"Mấy người đang làm gì?" Dường như âm thanh được truyền ra từ lồng ngực của anh, bực bội trầm trầm.
Yên lặng mấy giây, Lâm Tân Ngôn mới giả bộ trấn tĩnh nói: "Anh ấy đưa em về."
Tông Cảnh Hạo cười, đôi mắt đen nhánh, tự nghĩ mình tỉnh táo, lại không bình tĩnh nói: "Đưa em về, phải cần người khác gần gũi vậy sao, là anh đang hoa mắt, hay là có người có tâm tư khác."
Nghe nói như vậy Lâm Tâm Ngôn nheo mắt, người này lòng dạ thật hẹp hòi.
"Cảnh Hạo.."
"Em vào đi" Anh ngắt lời Lâm Tâm Ngôn đang định giải thích. Lâm Tân Ngôn lập tức cảm thấy lo lắng, hồi hộp bước vào quán rượu.
"Tổng giám đốc Bạch, anh xuống đi, chúng ta trò chuyện một chút." Giọng nói của anh bình tĩnh lạ thường, sự bình tĩnh chỉ biểu hiện ra bên ngoài.
Dưới sự giúp đỡ của Cao Nguyên, Bạch Dận Ninh bước xuống xe, Tổng Cảnh Hạo không nhìn anh ta, đi vào khu vườn của khách sạn, Bạch Dận Ninh đi theo phía sau.
"Tổng giám đốc Tông, muốn nói gì với tôi?"
Bước chân của Tổng Cảnh Hạo đột nhiên dừng lại, anh xoay người, nắm lấy cổ áo của Bạch Dận Ninh, dùng sức thật mạnh, cơ thể của Bạch Dận Ninh rời khỏi xe lăn.
"Cảnh cáo của tôi, anh không hiểu đúng không?"
Cổ Bạch Dận Ninh bị siết chặt, cố gắng phát ra tiếng: "Không hề, tôi nghĩ tổng giám đốc Tông hiểu lầm rồi, tôi gặp cô Lâm chỉ là tôi muốn hỏi cô ấy chút chuyện"
Tông Cảnh Hạo cười nhạt, rõ ràng không tin, Lâm Tâm Ngôn không có tâm tư, nhưng tâm tư của Bạch Dận Ninh thì rất rõ ràng.
"Về chuyện trước kia, tôi nghĩ chỉ cần cô Lâm chịu nói, tất cả đều sẽ sáng tỏ, chúng ta cũng không cần mất thời gian điều tra, chuyện từ lâu rồi, điều tra cũng không dễ dàng..."
Sức lực trêи tay Tông Cảnh Hạo lại mạnh thêm một chút, anh hơi lại gần, hung hăng nói: "Tôi cảm thấy hứng thú với chuyện của Trình ɖu͙ƈ Tú, nhưng tôi tuyệt đối không bắt ép cô ấy nói chuyện mà cô ấy không muốn nói, anh đã chạm đến ranh giới cuối cùng, còn về chuyện hợp tác, đến đây là kết thúc, chúng ta sẽ tự tìm bằng bản lĩnh của mình."
Nói xong Tông Cảnh Hạo buông tay một cái, Bạch Dận Ninh ngã ngồi trêи xe lăn, cái xe lăn rung lên, dường như muốn ngả ra.
Bạch Dận Ninh cũng không cam lòng: "Tổng giám đốc Tông có nghĩ tới không, nếu như chuyện trước kia bị người khác cố ý giấu giếm, anh cảm thấy, chúng ta có thể tra ra được bao nhiêu? Hoặc phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể tra rõ?"
Tông Cảnh Hạo dừng chân, lạnh lùng nhếch môi: "Không tra được thì sao?"
Anh không giống với Bạch Dận Ninh, Bạch Dận Ninh muốn tra rõ chuyện trước kia là bởi vì anh ta muốn báo thù cho ba nuôi, còn Tông Cảnh Hạo chỉ là đơn thuần cảm thấy hứng thú với chuyện về Trình ɖu͙ƈ Tú.
Tại sao bà ấy phải giấu giếm họ của mình, điều này Tông Khải Phong có biết không?
Anh biết, trêи người Trình ɖu͙ƈ Tú nhất định có bí mật, anh muốn biết, nhưng sẽ không bắt ép Lâm Tân Ngôn nói.
Thật ra trong lòng anh sợ hãi biết được chân tướng kia, anh cảm thấy thái độ của Lâm Tâm Ngôn thay đổi có liên quan đến cái bí mật đó.
Bí mật khiến cố thay đổi thái độ, anh biết nhất định không đơn giản, chỉ sợ bên trong có liên quan đến anh.
Anh thấy mâu thuẫn, vừa muốn biết, lại vừa sợ sẽ biết.
Trong khách sạn, bởi vì bà nội Tô Trạm đến, Tô Trạm mới chuẩn bị một bữa cơm để đón bà, cùng gọi mọi người tới ăn, trong căn phòng lớn nhất của khách sạn, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tần Ngôn ôm con gái, vừa sờ lên đầu của con để che giấu tâm trạng không yên tâm, cô không biết Tông Cảnh Hạo có phát sinh mâu thuẫn gì với Bạch Dận Ninh hay không.
"Tôi xin giới thiệu cho mọi người trước, đây là bà nội tôi, là người đã nuôi dưỡng tôi từ nhỏ đến lớn" Tô Trạm long trọng giới thiệu.
Bà cụ không hề phối hợp với anh ta chút nào: "Ai không biết bà là bà nội cháu chứ, cần phải giới thiệu sao? Ở đây cũng không
có người ngoài, cháu nói đi, cháu nói cuối năm kết hôn, bạn gái cháu đang ở đâu!"
Vẻ mặt Tô Trạm xám xịt, cả người lập tức ủ rũ như quả cà chua héo. Bà lúc nào cũng đáng sợ như vậy, câu nào cũng bạn gái cháu đâu rồi? Cuối năm nhất định cháu có thể kết hôn?
Hỏi không biết bao nhiêu lần rồi, mà mới chỉ trong một buổi sáng.
Anh ta cảm thấy mình sắp bị ép đến phát điên.
Bà cụ kéo lấy tay Tân Nhã đặt vào tay mình: "Cháu yêu đương với Tô Trạm sao không nói với bà, có phải nó bắt nạt cháu không? Bà nói này, nếu Tô Trạm dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói với bà, bà sẽ đánh nó"
"Không phải như vậy."
"Bà nội, bà nội, bà đừng có dọa bạn gái cháu" Tô Trạm tới đánh trống lảng: "Cháu không dám nói với bà là vì sự bà sẽ kϊƈɦ động"
"Tô Trạm..".
"Bà nội, bà ngồi xuống đi." Tô Trạm không để cho Tần Nhã nói chuyện, chỉ cần cô vừa định lên tiếng, anh ta đã cố ý cắt đứt.
Tần Nhã tức giận mặt đỏ bừng lên, người này thật quá quắt, cô đã nói rõ với anh ta từ trước.
"Được, được" Bà cụ nhìn Tần Nhã, càng nhìn càng thấy hài lòng, liên miệng nói "được", có thể thấy vô cùng vui vẻ, rất hài lòng với Tần Nhã.
Đây là lừa dối, đây là bắt cóc, cô tuyệt đối không thể để Tô Trạm lợi dụng mình để lừa dối bà cụ.
"Tô Trạm, anh cùng em ra đây" Cô nhất định phải nói cho rõ ràng.
Tô Trạm vỗ vai bà cụ: "Cháu và Tần Nhã ra ngoài nói vài câu, chút nữa sẽ vào."
"Có gì thì nói luôn ở đây, sao lại phải ra ngoài?" Bà cụ còn muốn nói chuyện với Tần Nhã, tìm hiểu tình hình gia đình của cô.
Tô Trạm nghiêm mặt: "Gì chứ, bọn cháu nói chuyện riêng mà mọi người cũng muốn nghe?"
"Không nghe, không nghe." Bà cụ vội vàng xua tay.
Cháu trai lớn như vậy, vất vả lắm mới tìm được bạn gái, không thể vì bà mà phá hỏng chuyện tốt.
Vậy thì đúng là mất nhiều hơn được.
Tân Nhã đi ngang qua bên người Tô Trạm, kéo áo anh ta: "Anh nhanh chút đi."
Tô Trạm trấn an bà: "Cô ấy hay xấu hổ, da mặt mỏng, chỉ sợ cô ấy không làm tốt, cháu mới không dám nói cô ấy là bạn gái, cháu phải đi an ủi cô ấy"
"Đi đi." Bà cụ vung tay lên, dỗ bạn gái, bà giơ hai tay tán thành.
Vừa mới làm yên lòng bà cụ, Tô Trạm mới ra khỏi phòng, nhìn thấy Tần Nhã giận dữ đứng ở hành lang, anh ta hít sâu một hơi mới bước đến.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi