Cô xoay người thì nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đang đứng đằng sau, ngược sáng nên cô cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, cô chỉ nhìn thấy một đường nét không rõ ràng.
Thu ngân cầm lấy thẻ trong tay Tông Cảnh Hạo: “Thêm vào nữa thì tổng cộng là 36.2 triệu.”
“Này, thì ra cho chị dâu mượn à.” Tô Trạm ở một bên nói, Lâm Tân Ngôn cúi đầu, cô cất thẻ đi rồi nhẹ giọng nói: “Anh về không?”
Tông Cảnh Hạo còn chưa đáp, Tô Trạm đã cướp lời: “Bây giờ là mấy giờ? Về nhà cái gì chứ? Hơn nữa…” Anh ấy chỉ Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn: “Hai người còn nợ tôi một ly rượu cưới, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay bổ sung là đẹp.”
Tông Cảnh Hạo chưa kịp phản đối, ánh mắt của anh vẩn đục, lấp trong tia sáng khiến người khác không thể nhìn thấu.
Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy bối rối, đặc biệt là cách Tô Trạm xưng hô với cô, sao nghe có vẻ xấu hổ quá.
“Tôi không đi đâu, các anh đi trước đi.” Lâm Tân Ngôn xoay đầu muốn đi, Tông Cảnh Hạo giữa chặt cánh tay của cô lại: “Đợi tôi một chút đã.”
Lâm Tân Ngôn muốn gạt tay anh ra nhưng vì anh cầm chặt quá nên cô không gạt ra được.
Lúc này thu ngân mới thanh toán xong và đưa hoá đơn cho anh: “Của anh hết 36.2 triệu.”
Tông Cảnh Hạo cầm lấy nhét vào túi, anh nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Tô Trạm không định bỏ qua cho hai người họ, anh chặn trước hai người: “Hôm nay hai người không mời tôi một ly, tôi tuyệt đối sẽ không cho hai người đi.”
Tô Trạm nghiêng đầu, giống y hệt như đường là do anh ấy mở, cây là do anh trồng nên anh có quyền làm chủ vậy.
Tần Nhã đứng đằng sau hơi lui bước, cô muốn rời khỏi chỗ này, nhưng Tô Trạm đã nhìn thấy từ trong kính, một người phụ nữ đang định lén rời đi.
Tô Trạm vừa nhìn thấy cô ấy đi với Lâm Tân Ngôn nên cũng biết bọn họ có quen biết với nhau, anh ấy kéo cô ấy lại: “Đừng đi.”
Tần Nhã bị doạ đến mức nhảy lên, cô ấy nhìn Tô Trạm bằng ánh mắt sợ hãi.
“Đừng sợ, cô là bạn của chị dâu tôi đúng không?” Tô Trạm mỉm cười, hàm răng trắng sáng dưới ánh đèn.
Tần Nhã nhìn thấy Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Tôi là trợ lý của chị Lâm.”
“Ồ, vậy hai người làm gì vậy?”
“Nhà thiết kế thời trang.”
“Vậy thì may quá, tôi đang định đặt một bộ quần áo.”
“Vậy được, hôm sau chúng tôi mở cửa hàng mời anh đến ghé thăm.” Tần Nhã đối đáp lưu loát.
Cái gì?
Tô Trạm mở to mắt: “Các cô mở cửa hàng rồi à?”
Tần Nhã gật đầu.
Tô Trạm giữ chặt Thẩm Bồi Xuyên đang đứng im lặng ở bên, sau đó quàng cổ anh ấy: “Chị dâu mở cửa hàng, chúng ta nhất định phải ghé qua, hôm đó cậu nhất định phải tranh thủ thời gian để đến góp vui đấy.”
“Ừm.” Thẩm Bồi Xuyên đồng ý.
Anh ấy cảm thấy Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn tuy đã ly hôn nhưng họ đã có con rồi, tái hôn là chuyện sớm muộn. Nhìn dáng vẻ của Tông Cảnh Hạo, dường như anh cũng rất để ý cô ấy.
Nhất định phải đến, không có thời gian cũng phải cố mà đi.
Tô Trạm cười, môi hồng răng trắng: “Chị dâu, nếu hôm nay chị không mời chúng tôi một ly, tôi ở đây không đi đâu hết.”
Anh ấy chơi xấu.
Lâm Tân Ngôn cau mày.
Cô nhìn Tông Cảnh Hạo, hi vọng anh có thể nói bạn của mình.
Đừng làm khó cô nữa.
Rượu cưới cái gì?
Làm gì có vui vẻ gì đâu?
Tông Cảnh Hạo vờ như không nhìn thấy, anh nắm chặt lấy tay cô.
Anh không từ chối ly rượu cưới kia của Tô Trạm.
Lúc đầu khi anh kết hôn cùng Lâm Tân Ngôn, không hề có cái gì cả, bạn bè của anh, anh cũng không giới thiệu.
Anh đã bị câu chị dâu kia của Tô Trạm làm mềm lòng rồi.
Trước đây không muốn giới thiệu hai người với nhau là vì anh không có hứng thú gì với Lâm Tân Ngôn.
Cuộc hôn nhân đó anh cũng không muốn có.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh muốn giữ cuộc hôn nhân này, muốn giữ người con gái này.
Cũng hi vọng được cho mọi người thấy cô ấy.
Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều là anh em tốt.
Để bọn họ biết nhau cũng tốt.
“Như vậy đi, chị dâu bận thì cứ đi đi, tôi với Xuyên Xuyên đi uống cùng cô đây cũng được.” Tô Trạm nắm chặt lấy tay của Tần Nhã, sau đó kéo cô đi.
“Chị Lâm.” Tần Nhã hoảng sợ nhìn Lâm Tân Ngôn.
“Đợi đã.” Lâm Tân Ngôn bị ép, cô không còn cách nào khác, đành đồng ý.
“Anh bỏ cô ấy ra.”
Tô Trạm cố ý, Tông Cảnh Hạo có thể nhìn vừa mắt người con gái nào, nhân phẩm của người ấy nhất định không tệ. Cô nhất định sẽ không chịu đứng yên nhìn trợ lý của mình bị kéo đi.
Sự thực đã chứng minh anh ấy làm đúng.
Anh ấy bỏ Tần Nhã ra.
Tần Nhã lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa anh ấy và cô.
Giống như Tô Trạm là quái vật dữ tợn vậy.
“Đi thôi, chỗ đến để tôi chọn, hôm nay tôi mời.” Tô Trạm rất vui, Thẩm Bồi Xuyên tạt nước lạnh: “Ồ, cậu chủ keo kiệt nay cũng móc túi ra rồi à?”
Chỉ cần có Tông Cảnh Hạo ở đây, anh ấy sẽ không phải thanh toán.
Tô Trạm nhìn anh ấy: “Đừng nói xấu tôi trước mặt các người đẹp, tôi rất hào phóng đấy.”
Thẩm Bồi Xuyên cười, anh ấy lên xe của mình.
“Cô đi xe của tôi đi.” Tô Trạm nhìn Tần Nhã vẫy tay.
Tần Nhã phẩy tay ngay lập tức: “Không cần, không cần, các anh cứ đi đi, tôi không tham gia đâu.”
“Tôi có ăn thịt người đâu, cô sợ gì?” Tô Trạm mỉm cười.
Tần Nhã vẫn từ chối như trước: “Tôi còn có việc.”
Cô ấy tuỳ tiện tìm một cái cớ.
Nói xong cô ấy xoay người rời đi, cô và Lâm Tân Ngôn chào nhau: “Chị Lâm, em đi trước nhé.”
Lâm Tân Ngôn đáp lại, cô dặn dò: “Em cẩn thận nhé.”
Tần Nhã gật đầu, cô ấy đi ra đến đường mới phát hiện chỗ này khá tách biệt, không có taxi đi đến chỗ này, người đến ăn toàn đi xe đến đây sau đó lại lái xe về.
Xe của cô ấy đã đưa cho Allen, hiện giờ cô ấy phải làm sao bây giờ?
“Đi thôi, chỗ này không có xe taxi cho cô ngồi đâu.” Tô Trạm dừng xe lại gần chỗ cô ấy.
Tô Nhã muốn đi tìm Lâm Tân Ngôn nhưng lúc này Lâm Tân Ngôn đã ngồi trêи xe cùng Tông Cảnh Hạo.
“Cô không định đi cản trở hai vợ chồng nhà người ta đó chứ?”
“Không.”
“Vậy thì lên xe tôi, tôi đưa cô đi.”
Tần Nhã chần chừ đứng đó: “Không, không cần đâu.”
“Cô chắc chứ?”
“Tôi chắc.”
Tần Nhã rất chắc chắn.
Cô cũng đâu có mù, rõ ràng bọn họ là cùng một hạng, không phải là người bình thường, người như vậy cô không dám chọc vào.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn có vẻ rất thành thực, nhưng Tô Trạm lại cho cô ấy cảm giác, anh ấy đúng là một cậu chủ đào hoa.
Miệng lưỡi trơn bóng, cô không muốn giao thiệp với loại người như vậy.
Tô Trạm bị cô từ chối mấy lần nên lòng nhiệt tình của anh ấy bị giảm hẳn.
Anh kéo cửa sổ xe lên, nhưng vẫn cố nhìn cô thêm một cái.
Cô gái này rất thú vị, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Anh ấy cũng đâu phải người xấu.
Việc gì phải đề phòng anh ấy như thế?
Sau khi xe của bọ họ đi xa, Tần Nhã hết cách, cô ấy chỉ đành gọi điện cho Allen, để Allen đến đón cô ấy.
Địa điểm vẫn do Tô Trạm chọn, một quán bar cao cấp.
Lúc này cũng đúng là lúc quán đông đúc nhất, đèn đỏ, rượu xanh, cuộc sống về đêm bây giờ mới vừa bắt đầu.
Phòng VIP tầng hai rộng rãi, view cũng rất đẹp, đứng trêи tầng có thể nhìn thấy toàn bộ quán bar, đặc biệt là sảnh nhảy ở tầng một, nam nữ, đèn xanh đèn vàng, ca múa nhộn nhịn, sôi trào.
Tô Trạm đứng ở lan can tầng hai, tay anh nâng một ly rượu, nhảy theo điệu nhạc, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Thẩm Bồi Xuyên sớm đã quen với bộ dạng này của anh ấy, không lấy gì làm lạ.
“Bớt bớt lại.” Anh nhắc nhở Tô Trạm.
Hôm nay Lâm Tân Ngôn ở đây.
Tô Trạm cũng thấy chính mình hơi quá, anh ấy nhanh chóng ngồi xuống, thu cái dáng vẻ lăng nhăng vừa rồi lại: “Chào chị dâu, lần trước tôi đã giới thiệu qua, chúng ta đã quen nhau rồi đúng không?”
Lâm Tân Ngôn vén vài lọn tóc bên tai lại, cô bối rối với cách xưng hô của anh ấy: “Quen biết rồi.”
“Còn đây là Thẩm Bồi Xuyên.” Tô Trạm cười tít, anh đập tay lên vai của Thẩm Bồi Xuyên: “Có quan hệ như tôi với Cảnh Hạo.”
Thẩm Bồi Xuyên hích cùi chỏ vào sườn anh ấy: “Tôi tự biết mở miệng, cần cậu đến nói thay tôi à?”
“Tôi sợ cậu nói không rõ còn gì nữa? Lúc học đại học, cậu nói chuyện cùng con gái lúc nào cũng đỏ mặt…đau…”
“Đau không, tôi không thấy đau.” Thẩm Bồi Xuyên nhéo anh ấy, anh ấy đã từng luyện tập nghiêm túc, Tô Trạm da mỏng thịt dày, anh không ngờ rằng Thẩm Bồi Xuyên lại ra tay mạnh như thế.
Đau tới nước mắt mũi nheo lại với nhau.
Lâm Tân Ngôn nhìn ra được, bọn họ tuy lúc nào cũng cãi nhau vậy nhưng thực ra tình cảm giữa họ rất tốt.
Cô ngồi gần Tông Cảnh Hạo rồi nhỏ giọng nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Tông Cảnh Hạo bỏ tay cô ra, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đứng dậy rời đi, dựa theo hướng dẫn mà đi đến nhà vệ sinh.
Nhưng chẳng may, lúc cô bước vào thì vừa có người đi ra và va phải cô.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi