MÊ MẨN

Kiều Chi Du đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, thậm chí đã sớm có chuẩn bị, nhưng mối quan hệ của hai người bị bại lộ nhanh hơn cô nghĩ, nếu không, Quý Hi sẽ không phải chịu phần thiệt thòi này.

"Cái gì?" Cũng không biết tại sao, Quý Hi lờ mờ có thể đoán ra được.

"Có một PE nước ngoài* muốn chị qua bên họ, đãi ngộ so với bên này cũng tốt hơn, chị cũng đã nghĩ tới chuyện qua bên đó."

*PE nước ngoài: vốn cổ phần tư nhân.

Quý Hi buông Kiều Chi Du ra, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, im lặng một lúc rồi mới hỏi: "Có phải mối quan hệ của chúng ta ảnh hưởng tới công việc của chị hay không? Nếu vậy, em có thể từ chức."

Điều đầu tiên mà bản thân quan tâm đều là ở bên phía đối phương.

Quý Hi cũng đã sớm cân nhắc vấn đề này, nàng không muốn để Kiều Chi Du luôn bảo vệ mình, cũng không thể để Kiều Chi Du gánh vác mọi chuyện.

"Không có, em đang bậy bạ gì vậy."

"Chị là vì em." Trong lòng Kiều Chi Du biết rõ ràng, khả năng này rất lớn, nhất định là Kiều Chi Du để ý tới cảm nhận của nàng. Quý Hi suy nghĩ một chút, nói với Kiều Chi Du những lời tích cực: "Không cần như vậy, em có tâm lý rất tốt, sẽ không bị ảnh hưởng đâu."

"Khi chị còn ở nước ngoài vốn đã tiếp xúc nhiều với PE, đây là một cơ hội tốt, chị đã sớm có kế hoạch này." Kiều Chi Du giải thích.

"Vậy tại sao chị không nói với em?" Quý Hi chất vấn.

"Hiện tại không phải cùng em thương lượng sao? Chỉ là những chuyện này vừa vặn cùng xảy ra. Chị cũng đã nghĩ tới, lại có chuyện này làm xúc tác, thực ra chị cũng vì chính mình, vì tương lai của chúng ta, em không hy vọng chị được tăng lương sao?"

Quý Hi lặng lẽ nhìn Kiều Chi Du, bán tín bán nghi đối với những lời này.

Nếu Kiều Chi Du có ý định ăn máng khác, Quý Hi chắc chắn sẽ ủng hộ sự lựa chọn của Kiều Chi Du, nhưng vào lúc mấu chốt Kiều Chi Du nói muốn rời khỏi công ty thật khó để Quý Hi không suy nghĩ nhiều.

Quý Hi cau mày: "Chị cũng đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi, em cũng không nỡ."

"Chị biết." Kiều Chi Du cảm thấy ấm áp liền mỉm cười, lại xoa đầu Quý Hi: "Chị cũng không khiến bản thân mình phải chịu thiệt thòi."

Đãi ngộ bên trong cơ cấu nội bộ của PE thực sự cao hơn so với VC*. Hơn nữa với lý lịch của Kiều Chi Du, cũng không biết có bao nhiêu công ty lớn nhỏ muốn cướp qua; nhưng chính mình lại quyết định từ chức, sẽ phải đối mặt với nhiều ẩn số. Một vấn đề rất thực tế. Nghĩ đến điều này, trong lòng Quý Hi đặc biệt khó chịu.

*VC: vốn đầu tư mạo hiểm.

Hai tay Kiều Chi Du bóp lấy má Quý Hi, để nàng trực tiếp nhìn mình: "Không cần nghĩ nhiều, đừng tạo áp lực không cần thiết cho bản thân, nghe thấy không?"

Quý Hi ngước mắt lên nhìn Kiều Chi Du, mỗi lần khi tâm tình Quý Hi nặng nề, Kiều Chi Du đều có thể ở bên tận tình khuyên bảo.

Kiều Chi Du: "Cô giáo Quý, vui vẻ một chút được không? Có biết như vậy cũng khiến chị khó chịu không?"

Quý Hi nghiêng người ôm Kiều Chi Du, vẫn nhìn thẳng vào mắt Kiều Chi Du, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Chị có muốn tốt như vậy hay không?"

Kiều Chi Du có chút trêu đùa mà xoa mặt Quý Hi: "Đã ở bên nhau lâu như vậy, em vẫn chưa quen sao?"

"... Chị thích em ở điểm nào?" Đại não của Quý Hi co rút, đột nhiên trầm giọng hỏi, lần đầu tiên nàng hỏi Kiều Chi Du một vấn đề như vậy.

"Thích em bởi bị thị lực tốt, có thể tìm được một người vợ như chị, mà người khác không thể tìm thấy được." Kiều Chi Du nói đùa, trả lời một cách tự nhiên.

Quý Hi nghe vậy, liền không nhịn được cười.

"Cái gì cũng thích." Ngữ khí của Kiều Chi Du trở nên nghiêm túc: "Trong lòng chị, em là người tốt nhất, không ai có thể so sánh được."

Trong khoảng thời gian này bị những lời đồn đại vô căn cứ quấy rối suy nghĩ, Quý Hi cảm thấy vấn đề của mình thật ngớ ngẩn, giữa mình và Kiều Chi Du, hiện tại còn có thể dùng từ thích nói ra, đều khắc sâu trong đáy lòng.

Kiều Chi Du đưa tay ra vòng qua cổ Quý Hi, nhẹ nhàng hôn lên môi Quý Hi, dỗ dành.

Quý Hi ôm Kiều Chi Du, dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng cô, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói: "Đêm giao thừa chúng ta đến khu vui chơi?"



"Tại sao đột nhiên muốn đến khu vui chơi?" Kiều Chi Du hỏi.

"Lâu rồi không đi." Quý Hi liền nói.

Đã lâu rồi, Kiều Chi Du nhớ lần cuối cùng đến khu vui chơi là hơn hai năm trước, khi đó hai người vẫn chưa chính thức quen nhau.

Quý Hi cũng nhớ rõ, chính là ở trên vòng đu quay đêm đó, nàng đã nhận ra mình thích Kiều Chi Du.

Cho nên cũng muốn cầu hôn tại nơi đó.

Lúc trước khi quyết định ở bên Kiều Chi Du, Quý Hi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó nàng sẽ cầu hôn Kiều Chi Du. Bản thân luôn bi quan nghĩ rằng sớm muộn gì hai người cũng sẽ chia tay.

Đối với nhiều chuyện, Quý Hi không dám kỳ vọng quá nhiều, có được Kiều Chi Du chắc chắn là bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời nàng.

Quý Hi có chút bướng bỉnh, khi thích một người cũng vậy, trong mắt trong tim cũng đều chỉ có người ấy; mà về phương diện này, Kiều Chi Du cũng rất giống nàng.

Hơn hai năm, cuộc sống êm đềm hạnh phúc, ngày ngày đêm đêm hai người ở bên cạnh nhau sớm đã trở thành một thói quen. Mọi thứ đều vững chắc.

Quý Hi cũng cảm thấy bản thân đã sẵn sàng.

Đêm giao thừa, quán bar của Diêu Nhiễm có hoạt động, Khương Niệm hỏi Quý Hi có muốn đưa Kiều Chi Du đến đó xem náo nhiệt hay không, Quý Hi liền khéo léo từ chối. Dù sao đêm nay, nàng cũng còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.

Khương Niệm và Diêu Nhiễm vẫn tái hợp, lúc trước hai người họ ầm ĩ chia tay được vài tháng, nhưng cuối cùng thì đúng như Kiều Chi Du đoán: họ là định mệnh không thể tách rời.

Lăn qua lộn lại như vậy cũng là chuyện tốt, vấn đề được giải quyết, hai người có thể ở bên nhau tốt hơn. Khương Niệm và Diêu Nhiễm vì đối phương mà đã thay đổi không ít, mối quan hệ so với lúc trước càng thêm vững chắc, gắn bó keo sơn như trước.

Vào cuối tháng mười hai ở Bắc Lâm, nhiệt độ đang ở mức 0 độ, khi nói chuyện liền xuất hiện một làn khói mỏng.

Khu vui chơi đông người, xếp hàng mua vé cũng mất nhiều thời gian, may mà không khí tốt nên không đến nỗi buồn tẻ. Quý Hi và Kiều Chi Du thích sự yên tĩnh, nhưng đôi khi tham gia những nơi náo nhiệt một chút cũng cảm thấy không tồi.

Ban đêm có tuyết rơi rất nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống, trên mặt đất đám người ồn ào, nhưng khi nhìn lên không trung lại là một mảnh yên tĩnh.

Khi Quý Hi và Kiều Chi Du lên đu quay thì đã muộn, màn đêm đen kịt mà ánh đèn như những viên ngọc xinh đẹp.

Bánh xe đu quay từ từ chuyển động.

Ồn ào huyên náo dần lùi xa, nhưng tâm trạng của Quý Hi bắt đầu mất bình tĩnh, vì trong túi nàng vẫn còn chiếc nhẫn cầu hôn kim cương.

Kiều Chi Du thoải mái tựa đầu vào vai Quý Hi, nắm lấy tay Quý Hi, nhàn nhã nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Quý Hi cúi đầu xuống, tất cả ánh mắt đều rơi trên mặt Kiều Chi Du: "Chị có nhớ lần cuối cùng chúng ta đến không?"

"Đương nhiên nhỡ rõ." Kiều Chi Du quay đầu lại nhìn Quý Hi: "Hai năm trước, đêm thất tịch."

"Thực ra, mọi chuyện bắt đầu từ lúc đó," Quý Hi thì thầm nói, một lời thổ lộ muộn màng: "Lúc đó em đã biết, mình thích chị."

Không cần Quý Hi phải nói toạc ra, vào lúc đó Kiều Chi Du đã mơ hồ nhận ra, cô chất vấn Quý Hi: "Vậy tại sao em không đuổi theo chị?"

"Em không dám." Quý Hi thoải mái nói ra tâm trạng của mình lúc đó, bây giờ cảm thấy bình thản, nhưng đã từng che giấu rất nhiều chua xót: "Lúc trước em không dám nghĩ đến chuyện sẽ cùng chị ở chung, đến hiện tại vẫn luôn cảm thấy giống như bản thân đang nằm mơ."

Kiều Chi Du nghiêng đầu khẽ hôn lên trán Quý Hi, nhớ lại lần đầu tiên Quý Hi say rượu, hèn mọn nói với cô "Em yêu chị", từ lúc đó cô đã biết rằng dù Quý Hi có kiềm chế như thế nào thì cũng đều rất thích mình.

"Chị là người đầu tiên khiến em rung động, cả đời này em cũng chỉ rung động với chị." Quý Hi nghiêng người trực tiếp nhìn Kiều Chi Du, từng câu từng chữ chân thành nói ra.

Kiều Chi Du cảm thấy giống như bị thứ gì cào, tim đập thình thịch, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói nên lời...

Quý Hi lặng lẽ lấy chiếc nhẫn kim cương ra, cầm nó trong lòng bàn tay, lời nói ra lúc cầu hôn cũng đã nghĩ rất nhiều lần, nhưng đến lúc này trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Có thể tư thế khi lấy nhẫn ra có chút vụng về, nhưng như bản thân mong muốn, cuối cùng cũng đã cầu hôn Kiều Chi Du.



Trên bầu trời, nơi những bông tuyết đang bay, chỉ có hai người họ. Quý Hi nhìn vào mắt Kiều Chi Du, dịu dàng cùng kiên định: "Chị sẽ gả cho em chứ?"

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại là một lời hứa dài đằng đẵng mà cả một đời người giấu kín.

Ánh mắt Quý Hi có chút chờ mong, chờ đợi câu trả lời của Kiều Chi Du. Nàng thực sự không hiểu thế nào là lãng mạn, ngay cả lời cầu hôn cũng đơn giản như vậy, nhưng chỉ muốn đơn giản như vậy mà cùng Kiều Chi Du trải qua cả đời người.

Kiều Chi Du nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay Quý Hi, cảm động mỉm cười, mắt ửng đỏ, thật lâu vẫn không nói nên lời. Cô thực sự không ngờ rằng Mộng Sao này sẽ cầu hôn cô trước.

"Chị sẽ lấy em chứ?" Quý Hi lại một lần nữa ngốc nghếch hỏi lại Kiều Chi Du.

"Chị đồng ý." Kiều Chi Du trả lời nghiêm túc, hai năm trước, cô đã có đáp án.

Quý Hi lại giúp Kiều Chi Du đeo nhẫn, nhưng lần này là nhẫn cưới.

Vòng quay càng lúc càng cao, cảnh vật trong mắt càng ngày càng nhỏ. Quý Hi ôm Kiều Chi Du, chậm rãi áp môi xuống, Kiều Chi Du vén mái tóc dài của nàng, chủ động sát lại gần, nhắm mắt một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Quý Hi mỉm cười nhắm mắt lại, đáp lại Kiều Chi Du một cách ngọt ngào.

Khi đến vị trí cao nhất, cả hai không còn thời gian để thưởng thức cảnh vật, vẫn ôm nhau, đôi môi đỏ mọng kề sát nhau, không ngừng mút vào, triền miên, mềm mại và nóng bỏng, quét qua mềm mại và nóng bỏng, nụ hôn ngọt ngào..

Một số chuyện Quý Hi cùng Kiều Chi Du không phải là người mê tín, nhưng đêm nay ở vị trí cao nhất của vòng qua, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, quấn quít lấy đối phương hôn lâu thật lâu.

Gần đến 0 giờ, Quý Hi đi dạo một vòng trong khu vui chơi với Kiều Chi Du, thỉnh thoảng có thể chạm vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Kiều Chi Du, đáy lòng ngập tràn mãn nguyện.

Trên quảng trường có rất nhiều người tập trung lại đây, tất cả đều cùng nhau chờ đợi pháo hoa đêm giao thừa.

"Có lạnh không?" Kiều Chi Du ôm lấy Quý Hi từ phía sau, sau đó nắm tay Quý Hi giúp nàng sưởi ấm.

Quý Hi ngoái đầu nhìn Kiều Chi Du: "Có chị liền không cảm thấy lạnh nữa."

"Cô giáo Quý." Kiều Chi Du mỉm cười, cọ vào chóp mũi Quý Hi: "Miệng của cô hôm nay thật ngọt."

Kèm theo một âm thanh chói tai, pháo hoa nổ tung trên bầu trời đêm đen, đủ màu sắc, có chút chói mắt. Xung quanh tràn ngập tiếng cười, đủ loại trò chuyện, vô cùng ồn ào.

Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, nhưng trái tim lại yên lặng, ánh sáng và bóng tối đan xen phản chiếu trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của đối phương, những bông tuyết nhỏ vẫn đang rơi, lặng lẽ rơi trên ngọn tóc của nàng. Liếc mắt nhìn một cái, Quý Hi giống như đang mơ thấy một giấc mộng ngắn ngủi nhưng dư âm vẫn còn kéo dài, mơ thấy họ nắm tay nhau như thế này, bước qua bốn mùa, đến khi đầu bạc trắng.

"Đẹp quá." Kiều Chi Du ôm Quý Hi, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Quý Hi cũng ngẩng đầu lên, dựa vào vòng tay của Kiều Chi Du, trong ánh sáng rực rỡ khóe môi khẽ nhếch lên.

Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, từng con số nhấp nháy.

5, 4, 3, 2, 1, 0...

Lại là một năm mới.

Quý Hi và Kiều Chi Du gần như cùng một lúc nhìn nhau: "Chúc mừng sinh nhật."

Nửa đêm trời hơi lạnh, Kiều Chi Du nắm tay Quý Hi nói: "Về nhà đi."

"Ừ." Đầu ngón tay Quý Hi len vào kẽ tay của Kiều Chi Du, mười ngón tay đan vào nhau, thỉnh thoảng lại vung lên vài cái.

Kiều Chi Du nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ai kia liền bật cười, giúp nàng phủi những bông tuyết li ti dính trên áo.

Dưới ánh đèn đường màu cam, những bông tuyết bay lả tả, phản chiếu bóng lưng của hai người đang nắm tay nhau, nó mềm mại như một bức tranh sơn dầu ấm áp.

Bất thình lình, tuyết ngày càng lớn, Quý Hi kéo Kiều Chi Du về phía trước, bóng dáng hai người dần hòa vào đám đông náo nhiệt.

[Hoàn chính văn]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi