Hà Thụy Lâm đỏ bừng mặt, lúc thở dốc phả ra mùi rượu nồng đậm, rõ ràng là đã uống rất nhiều rượu.
Lúc thấy người đụng vào Lâm Tân Ngôn, cô sửng sốt vài giây, sau đó cười nói: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”
Lâm Tân Ngôn cũng không muốn dây dưa với cô ta, muốn đi lướt qua cô ta, nhưng cô ta cũng không chịu né tránh: “Lâm Tân Ngôn, bây giờ cô rất vui sao? Anh tôi đã ngồi tù rồi, một người đi cùng cô 10 năm đã ngồi tù rồi.”
Vẻ mặt của Lâm Tân Ngôn rất hờ hững, đối với chuyện này cũng không muốn cân đo đong đếm tất cả mọi ân oán.
Có nhân ắt sẽ có quả.
Nếu như Hà Thụy Trạch không lấy cô và Lâm Hi Thần ra để làm loại chuyện đó, anh ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Cô không có sự thích thú khi báo được thù, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn phiền muộn.
“Có phải cô cảm thấy vô cùng vui vẻ không?” Hà Thụy Lâm dựa vào cửa, nhìn chằm chằm lên ánh đèn trêи nóc nhà, híp mắt: “Cô cảm thấy thế nào là vô tình?”
“Xin lỗi, chúng ta không quen biết.” Lâm Tân Ngôn né người đi vào phòng vệ sinh.
Lần này Hà Thụy Lâm không cản cô nữa, Lâm Tân Ngôn đi vệ sinh xong, đi tới bồn rửa tay rồi hong khô tay, Hà Thụy Lâm còn đứng ở đó nhưng cô làm bộ như không nhìn thấy, đi ra ngoài.
“Tôi bị hãm hϊế͙p͙.” Lúc Lâm Tân Ngôn vừa mới đi ra, Hà Thụy Lâm nhìn bóng lưng của cô nói.
Bước chân của Lâm Tân Ngôn vẫn chưa dừng lại.
“Tông Cảnh Hạo đã bảo người khác làm.” Cô ta cười: “Tôi đi theo anh ấy rất lâu, anh ấy cũng từng thương tôi, yêu tôi nhưng khi anh ấy đã vô tình, dù từng là người phụ nữ của anh ấy, anh ấy cũng không nương tay.”
Cô ta biết Lâm Tân Ngôn nghe thấy.
Cô ta cong môi, tiếp tục nói: “Cô cảm thấy anh ấy đối xử rất tốt với cô sao?”
Lâm Tân Ngôn dừng chân, hai tay đột nhiên siết chặt, đúng là bây giờ anh đối xử với cô không tệ.
“Đừng bị bề ngoài của anh ấy lừa dối, thật ra anh ấy chính là một người vô tình, chẳng qua là ngụy trang rất tốt, nếu như cô tin anh ấy, tôi chính là kết quả của cô, dĩ nhiên sẽ có người phụ nữ khác thay thế cho cô, giống như cô từng thay thế cho tôi vậy.”
“Cô cho là tôi sẽ tin cô, chẳng qua là cô không có được, nên mới cố ý tới chia rẽ quan hệ của tôi và anh ấy.” Lâm Tân Ngôn cũng không tin.
“Cô cảm thấy tại sao anh tôi phải gánh vác hết tất cả? Bởi vì tôi.” Hà Thụy Lâm đau lòng, người đối xử tốt với cô ta thật lòng cũng chỉ có Hà Thụy Trạch, Hạ Trân Du cũng không tệ bạc với cô, nhưng bà ấy càng thương con trai hơn.
“Tông Cảnh Hạo đã quay video tôi bị cưỡng hϊế͙p͙. Nếu như anh tôi không phải ngồi tù, sẽ tung clip ra ngoài, đến lúc đó tôi sẽ bị hủy hoại.” Hà Thụy Lâm cố ý nói cho Lâm Tân Ngôn nghe.
Lâm Tân Ngôn nhớ tới dáng vẻ quyết tuyệt hôm đó của Hà Thụy Trạch, bỗng nhiên vọt tới trước xe, anh ta phải gánh vác hết tất cả, thì ra là vì Hà Thụy Lâm?
Nghĩ đến sự quan tâm của Hà Thụy Trạch đối với Hà Thụy Lâm, cô có tin.
Cho dù trong lòng có chút e ngại, nhưng trêи mặt không thể hiện ra trước mặt Hà Thụy Lâm.
“Những thứ này đều không liên quan đến tôi.”
Cô cố gắng bình tĩnh bên ngoài, trong lòng lại không hề bình tĩnh, cô thật sự không ngờ rằng Tông Cảnh Hạo lại làm ra chuyện như vậy.
Hà Thụy Lâm nói thế nào cũng đã từng ở bên cạnh, sao anh lại có thể làm như vậy?!
Cô cảm thấy vô cùng bực bội.
Sự tàn nhẫn của Tông Cảnh Hạo đã vượt quá sự tưởng tượng của cô.
Sao anh có thể hủy hoại đi sự trong sạch của một người phụ nữ?
Anh làm như vậy thì có khác gì Hà Thụy Trạch?
Thậm còn ác độc hơn cả Hà Thụy Trạch.
Hà Thụy Lâm không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy: “Được, tôi mong được nhìn thấy kết quả của cô.”
Lâm Tân Ngôn không dừng lại, nhấc chân tiếp tục bước đi.
“Sáu năm trước cô bảo với anh tôi đến nước A điều tra một chuyện, cô còn nhớ không?”
Lâm Tân Ngôn dĩ nhiên biết, lúc ấy cô hoài nghi người kia là Tông Cảnh Hạo, nhưng sau đó kết quả điều tra lại không phải.
Sau đó anh lại muốn ly dị, cô cũng chỉ đành tuyệt vọng.
“Anh tôi đã lừa cô, người đàn ông đêm đó không phải người nước A.”
Lâm Tân Ngôn không dừng bước chân, rõ ràng cô ta cố ý nói chuyện này.
Còn về mục đích…
Cô không biết, nhưng điều duy nhất cô có thể khẳng định là Hà Thụy Lâm tuyệt không có ý tốt, nói cho cô biết chân tướng.
Có lẽ ban đầu cô ta đã nói dối, chỉ để dụ dỗ con mồi là cô.
Cô từ từ xoay người nhìn Hà Thụy Lâm: “Đừng hoang phí tâm tư, tôi sẽ không mắc lừa đâu, cũng sẽ không tin tưởng cô.”
Hà Thụy Lâm cũng không vì lời nói của Lâm Tân Ngôn mà tức giận, còn rất vui vẻ cười một tiếng: “Tôi từng ngu ngốc rất nhiều lần, thất bại cũng nhiều lần, nhưng tôi không thể thất bại mãi, tôi nhất định phải thành công một lần.”
Lâm Tân Ngôn lạnh giọng: “Người đang làm trời đang nhìn, những chuyện trái với đức vĩnh viễn sẽ không thành công.”
“Tôi có thù với cô sao?” Hà Thụy Lâm cười nhạt: “Nhưng cô lại cướp người đàn ông của tôi, sao tôi có thể không hận cô?”
Lâm Tân Ngôn không biết nói gì, duyên phận với Tông Cảnh Hạo cũng chỉ là hôn ước thuở nhỏ..
Dù sau này cô kết hôn với Tông Cảnh Hạo cũng chưa từng nghĩ đến việc phá hoại tình cảm của Tông Cảnh Hạo.
Là cô ta hết lần này đến lần khác hại cô.
“Tự cô hại cô thành bây giờ, nếu như cô đủ tin tưởng vào tình cảm của hai người, cần gì phải quan tâm đến sự tồn tại của tôi?”
Lời nói của Lâm Tân Ngôn đâm trúng chỗ đau của Hà Thụy Lâm, giữa bọn họ đến cả tình cảm còn không có, lấy đâu ra tín nhiệm?
Tông Cảnh Hạo thừa nhận thân phận của cô ta, còn không phải là tình cảm của đêm hôm đó?
Mà đêm hôm đó lại là người phụ nữ này!
“Lâm Tân Ngôn, chúng ta đi xem thử, chỉ cần tôi sống, tôi cũng sẽ không để cô được sống tốt!” Hà Thụy Lâm rốt cuộc không cười nổi.
Mặt mũi dữ dằn đáng sợ.
Lâm Tân Ngôn cười nhẹ.
Dâu phải bây giờ Hà Thụy Lâm mới có ý tưởng này, ngay từ khi Tông Cảnh Hạo kết hôn với cô, cô ta đã muốn cô chết đi.
Trở lại gian phòng, trêи bàn để hai vỏ chai rượu, lúc cô đi vào phòng vệ sinh, ba người bọn họ dường như uống rất nhiều rượu.
“Chị dâu, chị đến đây, tụi em mời chị một ly.”
Thấy Lâm Tân Ngôn đi tới, Tô Trạm cầm rượu đứng lên.
Anh ta có uống rượu cũng không hề lộ ra mặt, sắc mặt không đỏ, chỉ là lúc nói phả ra mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống say rồi.” Lâm Tân Ngôn ngồi xuống, lần này không ngồi cạnh Tông Cảnh Hạo.
Lúc tới, tay của cô vẫn luôn bị Tông Cảnh Hạo siết chặt, cô chỉ có thể ngồi bên cạnh anh.
Nhưng sau khi nghe thấy vài câu của Hà Thụy Lâm, cô thật sự đã bị rung động.
Hà Thụy Lâm đã từng ở bên anh, dù có làm sai thế nào, sao có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó nàng?
Sự trong sạch cả một người phụ nữ dù sao cũng rất quan trọng.
Bây giờ anh tốt với cô, nhưng sự tốt đẹp này có thể duy trì bao lâu?
Nếu như anh chán ghét cô, không còn cảm giác mới lạ với cô thì sao?
Có phải cũng sẽ đối xử với cô như vậy hay không?
Lâm Tân Ngôn không dám nghĩ nhiều hơn, chỉ cảm thấy máu huyết cả người lạnh lẽo dần.
Tại sao lòng người lại tàn nhẫn như vậy.
Tô Trạm sửng sốt, luôn cảm thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, lúc Lâm Tân Ngôn thì bỗng thay đổi.
Rất nhanh anh ta đã phát hiện ra kì lạ ở chỗ nào, mặc dù lúc đến đây Lâm Tân Ngôn cũng không vui, nhưng quan hệ với Tông Cảnh Hạo cũng rất thân mật.
Từ khi Lâm Tân Ngôn đi ra ngoài trở lại thì bỗng nhiên thay đổi, cô không ngồi bên cạnh Tông Cảnh Hạo, sắc mặt cũng không được tốt.
Có gì không đúng sao?
Tô Trạm mơ hồ.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo cũng trầm xuống, dĩ nhiên cảm thấy Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên có biểu hiện không đúng.
Tô Trạm không dám nói bậy bạ, bầu không khí này thật sự ngột ngạt.
Anh ta lặng lẽ ngồi về vị trí, vốn dĩ còn muốn làm loạn để cho Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn cùng uống rượu giao bôi, nhưng lần này cũng không dám nói gì, giống như người vô hình, núp ở bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên.
Tông Cảnh Hạo bưng ly rượu bên cạnh lên, há mồm ngậm lấy miệng ly, hương vị cay tê ngập vào đầu lưỡi, quấn lấy hàm răng, anh mở miệng, phong độ nhẹ nhàng: “Hôm nay giải tán ở đây.”
Anh đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn rồi đứng lên, lúc đi ngang qua người Lâm Tân Ngôn đưa tay ra: “Chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Tân Ngôn đứng lên, cũng không đặt tay vào trong tay anh.
Tô Trạm đứng sau lưng giơ ngón tay cái với Lâm Tân Ngôn, ngay cả để chút mặt mũi cho Tông Cảnh Hạo cũng không có, ngầu thật đó!
Anh phải nhấn một nút like cho người phụ nữ dám không nể mặt Tông Cảnh Hạo!
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn Tô Trạm đang cười trêи sự đau khổ của người khác.
Tô Trạm bị dọa sợ giật mình một cái, vội vàng giải thích: “Tôi chưa nhìn thấy gì hết, tôi là người mù.”
Anh ta che mắt.
Tông Cảnh Hạo cười nhạo.
Đến khi Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn rời đi, Tô Trạm mới dám buông tay ra.
“Tính tiền.” Thẩm Bồi Xuyên uống một hớp rượu, đứng dậy: “Có thể đi về rồi.”
Tô Trạm vội vàng gật đầu: “Bọn họ có phải là cãi nhau hay không? Vừa nãy không phải là rất tốt sao? Sao có thể thay đổi nhanh như vậy?”
“Ai biết được.” Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết rõ.
Bên ngoài.
“Anh uống rượu, để tôi lái xe cho.” Lâm Tân Ngôn nói.
Tông Cảnh Hạo cũng không đưa chìa khóa xe cho cô, mà
trực tiếp lên chỗ tài xế ngồi, còn nổ máy xe.
Lâm Tân Ngôn đứng ở bên cạnh, còn chưa lên xe.
Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Sao, sợ tôi lái xe không an toàn?”
“Không có.”
“Vậy tại sao còn không lên?”
Lâm Tân Ngôn do dự một chút, mở cửa xe ra ngồi xuống.
Tông Cảnh Hạo lái xe rời đi.
Anh lái xe rất nhanh, hơn nữa phương hướng không phải là đường trở về biệt thự, Lâm Tân Ngôn nhíu mày lại: “Anh muốn dẫn tôi đến nơi nào?”
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi