MẸ TÔI MỚI CÓ 18 TUỔI

Diệp Minh đứng một mình dưới lầu, chân đeo một đôi giày thể thao màu trắng, anh chàng cúi đầu, nhẹ nhàng đá cục đá dưới đất.

Hứa Thư Yểu đi qua, đứng sau lưng anh chàng, giơ tay vỗ vai anh bạn một cái, cười hỏi: "Sao lại không đi lên nhà chơi chút?"

Thiếu niên bỗng chốc quay đầu lại, trên khuôn mặt vừa soái khí lại đẹp đẽ kia nhiều thêm vài phần chần chờ cùng trố mắt. Anh chàng nhìn nụ cười ngậm nơi khóe môi cô, lại áy náy gục đầu xuống: "Mình tới đây, là muốn nói một câu thật xin lỗi với cậu."

Hứa Thư Yểu trầm mặc một lát, thấp giọng cười cười nói: "Chuyện đã qua rồi."

"Thật xin lỗi. Trước đó, là mình đã thêm phiền cho cậu." Anh chàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Thư Yểu, trong lời nói mang theo áy náy: "Còn nữa, mình thay mặt mẹ mình, xin lỗi cậu, rất xin lỗi."

Hứa Thư Yểu mím môi: "Mình tha thứ cậu rồi." Trước đó cô xác thật rất tức giận, nhưng mà Diệp Kỳ Sâm đã xin lỗi cô rồi, vậy nên cũng liền không có gì.

Cô cũng biết, Diệp Minh cũng không có ác ý.

Thấy Hứa Thư Yểu tha thứ dễ dàng như thế, tim Diệp Minh đã chìm xuống tận đáy cốc, anh chàng lộ ra một nụ cười chua xót: "Chú út nói, mình còn chưa đủ thành thục, còn chưa có năng lực để kiểm soát cuộc đời của chính mình."

Trước kia anh chàng rất không cho là đúng, cho rằng mình đã tròn 18 tuổi, đã thành niên rồi, nhưng giờ anh chàng mới phát hiện, chính mình cho rằng mình đã trưởng thành, cũng không phải đã trưởng thành thật.

Anh chàng cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng nghiền đất: "Mình có nghe nói, cậu thi khá là tốt, có thể vào đại học B."

Hứa Thư Yểu cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Chúc mừng nhé." Anh chàng nói: "Mình tính xuất ngoại học đại học nước ngoài." Có lẽ, anh chàng có thể giống với chú út vậy, sẽ rời khỏi sự khống chế của gia tộc, chân chính độc lập cùng trưởng thành.

"Thế cũng rất là tốt nha, rất nhiều người muốn có cơ hội xuất ngoại mà còn không có kìa." Hứa Thư Yểu hỏi: "Khi nào xuất phát?"

"Có lẽ chỉ mấy ngày này, phải đi trước, để làm quan hoàn cảnh một chút."

"Rất tốt, cố lên." Cô cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể cổ vũ anh bạn.

"Vậy......" Diệp Minh nhẹ nhàng mím môi, lưỡi chống khớp hàm, nhẹ giọng hỏi: "Mình vẫn còn cơ hội chứ?"

Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Cơ hội gì?"

"Cơ hội được thích cậu." Anh chàng phá lệ nghiêm túc nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh, lập lòe như ánh sáng lấp lánh của sao trời vậy.


Hứa Thư Yểu giơ tay sờ sờ giữa mày, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời vấn đề của anh bạn thế nào nữa.

"Cậu nằm mơ cái gì đó?" Hứa Diễn trộm xuống lầu theo dõi sau lưng mẹ, vốn đang trốn chỗ cửa thang lầu nghe lén, cơ mà thiệt sự không nhịn được, lao xuống lầu.

Hứa Thư Yểu sửng sốt: "Sao em lại tới đây?"

Hứa Diễn duỗi tay kéo Hứa Thư Yểu ra sau lưng mình, che chở cô, đứng trước mặt Diệp Minh chất vấn nói: "Rốt cuộc cậu đã làm chuyện gì rất có lỗi với chị ấy? Còn cố ý tới xin lỗi?"

Diệp Minh lui về phía sau một bước: "Mình......"

"Không có gì hết." Hứa Thư Yểu vội vàng giữ chặt Hứa Diễn: "Ai cho em núp phía sau nghe lén hả?"

"Nếu mà em không nghe trộm, sao mà em sẽ biết được chị lén có liên hệ với Diệp Minh?" Hứa Diễn híp mắt nhìn về phía Hứa Thư Yểu, hoài nghi hỏi: "Hai người, hẳn sẽ không lén yêu đương sau lưng em đó chứ?" Cuộc đối thoại của bọn họ hồi nãy, nghe kiểu gì cũng thấy khả nghi!

"Không thể nào, em đoán mò cái gì vậy?" Hứa Thư Yểu dở khóc dở cười, giáo huấn nói: "Diệp Minh còn ở đây nè, em chỉ có đoán mò."

Diệp Minh nghiêng đầu nhìn bọn họ, đột nhiên cười: "Nếu bọn mình thiệt sự yêu đương, cậu sẽ thế nào?"

Anh chàng cảm thấy, Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu kia thật sự không giống chị em, cũng không giống anh em, cái hành vi ngăn cản Hứa Thư Yểu yêu đương kia của Hứa Diễn, thiệt sự ra lại có hơi giống...... ông cha già lo lắng cho con gái......

Hứa Diễn hít hà một hơi, nắm nắm tay uy hiếp: "Nếu mà là thiệt, hiện tại tui sẽ tẩn cậu một trận, đến độ ngay cả mẹ cậu cũng không nhận ra cậu!"

Diệp Minh: "......"

Hứa Thư Yểu giơ tay túm lấy tay Hứa Diễn: "Chơi thả lời tàn nhẫn gì đó hả? Em về cho chị." Nói rồi, liền tính toán kéo Hứa Diễn lên lầu.

Hứa Diễn còn không quên xoay người nói lời tàn nhẫn với Diệp Minh: "Diệp Minh, cậu chờ đó cho tôi!"

Diệp Minh nhìn bóng lưng bọn họ, đuôi mày hơi hơi nhướng lên, đột nhiên nói: "Hứa Diễn, lần trước cậu có nói, chúng ta đi xét nghiệm DNA, chỉ cần chúng ta không có quan hệ gì, cậu liền giúp đỡ tôi theo đuổi Hứa Thư Yểu, lời này có còn tính không?"

Hứa Thư Yểu sửng sốt, nhìn về phía Hứa Diễn.

Hứa Diễn cười lạnh quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tính, đương nhiên là tính."

"Chiều nay chúng ta đi làm đi." Diệp Minh nói.


——

Hứa Thư Yểu kéo Hứa Diễn về phòng, Hứa Diễn nhìn chằm chằm vào cô: "Rốt cuộc giữa mẹ với Diệp Minh là làm sao vậy?"

"Không có gì."

"Vậy vì sao cậu ta lại muốn tới xin lỗi, còn là muốn xin lỗi thay mẹ cậu ta?"

Hứa Thư Yểu xoay người nhìn anh chàng: "Vậy con nói với mẹ chút xem, vừa nãy Diệp Minh nói câu đó là có ý gì? Cái gì gọi là con giúp cậu ta theo đuổi mẹ?"

Giờ thì đến lượt Hứa Diễn nói một cách mơ hồ, anh chàng quay đầu đi, hơi mất tự nhiên nói: "Thì...... Thì ý trên mặt chữ đó."

"Nếu cậu ấy không có quan hệ gì với con, vậy đại biểu cho cậu ấy không phải cha con." Hứa Thư Yểu nhìn về phía Hứa Diễn thật lâu, giọng nói cũng nghiêm túc lên: "Con giúp cậu ấy theo đuổi mẹ, Hứa Diễn, con muốn làm cái gì?"

"Không có gì." Hứa Diễn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: "Mẹ, con sẽ không ngăn cản mẹ yêu đương, nhưng mà có một cái tiền đề là, người kia nhất định không thể là ba ruột con."

Hứa Thư Yểu: "......" Giờ cô mới biết được con trai cô muốn làm gì.

"Biết rõ về sau sẽ không hạnh phúc, vì sao còn phải để mẹ bước vào cái hố lửa kia?" Hứa Diễn giơ tay nắm lấy bả vai Hứa Thư Yểu, nghiêm túc nói: "Cho nên, không bằng giải quyết vấn đề từ gốc rễ luôn ngay từ hiện tại."

Ngăn cản mẹ gặp được cái gã tra nam kia, để tránh cho khả năng mẹ thành mẹ đơn thân trong tương lai, cũng tránh để chính mình sinh ra.

Đã không còn tra nam cùng chính mình, anh chàng tin chắc rằng, tương lai của mẹ, sẽ khác đi.

Yết hầu Hứa Thư Yểu hơi cứng lại: "Ai cho phép con một bên tình nguyện, ra quyết định thay mẹ? Con có biết được ý nghĩ của mẹ là gì không?"

"Là cái gì?"

Chiều hôm ngày của mẹ đó, khi chàng thiếu niên trước mắt này bán laptop đi để đổi lấy một cái camera cho cô, vì mộng tưởng của cô, trong lòng cô đã có một quyết định.

—— "Hứa Diễn, mẹ đã quyết định một việc."

—— "Việc gì?"


—— "Bây giờ sẽ không nói cho con.."

"Mẹ đã nói với chính mình, mặc kệ tương lai như thế nào, mẹ đều phải ở bên ba ruột của con, dù cho sẽ bị vứt bỏ, dù cho sẽ không hạnh phúc, mẹ cũng muốn sinh con ra." Giọng nói cô nghẹn ngào, trước mắt cũng dần dần phủ kín một lớp sương mù.

Cô có thể không yêu ba ruột Hứa Diễn, nhưng mà không thể không yêu anh.

Cho nên, nếu Diệp Minh với Hứa Diễn có quan hệ cha con, dù cho mẹ Diệp Minh có ngăn cản đi nữa, sẽ nói càng khó nghe hơn nữa, cô cũng sẽ chấp nhận Diệp Minh.

Hứa Diễn: "......" Anh chàng phát cáu đến muốn chửi tục, nhưng mà người đang đứng trước mặt đây là mẹ của anh chàng, anh chàng không thể mắng con mẹ nó xxx được.

Hai mẹ con giận nhau, chiến tranh lạnh với nhau.

Lúc ăn cơm, bọn họ cũng không hề ngồi chung với nhau, mà là phân cách hai bên.

Hứa Lập Thành ngồi chính giữa, nhìn nhìn cháu ngoại, lại ngó ngó con gái, buồn bực hỏi: "Hai đứa làm sao vậy?"

Hứa Thư Yểu hừ một tiếng, không nói chuyện.

Hứa Diễn càng kỳ quái hơn, gắp mấy miếng thịt, sau đó bê chén lên ra sofa ngồi ăn.

Hứa Lập Thành: "......" Hai mẹ con cãi nhau, ông phải khuyên nhủ thế nào đây?

Khó làm.

Hứa Thư Yểu gắp cho ba cô một miếng thịt: "Ba, ba đừng có để ý đến nó, đầu óc nó không được bình thường, không phân rõ chuyện. Ba ăn cơm nè, đồ ăn khá là ngon."

Hứa Lập Thành nghĩ nghĩ, vẫn là khuyên con gái: "Yểu Yểu à, nói thế nào A Diễn cũng là con nít, không thì con đi dỗ dành nó chút?"

Hứa Thư Yểu không vui: "Ba, dựa vào cái gì mà bắt con dỗ nó? Ấn tuổi tác mà tính, con cũng còn con nít nè, cháu ngoại ba còn lớn hơn con đó!"

Cô nghiêm trọng hoài nghi rằng ba cô chính là trọng nam khinh nữ, có cháu ngoại đã quên con gái.

Hứa Lập Thành: "......"

Hứa Diễn lại bưng chén về lại, anh chàng đặt chén lên bàn, kéo kéo ông ngoại nhờ phân xử: "Rốt cuộc là ai không phân rõ chuyện? Ông ngoại, ông nói coi, con cản mẹ với tra nam ở bên nhau có sai sao? Mẹ thì hay ghê, biết đối phương là tra nam, còn muốn dán lên nữa!"

Hứa Lập Thành hít hà một hơi, kinh ngạc nhìn con gái: "Yểu Yểu, con yêu đương rồi? Đối phương là ai?!"

Khóe môi Hứa Thư Yểu co giật, vội vàng giải thích: "...... Ba, con không có yêu đương, bọn con chỉ là đang tiến hành một cuộc cãi nhau không có hiệu quả là bao đối với tình huống sẽ phát sinh trong tương lai thôi."


Hứa Lập Thành không hiểu ra sao: "Có ý gì hả?"

Hứa Diễn ngồi phịch xuống, giải thích sự việc từ đầu chí cuối cho Hứa Lập Thành nghe, cuối cùng còn không quên mượn sức đồng minh: "Ông ngoại, ông nói đi, con làm có đúng hay không?"

Hứa Lập Thành tán đồng gật đầu: "Rất có đạo lý."

Hứa Thư Yểu mím môi, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Cô biết, ở trong mắt người bình thường, ý nghĩ của cô có lẽ sẽ rất không thể tưởng tượng – biết rõ trên núi có hổ, lại cứ đâm đầu lên núi hổ. Nhưng mà cô có thể có cách nào chứ? Hứa Diễn là con trai của cô đó, nếu như cô có thể sinh sản vô tính thì không có nhiều phiền não vậy rồi.

"Cho nên, hai đứa là tìm được cái người, hư hư thực thực là ba của A Diễn rồi?" Ông ngoại không hổ là ông ngoại, chỉ một câu đã hỏi ra điểm mấu chốt.

Hai mẹ con đều sửng sốt, Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Còn chưa có." Rốt cuộc, mặc kệ là Diệp Minh hay là Diệp Kỳ Sâm, cũng đều chỉ là cô hoài nghi mà thôi.

Diệp Kỳ Sâm cũng không có thích mình, cho nên anh hẳn không phải là ba của Hứa Diễn. Mà Diệp Minh, anh bạn sắp sửa xuất ngoại trong nay mai, có ít nhất 4 năm sẽ không về, cái này không khớp với tuổi tác của Hứa Diễn, cũng có thể loại trừ.

Cho nên nói, ba của Hứa Diễn, thật sự là người mình quen được ở đại học?

Hứa Diễn lại gật đầu nói: "Ông ngoại, con có đối tượng hoài nghi rồi, chờ con đi xét nghiệm DNA với cậu ta trước rồi lại nói."

Hứa Lập Thành: "......" Trong khoảng thời gian ông bề bộn sự nghiệp này, cháu ngoại ông đều đã tìm được ba rồi?

Một nhà ba người tiếp tục ngồi xuống ăn cơm trưa, ăn xong rồi, Hứa Thư Yểu dọn chén đũa vào nhà bếp. Hứa Lập Thành nói khẽ với Hứa Diên: "Chờ khi con xác định được là ai, nhớ rõ phải nói cho ông ngoại."

Hứa Diễn gật đầu: "Chắc chắn rồi!"

Hứa Lập Thành vỗ vỗ vai anh chàng: "Đi rửa chén giúp mẹ con đi, con là nam tử hán, dù cho có đạo lý đi nữa, cũng không nên chọc mẹ tức giận."

Hứa Diễn giơ tay xoa xoa cái mũi, đứng lên: "Dạ."

Chiều đến, Hứa Diễn thừa dịp Hứa Thư Yểu nghỉ trưa trộm chạy ra ngoài. Anh chàng cưỡi lên chiếc xe đạp của mình, gặp mặt Diệp Minh tại địa điểm đã hẹn.

Vốn tưởng rằng Diệp Minh vẫn trước sau như một là ngồi siêu xe nhà cậu ta xuất hiện, không nghĩ tới cậu ta cũng đạp một chiếc xe đạp.

Hai chàng nam sinh soái khí như ánh mặt trời, chạm mặt trên quảng trường thương nghiệp, Hứa Diễn còn nhớ thương chuyện Diệp Minh trộm theo đuổi mẹ mình sau lưng mình, không có sắc mặt tốt mà nhìn anh bạn: "Đi bệnh viện nào?"

Diệp Minh nhìn thời gian, nói: "Đi bệnh viện trung tâm thành phố đi."

Hứa Diễn khó hiểu: "Mình nhớ rõ hình như đằng trước có cái bệnh viện Bác Nhân mà, trực tiếp qua bên đó không phải được rồi sao?". Chính‎ chủ,‎ rủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝐮ng‎ ﹙‎ tr𝐮m‎ tr𝐮𝔂en﹒ⅴn‎ ﹚

Diệp Minh đạp xe chạy xuống phố: "Không được, viện trưởng bệnh viện Bác Nhân là cậu của mình, chúng ta đi làm xét nghiệm DNA, sẽ bị mẹ mình biết."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi