MÊ MẨN

Càng khắc chế càng phát ra tiếng…….

Nếu bắt phải nói ra lời âu yếm mật ngọt, Quý Hi sẽ không làm được, nhưng nếu bảo nàng nói ra lời thật lòng thì………..cũng không khó mấy.

Nàng chưa bao giờ vì ai đó mà khó kìm lòng nổi, nàng cũng không biết Kiều Chi Du có cảm nhận được hay không.

Cho dù như thế nào, nàng cũng muốn nói ra, giống như Kiều Chi Du luôn kiên nhẫn mang đến cảm giác an toàn cho nàng, nàng cũng muốn đem lại cảm giác an toàn cho Kiều Chi Du.

Bàn tay đè đúng ở vị trí trái tim, có thể chạm đến được nhịp tim đang loạn nhịp của nàng, nghe thấy Quý Hi nói “ Chỉ có ngươi”, lòng Kiều Chi Du đã bị lay động không thể khống chế lại.

“ Ta cảm nhận được.” Kiều Chi Du nhẹ nhàng đáp, tim nàng cũng đang đập muốn nổ tung, sao mà có thể không cảm nhận được.

Quý Hi cười rộ lên, nụ cười ngọt như mật này chỉ độc nhất thuộc về Kiều Chi Du. Trước kia nàng chủ động quá ít, từ giờ trở đi. nàng muốn đền bù thật tốt.

“ Vừa rồi chỉ là trêu ngươi thôi, ta không có tức giận.” Kiều Chi Du tiếp tục vòng tay ôm lấy eo Quý Hi, lại nhỏ giọng hỏi: “ Ta có hẹp hòi như vậy sao?”

Khi hai người ôm nhau nói chuyện, mặt dán sát nhau, hai bờ môi như có như không lại gần kề cận.

Nếu là trước đây, Quý Hi khẳng định sẽ e thẹn ngại ngùng, nhưng hiện tại nàng đã dần dần thả lỏng ra, không còn muốn kìm nén nữa. Vẫn là câu nói kia, chỉ cần có Kiều Chi Du ở bên cạnh, cho dù làm gì cũng thật tốt, nàng có thể luôn bảo trì trạng thái thả lỏng.

“ Đôi khi có.” Quý Hi nhỏ giọng cười nói, sợ phát ra âm thanh quá lớn, bị bà cùng em gái ở cách vách nghe được thì thật không ổn.

“ Ngươi nói lại lần nữa.” Kiều Chi Du nói, có ý dán môi mình như có như không đến khóe môi Quý Hi cọ cọ.

Cuộc nói chuyện cũng giống như trước đây, nhưng so với trước kia đều không giống nhau, lúc này đây, Quý Hi cảm thấy Kiều Chi Du thực gợi cảm câu dẫn, bao gồm cả hơi thở của nàng mỗi lần áp sát đến.

“ Có đôi khi ngươi sẽ lòng dạ hẹp hòi.” Quý Hi nghe nàng, nói thật lại một lần nữa. Đây là lời nói thật, giống như mỗi khi nhắc tới Trần Húc, rõ ràng nàng đều giải thích nhưng vẫn sẽ bị Kiều Chi Du dỗi.

“ Ý của ngươi là tối nay ta lòng dạ hẹp hòi sao?” Kiều Chi Du một bên nói, một bên dùng tay nhẹ nhàng vuốt vuốt eo Quý Hi, thuận thế ôm nàng lại, áp đảo ở trên giường.

“ Ân____” Quý Hi sợ nhột, nín thở nhịn cười, không dám làm ra hành động quá lớn, nhưng càng khắc chế không phát ra tiếng lại càng phát ra tiếng. Chỉ có nước phải cố kiềm chế lại, đã đến cực hạn, nhưng vẫn phải nhỏ tiếng mà cười.

Cứ như vậy, Quý Hi dễ dàng bị Kiều Chi Du gắt gao ép tới, lúc hai người nằm xuống, nhất thời không chú ý lực, khiến cho tấm ván giường kêu lên một tiếng lớn.

Tiếng động này có vẻ quá lớn, Kiều Chi Du với Quý Hi đều bị dọa cho sợ, nhanh chóng không dám nhúc nhích, giữ nguyên sự im lặng. Lại đối mặt với nhau, không dám phát ra tiếng mà cười.

“ Ta nói giỡn thôi.” Quý Hi sợ Kiều Chi Du còn muốn trêu chọc chính mình, đành phải xuống nước yếu thế hơn.

Kiều Chi Du khảy khả tóc Quý Hi, rũ mắt nhìn khuôn mặt đỏ hồng của nàng, ngón tay thon dãi chậm rãi vuốt ve, chậm rì rì cười nói: “ Ta thấy ngươi có vẻ thiếu bị dạy dỗ một phen nhỉ.”

Mỗi câu mỗi chữ đều dùng hơi thở nói ra, lại còn vừa nói vừa cười, gợi cảm quá mức rồi. Quý Hi nhìn thấy quên mất luôn cả câu trả lời.

Lại dùng ánh mắt mê mẩn này đi nhìn mình, lồng ngực Kiều Chi Du rộn ràng phập phồng, bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt Quý Hi càng thêm nóng hơn, ngón tay khẽ miết qua môi dưới của nàng. Ôm nhau rồi lại nghĩ đến muốn hôn, hoặc nói rằng, vẫn luôn muốn hôn không ngừng lại…

Quý Hi vươn người, đáp lại nụ hôn của Kiều Chi Du, nàng ôm hai má Kiều Chi Du đáp trả lại.

Kiều Chi Du dừng lại động tác, ra lệnh: “ Ta bắt nạt ngươi làm sao.”

Quý Hi im lặng cười, nhìn Kiều Chi Du trong chốc lát, vươn tay câu lấy cổ Kiều Chi Du, sau đó nhắm mắt lại ngậm lấy môi Kiều Chi Du, ngay sau đó, từng chút từng chút một một tiến công chủ động hôn mãnh liệt hơn.



Kiều Chi Du khép hờ mắt, mơ hồ có thể nhìn đến bộ dáng thân mật của Quý Hi, nàng cắn khẽ bên môi một cái, giống như hiểu rõ ý của Quý Hi, vì thế chậm rãi nhắm mắt lại cảm nhận, ôn nhu hôn đáp trả, mặc cho Quý Hi quấn quýt mãnh liệt..

Từ nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào, dần dần biến chất thành nụ hôn mãnh liệt động tình. Hai người cùng chủ động hôn khiến cho nụ hôn ngày càng nóng bỏng hơn.

“ Khụ khụ khụ ____”

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng ho của Quý bà, còn kèm theo âm thanh giường kêu kẽo kẹt, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng Quý Nam hỏi bà có muốn uống nước không. Quý bà hình như là nói uống, cho lên bên kia lại truyền đến tiếng cửa phòng mở ra cùng tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Quý Hi cùng Kiều Chi Du dây dưa miệng lưỡi vẫn chưa đã thèm đã phải dần tách ra. Hai người ôm ấp nhau, trán dính trán, cẩn thận khắc chế, điều hòa hơi thở, chỉ là vẫn có chút không nhịn được khi nhìn thấy bờ môi đối phương, kiềm chế không được mà tiếp tục dây dưa, yên lặng không tiếng động mà thân mật.

“ Ta lại giúp ngươi mát xa eo.” Quý Hi mất tập trung nói, tim nàng đang đập nhanh như nhịp trống, đặc biệt là lúc này, bộ ngực của Kiều Chi Du cùng nàng đang dán sát vào nhau cùng một chỗ …… kín kẽ không chỗ hở.

“ Không cần làm.” Kiều Chi Du một mặt là sợ Quý Hi mệt, còn về mặt khác, nàng không dám cho Quý Hi tiếp tục mát xa eo của mình, bởi vì nàng sợ, sợ nếu tiếp tục nàng sẽ không không thể nhịn nữa.

Quý Hi đang cảm thấy khó chịu, nàng không rõ lắm Kiều Chi Du có cảm giác giống nàng hay không. Có lẽ là có đi, thật ra khi nãy lúc hay người hôn nhau, nàng cảm thấy biểu cảm của Kiều Chi Du, rất ham muốn …..

Nàng đã xem qua hai người con gái quan hệ qua phim, về mặt này nàng cũng không phải là trì độn không biết gì, thậm trí có thể nói là khá mẫn cảm.

Phòng ngủ cách âm rất kém, có thể nghe thấy Quý bà đang than trách với Quý Nam về chuyện tiền viện, oán than một hồi lâu. Tai bà lão vốn không được tốt lắm, cho nên khi nói chuyện có thói quen đề cao tiếng nói của mình hơn.

Đợi qua một lúc, hiện tại mới hoàn toàn an tĩnh.

Kiều Chi Du sờ sờ xuống dưới gối đầu hình như có gì đó, nàng dịch đầu ra, từ dưới ga giường lấy ra một quyển sổ được bọc lại bởi giấy vở, trên bìa viết là bài tập làm sai.

“ Của em gái ngươi sao?” Kiều Chi Du hỏi.

“ Phải không.” Quý Hi nhận lấy, tùy tay lật xem, nàng ngẩn người ra, đây nào có phải vở làm bài sai, rõ ràng chính là một quyển sổ ghi lại chi tiêu nhỏ.

Quý Hi tùy tay lật vài trang, trên giấy ghi chú rõ ràng tiền học phí thanh nhạc mấy năm nay nàng đóng cho Quý Nam, mỗi một trang đều ghi chú rõ ràng.

Kiều Chi Du hỏi: “ Sổ gì vậy?”

Quý Hi bình tĩnh lại, mới thất thần nói, “ Em gái ta học thanh nhạc, trong nhà vốn dĩ không muốn cho nàng đi học, ta giúp em ấy đóng học phí, mỗi lần đóng em ấy đều ghi lại.”

Vì sao lại lén ghi lại, kết quả quá rõ.

“ Em ấy không muốn chị mình phải chịu khổ, ngươi có một người em gái thật hiểu chuyện.” Kiều Chi Du chạm lên vai Quý Hi, an ủi nàng. Khó trách Quý Hi trước đó lại phải đi làm thêm nhiều như thế, tiền học phí thanh nhạc quả thực là một số tiền lớn.

“ Ân.” Quý Hi đóng quyển sổ lại, bỏ lại vị trí cũ, làm bộ như chưa từng thấy. Nàng không muốn cho Quý Nam biết nàng đã thấy, đây cũng xem như là động lực cho Quý Nam phấn đấu.

Kiều Chi Du: “ Bảo bối.”

Quý Hi: “ Ân?”

Kiều Chi Du cọ mặt lên trán Quý Hi, “ Mọi thứ đều đang dần tốt lên.”

Quý Hi tươi cười híp mắt lại, nhỏ giọng nói: “ Đúng vậy, mọi thứ đều đang tốt đẹp lên.”

Những lời này, cả Kiều Chi Du cùng Quý Hi đều đã từng tự nói với chính mình trong lòng, nhưng giờ đây mới có thể cảm nhận sâu sắc được điều này, hai người đều rất vừa lòng với hiện tại, cũng như những kỳ vọng trong tương lai đang đón chờ phía trước.

Quý Hi chôn mặt vào lòng ngực Kiều Chi Du, không muốn rời khỏi vòng ôm ấm áp, giờ đây nàng đã không còn khúc mắc gì, một lòng luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp về sau. Kiều Chi Du cũng thế, nàng hiện tại chỉ nghĩ, các nàng trong tương lai sẽ có cho chính mình một gia đình riêng đúng nghĩa.



Có một số thứ tình cảm, các nàng quá thiếu thốn, nhưng thật may mắn, các nàng có thể bù đắp được cho nhau.

*

Sau khi quay lai Bắc Lâm, thời tiết liên tục có mưa, nhiệt độ vì thế cũng giảm xuống theo mấy độ.

Mùa đông ghét nhất đã mau đến gần.

Qúy Hi nằm trên giường ngủ, trùm chăn kín mít, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, nhìn thoáng qua rèm cửa sổ đang bay phiêu phiêu, nàng giờ mới nhận ra cửa sổ chưa được đóng kín.

Nàng lại phải chui ra khỏi ổ chăn, chạy tới đóng kín cửa sổ.

Vừa phải thoát ra khỏi chăn, lúc quay trở lại, độ ấm trong chăn cũng bị giảm bớt, khiến cho cơn buồn ngủ cũng tan biến mất.

Kiều Chi Du nằm một mình trên giường lớn, không ngủ được, đặc biệt trên chăn còn đang lưu lại mùi hương thoang thoảng của Quý Hi để lại. Mấy ngày hôm trước các nàng đều cùng nhau hàng đêm ngủ cùng một giường, đã thành thói quen, đêm nay đột nhiên lại phải ngủ một mình, thật cô đơn.

Trước kia vẫn một mình ngủ, nàng không cảm thấy có gì cô đơn. Nhưng hiện tại, đã được thử qua tư vị ấm áp, ai lại muốn một mình bao giờ.

Trong lòng nghĩ nghĩ liền hành động, Kiều Chi Du lấy điện thoại gọi cho Quý Hi.

Quý Hi thấy Kiều Chi Du đang gọi đến, chần chờ một lát, bởi vì cách đây mấy phút các nàng cũng vừa mới kết thúc cuộc gọi video. Nàng trượt tay mở khóa, áp tai lắng nghe.

“ Quý lão sư.”

“ Không ngủ được sao?”

“ Ngươi cũng không ngủ được sao?”

“ Nhanh đi ngủ thôi.”

Đúng là người không biết nói chuyện mà.

Nhưng chính nàng vẫn rất thích.

“ Có việc này quên hỏi ngươi.” Kiều Chi Du ngồi tựa vào đầu giường, một tay đặt trên gối đầu trống không bên cạnh, nói vào việc chính: “ Buổi tối ngày mai ngươi có thời gian rảnh không.?”

“….” Quý Hi nghe xong liền buồn cười.

“ Điểm của tiểu kiều tổng có chút không tốt,” Kiều Chi Du nói liên thiên một hồi, lại nói, “ Tối mai ngươi có thể đến đây dạy thêm một chút được không?”

Quý Hi nghe hiểu được ẩn ý của Kiều Chi Du, nàng mím môi cười, cõ lẽ ở chung lâu ngày với Kiều Chi Du, nàng cũng học được chút ít sự ác thú vị của Kiều tổng, cố ý nghiêm túc nói: “ Trước kia ngươi nói sẽ không dạy trước mà?”

Hũ nút nhà nàng hôm nay to gan đấy, Kiều Chi Du cười rộ lên, dùng giọng nói lười biếng đáp lại: “ Ngươi chỉ cần tới đây, ta tự mình dạy.”

Giống như đang ngầm giằng có.

Quý Hi vẫn dùng giọng điệu nghiêm túc, không nhanh không chậm mà nói: “ Vậy ngươi, tự mình dậy sao?”

“ Quý Hi _____” Kiều Chi Du thật bất đắc dĩ, dứt khoát vào thẳng vấn đề, giọng nói mang theo khí thế ra lệnh: “ Đêm mai ngươi qua đây ngủ, ta ngủ một mình lạnh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi