MÊ VỢ KHÔNG LỐI VỀ

Tô Trạm nghĩ kĩ lại, so với việc ngày ngày bị bà cụ thúc ép thế này thì thà tìm một người phụ nữ để kết hôn cho rồi.

Một đằng là đời tư của anh sạch sẽ, mặt khác anh cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, trùng hợp là anh không ghét Tần Nhã mà còn có cảm tình với cô.

Có thể lấy làm vợ, anh cũng thấy khá tốt.

"Ý anh là gì, Tô Trạm, lúc đầu anh nói chúng ta chỉ giả vờ yêu nhau, qua giai đoạn ngượng ngùng sẽ tuyên bố chia tay, vừa rồi sao anh không nói ra?”.

Tô Trạm kéo tay cô, Tân Nhã dùng sức giãy ra: “Anh ít làm mấy trò này đi, giờ vào nói cho rõ ràng, chúng ta đã chia tay, thực sự không được, cứ nói thật đi.”

“Không nói” Tô Trạm do dự, trong lòng anh đã quyết định rồi giờ phải nghĩ cách thuyết phục Tân Nhã: “Em đã ngủ với anh thì phải chịu trách nhiệm với anh.” . Truyện Xuyên Nhanh

Tần Nhã: “...”

"Tô Trạm, anh có phải đàn ông không vậy?!” Tần Nhã tức đến run người.

Anh nói ra mà đến thể diện cũng không cần nữa.

Tô Trạm dựa vào tường, thân hình thon cao của anh nghiêng nghiêng: “Có phải đàn ông hay không, em còn không rõ ư?”

Tần Nhã: "..."

“Được, anh không nói em sẽ tự đi nói” Cô mới không để Tô Trạm đắc ý chiếm lợi thế.

Tuy nhiên, cô vừa đi được hai bước, đột nhiên cổ tay bị nắm lại, cô còn chưa phản ứng kịp thì Tô Trạm đã dùng lực khiến cô ngửa ra sau, ngã vào một vòng tay ấm áp.

"Tô Trạm!”

Tân Nhã bị ép quá, giơ tay định đánh lên mặt anh thì bị Tô Trạm bắt được, anh ấn tay cô ra sau lưng, tay kia ôm lấy đầu cô, bắt đầu dùng sức hôn.

"Um..."

Mắt Tân Nhã càng ngày càng mở to, đồng tử nhưng muốn nhảy ra ngoài, anh, anh vậy mà...

Tô Trạm cắn môi cô, thì thầm nói: “Nếu em không đồng ý lấy anh, anh sẽ không thả ra”

Tần Nhã tức muốn phát khóc, anh đúng là bắt nạt người quá đáng.

Bất giác trong mắt cô giăng lên một tầng sương mỏng, giọng khàn khàn: “Ưm.... Tô Trạm, anh ức hϊế͙p͙ người quá đáng”

Tô Trạm thả lỏng nhưng không buông ra hoàn toàn, anh cắn tại cô: “Em nói em mua rau không trả tiền cho người ta sao? Em ngủ với anh rồi phải cho anh một danh phận chứ, có phải không?”.

Tần Nhã tức phát khóc, thực sự đã khóc, từng dòng nước mắt từ từ lăn xuống.



Tô Trạm hốt hoảng vội buông tay ra rồi lau nước mắt cho cô: “Đừng thấy anh trước đây thích thay người yêu, thực ra, anh chưa ngủ mấy lần.”

Tần Nhã khóc càng lớn hơn, đó là lần đầu của cô, đương nhiên cũng hi vọng người đó của mình cũng là lần đầu.

Dường như là thế mới công bằng.

Tuy nhiên Tô Trạm đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi.

Tô Trạm chợt nhận ra lời nói sai trái vừa rồi, tự đánh vào miệng mình một cái: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không đi tìm người phụ nữ khác, chỉ có em thôi, có được không?”

Tân Nhã vẫn khóc không quan tâm. Tô Trạm bối rối toát cả mồ hôi: “Anh sai rồi, anh sai rồi, cầu xin em đừng khóc nữa mà”

Tân Nhã lườm anh, lau nước mắt: “Anh đi nói rõ ràng với mọi người, em sẽ không khóc nữa”

Tô Trạm: "...".

Thể em khóc đi”

“Tô Trạm!” Tần Nhã giơ chân giơ tay đánh về phía Tô Trạm.

Tô Trạm đứng im tại chỗ đợi những cú đánh của cô.

Anh hiểu Tần Nhã là một cô gái bị anh chiếm đoạt, giờ còn bị ép gả cho anh, trong lòng có phẫn nộ, có uất hận cũng là điều bình thường.

Chỉ cần cô có thể nguôi ngoai thì đánh bao nhiêu cũng được.

Lúc này có một người từ thang máy bước ra đi về hướng này, Tô Trạm bắt lấy nắm đấm của Tân Nhã rồi kéo cô vào lòng mình, mắt cô mở to, anh ta lại làm vậy rồi, vừa định mở miệng mắng anh liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ: “Mọi người đều ở trong rồi còn thiếu cậu thôi”.

Tông Cảnh Hạo thờ ơ nhìn anh ừm một tiếng.

Thấy Tông Cảnh Hạo, lời mắng mỏ chưa kịp thốt ra của Tân Nhã nghẹn ứ lại.

Tô Trạm đứng bên cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Tần Nhã, em nói xem chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, vốn dĩ nên kết hôn, em nói có đúng không?”

"Giờ không phải thời đại ngày xưa nữa.”

“Chính là thời hiện đại nên chúng ta mới phải chịu trách nhiệm với việc mình làm” Tô Trạm thẳng thắn nói.

Nhưng tôi không thích anh.” Tần Nhã chớp mắt, trong lòng nghĩ lí do này đủ thuyết phục rồi.

Tô Trạm: "..."



Anh hít một hơi thật sâu: “Không sao, anh sẽ cố gắng để khiến em thích anh, hơn nữa anh không xấu, cũng không già, anh vẫn còn tự tin”

Tần Nhã: "..."

“Em mãi vẫn không thích anh thì phải làm sao?”

“Ừm.." Tô Trạm nghĩ một lát: “Nếu qua 80 tuổi mà em vẫn chưa thích anh thì anh sẽ trả lại tự do cho em”

Tần Nhã: "..."

“Đi thôi, đi thôi” Tô Trạm kéo cô: “Mọi người đều đang đợi chúng ta đó, em không thể cứng đầu như vậy được, khiến mọi người phải chờ”

Tần Nhã: "..."

Cô mở miệng ra những phát hiện không có lời nào để từ chối anh cả.

Phòng ăn.

Khi Tông Cảnh Hạo bước vào, mọi người tưởng là Tô Trạm và Tần Nhã, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía này, thấy đó là Tông Cảnh Hạo, Thẩm Bồi Xuyên bĩu môi: “Còn tưởng là được xem kịch hay chứ?”

“Em không dám nhìn anh, chính là đang chột dạ, thực ra em cũng thích anh” Tô Trạm ghé sát vào tai cô, chỉnh âm lượng thật nhỏ chỉ đủ để cô nghe được, hai người thì thầm to nhỏ thân thân mật mật nhìn có vẻ tình cảm rất tốt”.

“Được rồi, được rồi” Thẩm Bồi Xuyên cắt ngang hai người họ: “Muốn ân ái tình cảm thì mời về phòng, để tôi ăn cơm nữa chứ.”

Tay Tô Trạm bóp chặt vai anh: “Tôi lấy vợ được còn phải cảm ơn cậu đấy”

Không nhờ Thẩm Bồi Xuyên giúp anh nói trước mặt bà thì anh cũng không biết phải làm sao để giới thiệu Tân Nhã với bà lão.

Thẩm Bồi Xuyên cười trông rất anh tuấn: “Ô, ý cậu là tôi là bà mối ấy hả?”

“Hôn lễ của tôi không thiếu rượu mừng của cậu được đâu..” Tâm trạng của Tô Trạm cũng đang rất tốt”

“18 tháng 12 là ngày tốt, bà thấy làm hôn lễ ở đây luôn đi, đợi về rồi làm giấy chứng nhận kết hôn sau” Bà cụ vừa dứt lời, cả phòng ăn im lặng. Nhớ không nhầm hôm nay là ngày 15, cách ngày 18 còn ba ngày, nói đúng hơn là còn hai ngày.

Như vậy có phải quá vội vàng rồi không?

“Bà ơi...”

Tô Trạm đang định lên tiếng thì bà cụ nói tiếp: “Không được nói nữa, cứ quyết định vậy đi, trước tiên cứ cử hành hôn lễ, chuyện. sau này về thành phố B rồi tính sau”

Thẩm Bồi Xuyên tiến sát gần bà, khẽ nói: “Bà ơi, việc này không thể quá vội vàng được, hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, thời gian hai ngày không đủ được, huống hồ bạn bè người thân đều ở thành phố B, tổ chức ở đây có vẻ không thích hợp đúng không?”

Bà cụ cũng tiến sát qua, khẽ nói vào tai anh: “Bà sợ đêm dài lắm mộng, vì Lưu Phi Phi quay lại rồi, nà sợ nó lại vì người phụ nữ đó mà đau lòng buồn rầu”

Bình luận


P
Phuong Trung
26-03-2023

Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi

H
Hương Triệu
26-03-2023

Truyện này nghe quen thế nhỉ, không biết đã nghe chưa?nhưng tên truyện khác thì phải

H
hồng phúc Nguyễn
26-03-2023

Bữa nay ko tìm thấy truyện chàng rể trời cho của lena nữa zay

C
Chuc Dam
26-03-2023

chị đọc bộ nào mà nó giống truyện chàng dể trời cho ý nghe dag hay

P
Phu Van
26-03-2023

Oi ,gap lai chi le na roi

D
diem pham
26-03-2023

Cam on c, truyen nay bao nhieu tap c

M
mỹ phượng
26-03-2023

Truyện này có tên khác

H
Hoa Le Le
26-03-2023

Chị LN nghỉ đến tháng nay rồi con gì

Truyện đang đọc

Báo lỗi