MẸ SẮC BÉN MUA MỘT TẶNG HAI

An Tâm Á cũng đưa tay ra, cùng bắt tay với cô. Trấn định tình không được, oa, cô gái này thật sự là Ngụy Mạn mạnh mẽ tài bà a, cô là một truyền thuyết đó. . . . . . Chỉ là, không nhưng tài bà mà còn xinh đẹp như vậy, không làm nghệ sĩ cũng thật là tiếc, cô âm thầm cảm thán.

Ngụy Mạn cùng với cô trao đổi số điện thoại di động, cầm lấy hợp đồng, đi ra khỏi phòng làm việc.

Cho đến khi cô biến mất ngoài cửa, An Tâm Á cũng còn chưa kịp phản ứng, cô thật là gặp vận may thật lớn, nhưng là, chỉ có Trình Quân Hạo mới biết, anh vì cô mà mời Ngụy Mạn tới, thật tốn không ít tinh lực.

Cô gái này rất khó mời, ba lần bốn lượt đến mời cô cô mới chấp nhận nhận An Tâm Á, Trình Quân Hạo rốt cuộc yên tâm, có Ngụy Mạn quản lý, An Tâm Á sẽ càng thuận lợi hơn.

"Làm sao anh mời được cô ấy vậy? !" An Tâm Á hưng phấn, "Lại còn là Ngụy Mạn. . . . . ."

Trình Quân Hạo xanh mặt, không để ý câu hỏi của cô, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu, ý lạnh chợt hiện, chất vấn: "Sáng này tại sao không đến phòng Tổng giám đốc báo cáo? !"

"À? !" An Tâm Á vẫn bình tĩnh không thèm nghía đến, "Tôi ở tần trệt lại không công việc gì, không cần thiết phải lên phải không? !"

"Là do tôi quyết định, hay do cô quyết định. . . . . ." Giọng nói Trình Quân Hạo rất lạnh, mang theo khó chịu, "Về sau chỉ cần tới công ty, nhất định trước tiên phải tới tần trên cùng báo cáo với tôi. . . . . ."

Báo cáo với anh ta? ! An Tâm Á oán thầm, trên mặt lại chỉ biết chấp nhận, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, cùng lắm thì về sau tới một sáng là được, An Tâm Á âm thầm suy nghĩ, tốt nhất lấy chuyện công ngày ngày ra ngoài quay phim ngoại cảnh, không cần đến công ty, vậy không phải tốt hơn sao, hừ hừ. . . . . .

Trong nội tâm cô thầm oán, nhưng Trình Quân Hạo cũng không biết, sắc mặt của anh hòa hoãn không ít, vươn tay, "Tới đây, ngồi trên đùi tôi. . . . . ."

=! !

An Tâm Á muốn nổi điên, "Tôi, tôi còn có công việc. . . . . ."

Trình Quân Hạo cố chấp vẫn không rút tay về, mím chặt môi tỏ rõ tức giận, An Tâm Á không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi vào trên đùi của anh, trong nội tâm lo lắng tâm thần bất định.

"Tối hôm qua ngủ có ngon không? !" Giọng nói lại biến chuyển rất nhanh. An Tâm Á có chút bất an, ". . . . . . Ừ, ngủ rất tốt."

Trình Quân Hạo cũng không lên tiếng, An Tâm Á thân thể cứng ngắc, càng lúc càng khó chịu, hận không nhanh chống co cẳng mà chạy, đang muốn nói với anh là cô muốn xuống lầu làm việc, Trình Quân Hạo lại nói, " Quen biết Thomas lúc nào? !"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi