt động trở lại.

"Jx cùng Kiều tổng... là thật hay giả?"

"Có người nói đã thấy hai người hôn nhau ở trong xe."

"???"

"Vừa nói ra, tôi liền nhớ tới ngày lễ tình nhân gặp bọn họ xem phim cùng nhau."

"Kiều tổng là cong? Mẹ ơi, dọa cả nhà tôi rồi."

"Jx một lần đầu quyết đã qua, Kiều tổng luôn ở đó, mọi người xem kỹ lại nhé."

"Thảo nào thăng chức nhanh như vậy."

"Tôi nhớ là Kiều tổng có bạn trai mà nhỉ."

"Kiều tổng vẫn luôn đeo một chiếc nhẫn."

"Chuyện này rất vi diệu."

......

Ba người thành hổ, sau khi truyền qua truyền lại, thật giả lẫn lộn.

Ngoại trừ đương sự, không ai quan tâm đến chuyện thật giả, không quan trọng là thật hay giả, đó chỉ là đề tài để nói lúc trà dư tửu hậu mà thôi.

Không từ thủ đoạn, dựa vào địa vị cấp trên của nữ chủ, hơn nữa còn là cấp dưới, thậm chí tiểu tam, những cách xưng hô này tự nhiên cũng truyền đến tai Quý Hi.

Trong nhà vệ sinh có tiếng nói chuyện rôm rả, ngay khi Quý Hi bước vào, bên trong liền im bặt, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ đang nói chuyện về mình. Tình hình hiện tại không khác mấy so với những gì Quý Hi đã suy đoán.

Nhiều người né tránh tình yêu công sở chính là vì lý do này, chỉ cần liên lụy đến lợi ích, rất nhiều chuyện đều không thể nói rõ ràng. Công ty không cấm chuyện yêu đương trong công ty một cách rõ ràng, nhưng một khi chuyện này bị tiết lộ ra bên ngoài, thường thường sẽ có một người buộc phải quyết định từ chức.

Quý Hi thản nhiên cười, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Những người khác đã đi rồi.

Quý Hi đứng trước bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào gương một lúc. Nàng có tố chất tâm lý vững vàng, cũng không để ý tới những nhân xét của người khác, nhưng cũng không có nghĩa là khi nghe thấy những lời này hoàn toàn thờ ơ.

Sau khi suy nghĩ một chút, Quý Hi chạm vào sợi dây chuyền trên cổ mình, tháo nó ra đặt vào trong lòng bàn tay ngắm một lát, Quý Hi dứt khoát tháo chiếc nhẫn kim cương trên đó xuống, đeo nó vào ngón áp út của mình. Nếu đã thành như vậy, chẳng bằng quang minh chính đại.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.



Mạnh Tĩnh cùng Quý Hi tình cờ trực tiếp đối mặt, cô ấy nhìn Quý Hi, nhớ đến mấy tin tức khó nghe gần đây trong công ty, thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn nhẹ nhàng quan tâm hỏi một câu: "Em không sao chứ?"

Làm việc cùng nhau hơn hai năm, Mạnh Tĩnh ít nhiều cũng có chút hiểu Quý Hi, luôn cảm thấy Quý Hi không giống với những gì người khác nói.

Quý Hi mỉm cười với Mạnh Tĩnh, không nói gì.

Mạnh Tĩnh để ý đến chiếc nhẫn kim cương trên tay Quý Hi, chợt hiểu ra điều gì đó, cô ấy liền nở một nụ cười nhã nhặn: "... Thì ra đối tượng của em là Kiều tổng, chị còn tưởng là bạn trai."

"Chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi vẫn không công khai mà thôi." Quý Hi nói.

"Có thể hiểu được." Mạnh Tĩnh vỗ vỗ vai Quý Hi, cố gắng khiến giọng điệu thoải mái hết mức có thể: "Đừng nghe những lời nhảm nhí bên ngoài, em là người biết cố gắng chăm chỉ, chị biết."

Đột nhiên được ai đó an ủi, tâm tình cũng tốt hơn một chút, Quý Hi mỉm cười: "Cảm ơn."

"Trước kia em cũng đã từng cổ vũ chị." Mạnh Tĩnh vẫn luôn nhớ kỹ, nhưng tình huống của Quý Hi không giống với cô ấy lúc trước, khó giải quyết, muốn giúp cũng không thể giúp được, chỉ có thể nói một câu như vậy.

"Ừm, em đi ra ngoài trước."

Quý Hi đeo vào tay chiếc nhẫn kim cương, tương đương với việc công khai chủ quyền.

Tuy nhiên những lời đồn đại khi nhàn rỗi trong công ty cũng không bởi vậy mà giảm bớt, mọi người đều truyền tai nhau Quý Hi vào được ZY hơn phân nửa là nhờ vào Kiều Chi Du, xét cho cùng thì ZY hiếm khi giữ lại sinh viên mới tốt nghiệp, Quý Hi được ở lại dường như là một trường hợp đặc biệt.

Những lời này ai cũng thầm lửa cháy đổ thêm dầu, bên ngoài không ai dám đối đầu với Quý Hi vì sợ đắc tội với Kiều Chi Du.

Đêm đã khuya, Quý Hi vẫn đang ngồi trước đống giấy tờ tăng ca.

Trong lòng có hơi cáu kỉnh, thăng chức vốn là chuyện nên vui mừng, cũng không nghĩ mọi chuyện lại ầm ĩ thành như vậy. Quý Hi dời mắt khỏi đống giấy tờ, trên bàn còn có một hộp thuốc lá, là của Kiều Chi Du.

Quý Hi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đứng dậy mở cửa sổ, dựa vào cửa sổ, vừa hút vừa cảm nhận gió lạnh.

Gió từ từ thổi, thổi tan làn khói từ điếu thuốc

Quý Hi hiếm khi hút thuốc, có lẽ gần đây, tâm tình có chút tệ. Nàng vén một sợi tóc ra sau tai, hút vào một ngụm rồi từ từ thả ra, thư thái nhìn bầu trời đêm xa xa, muốn điều chỉnh trạng thái càng sớm càng tốt.

Kiều Chi Du bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Quý Hi đang ngồi trên ban công, gõ bàn phím, vẫn còn bận rộn.

Bước đến gần, Kiều Chi Du ngồi xuống bên cạnh Quý Hi: "Vẫn còn chưa làm xong sao?"

Quý Hi cười với Kiều Chi Du "Xong rồi."

Kiều Chi Du ngửi thấy mùi thuốc lá bạc hà thoang thoảng trên người Quý Hi, lại lén hút thuốc, nghiêng người ôm lấy Quý Hi không nói một lời, để Quý Hi dụi đầu vào trong lòng mình rồi xoa đầu nàng, sau đó kéo tay Quý Hi ôm lấy eo mình.

Một cái ôm kịp thời.

Quý Hi vòng tay qua eo Kiều Chi Du, dụi mặt mình trong vòng tay của Kiều Chi Du, biến thành làm nũng. Nàng không muốn mang đến cho Kiều Chi Du quá nhiều cảm xúc tiêu cực, hơn nữa nhưng vẫn đề này không thể dùng oán giận để giải quyết, miệng của người khác cũng không thể quản được, chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng của mình.

Kiều Chi Du lặng lẽ hôn lên tóc Quý Hi, ôm Quý Hi chặt hơn. Hai người họ quá hiểu nhau, thậm chí đôi khi không nói một lời họ cũng có thể hiểu được tâm tư của nhau.

Ôm lấy nhau, Quý Hi vùi mặt vào cổ Kiều Chi Du, không ngừng hít hà hương thơm trên Kiều Chi Du, vừa hôn vừa xoa khắp cơ thể cô, Quý Hi vẫn luôn cảm thấy không đủ, mỗi lần như vậy đều thư thái thoải mái.

Giống như một chú cún con, Kiều Chi Du cảm thấy Quý Hi còn dính mình hơn.

Một lúc lâu, Quý Hi mới ngẩng đầu nhìn Kiều Chi Du, nhếch môi, giọng nói khàn khàn: "Chị thơm quá."

Kiều Chi Du khẽ hôn lên trán Quý Hi, trong ánh mắt đều là đau lòng, sau khi nghe những lời đồn đại trong công ty, cô cũng không dễ chịu hơn Quý Hi là mấy.

Sau một lúc.

"Em không sao, chị đừng đánh giá thấp em." Quý Hi biết Kiều Chi Du đang nghĩ gì, nàng cảm thấy được chuyện này cũng không có gì, cùng lắm thì công khai, vừa lúc sau này hai người cũng không cần phải cố gắng giấu giếm nữa. Nàng dựa vào năng lực của mình mới có cơm ăn, thân thẳng thì không sợ bóng nghiêng.

"Chị muốn thương lượng với em một chuyện." Kiều Chi Du vuốt mái tóc dài của Quý Hi, ôn hòa nhã nhặn nói.

Kiều Chi Du đã cân nhắc kỹ vấn đề này, chỉ cần hai người họ ở cùng một công ty, bất luận thế nào cũng sẽ khiến Quý Hi bị ảnh hưởng cùng áp lực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi