Người đàn ông chợt ngẩng mặt lên, anh ấy vừa nói gì cơ?
Giống như trong phút chốc mà anh hiển ra, anh nhìn Quan Kình: “Ồ, tôi vừa mới cùng tổng giám đốc Tông nói, bạn gái của anh khá đẹp.”
Người Quan Kình chợt run lên, suýt chút nữa thì ngã xuống, mắt anh mở to trong giây lát nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Này, mắt anh có shit bên trong à, tôi có bạn gái lúc nào?”
Lâm Tân Ngôn đứng bên Tông Cảnh Hạo, cô có thể nhìn thấy rõ ràng gân mặt anh ấy đang nổi lên, cô khẽ dựa vào người anh.
Trong lòng thì đang chế nhạo, người khác không biết mới hiểu lầm chứ.
Phải tức giận như thế à?
Người đàn ông tỏ ra ngây ngốc, chuyện này là thế nào?
Anh nhìn Quan Kình rồi lại nhìn Lâm Tân Ngôn.
Anh đã nói sai gì à?
Trán người đàn ông đổ mồ hôi hột: “Tôi....”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn biết tính cách người đàn ông này khác người, là cô không muốn làm phiền anh ấy, không bước vào ngay lập tức nên mới để người khác hiểu lầm, cô không muốn Tông Cảnh Hạo giận cá chém thớt.
Cô nhìn người đàn ông: “Thực ra tôi đến để tìm tổng giám đốc Tông của các anh, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Người đàn ông không dám, anh ấy nhìn về phía Tông Cảnh Hạo, dường như đang chờ để nghe ý của anh.
Tông Cảnh Hạo trầm giọng nhắc: “Không nghe thấy cô ấy nói gì à?”
Người đàn ông mở to miệng, có phải anh đã biết gì đó rồi không?
Người phụ nữ này...
“Còn chưa đi à?” Quan Kình lườm anh ấy.
Người đàn ông đi trong sợ hãi, không chú ý đến cửa nên đâm phải nó, trêи đầu u lên một cục, Quan Kình nhìn anh ấy: “Mắt có vấn đề thì đi bệnh viện xem xem.”
“Đúng là nên đi xem lại mắt rồi.” Người đàn ông ôm trán rồi chạy ra ngoài.
Quan Kình cười đểu: “Mắt không tốt, nhìn nhầm đôi uyên ương.”
Đáng tiếc Tông Cảnh Hạo không tính toán, anh chỉ nhàn nhạt nhìn anh ấy.
Trong lòng Quan Kình sợ hãi, anh nhìn Lâm Tân Ngôn với ánh mắt thỉnh cầu.
Đây lại là lỗi của anh, đừng dày vò anh.
Lâm Tân Ngôn muốn nói gì đó nhưng Tông Cảnh Hạo đã nói trước: “Em phải cầu xin cho anh ta à?”
Cô không nói được gì.
Quan Kình tỏ vẻ tuỳ hai người xâu xé nhau.
Anh cảm thấy bản thân mình hôm nay vô cùng đen đủi.
Lâm Tân Ngôn chủ động ôm lấy tay anh hỏi: “Mấy giờ anh tan làm?”
Tông Cảnh Hạo chưa hết cơn giận, anh không đáp lại.
Lâm Tân Ngôn ôm lấy cổ anh làm nũng: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi?”
Cô lấy lưng che đi cánh tay Tông Cảnh Hạo đang chỉ về phía Quan Kình, Quan Kình hiểu ý nên lặng lẽ rút ra ngoài cửa.
Tông Cảnh Hạo cụp mắt nhìn cô, cô mỉm cười ánh mắt con cong đẹp đẽ, anh không ngẩng đầu lên: “Lần thu mua này cậu phụ trách.”
Quan Kình thở dài: “Được.”
Nói xong anh nhanh bước đi ra khỏi đó, hơn nữa còn đóng cửa phòng làm việc lại.
Lâm Tân Ngôn bỏ tay ra nhưng Tông Cảnh Hạo lại ôm lấy eo cô, anh dùng lực kéo cô lại gần, cả người cô dựa vào lòng anh, anh lướt qua môi cô: “Sao vậy, lợi dụng xong anh là muốn đi à?”
Hai cơ thể dính chặt lấy nhau, Lâm Tân Ngôn cúi đầu, thấp giọng nói: “Anh nhỏ mọn quá.”
Anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Anh nhỏ mọn chỗ nào?”
Anh rất bình thường được chứ? Có người đàn ông nào muốn người phụ nữ của mình bị nói là bạn gái của người khác chứ?
Chủ nghĩa đàn ông, Lâm Tân Ngôn thầm nghĩ trong lòng.
Cô xấu hổ nói: “Anh gọi điện thoại cho Tô Trạm đi, em muốn gặp anh ấy.”
Tông Cảnh Hạo: “...”
“Đúng rồi, anh gọi em đến để làm gì vậy?” Đột nhiên Lâm Tân Ngôn nghĩ tới.
Thời gian này anh rất bận rộn, sáng đi tối về, không được ngồi ăn cơm đàng hoàng cùng các con và cả nhà bữa nào. Anh cho thư ký đặt chỗ, muốn cùng cô ăn một bữa cơm riêng tư, vậy nên mới gọi cô tới.
Tông Cảnh Hạo không đáp lại, anh chỉ hỏi: “Gọi Tô Trạm đến để làm gì?”
Lâm Tân Ngôn nghĩ tới dáng vẻ buồn bã của Tần Nhã, cô thở dài một hơi, cô nghiêng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo: “Em muốn đánh anh ấy.”
Tông Cảnh Hạo nhìn cô, anh chớp mắt, rồi day day trán, đột nhiên anh cảm thấy dở khóc dở cười.
“Anh gọi điện cho anh ấy.” Lâm Tân Ngôn dựa vào lòng anh, cô nắm lấy cà vạt của anh, cô rất ít khi làm nũng trước mặt anh, đặc biệt là dáng vẻ làm nũng chảy nước như vậy.
Đáy mắt Tông Cảnh Hạo có ý cười, anh cố ý không nói gì.
Lâm Tân Ngôn nắm lấy cà vạt của anh, cô kéo về hướng mình, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, anh có thể nhìn thấy rõ từng chân lông trêи gương mặt của cô, trêи trán cô còn vương chút mồ hôi.
Cô giả bộ hung dữ: “Anh có gọi không?”
Trong lòng Lâm Tân Ngôn đã có tính toán, cô gọi và anh gọi rất khác nhau.
Nếu cô gọi, đợi chút nữa cô biểu hiện là cô bất mãn với anh ấy, vậy thì chuyện đó chỉ là chuyện của một mình cô. Nếu Tông Cảnh Hạo gọi thì chút nữa cô có biểu hiện ra sự bất mãn của mình, hoặc nói lời khó nghe chẳng hạn, như vậy cũng chứng minh Tông Cảnh Hạo cũng nghĩ như cô.
Dù gì người gọi điện cũng là anh.
Tông Cảnh Hạo chớp mắt, mi mắt anh chạm đến vài sợi tóc của cô, anh đột nhiên cười khổ, vừa cảm thấy thú vị vừa cảm thấy bối rối: “Tất cả đều nghe theo em.”
Anh đột nhiên đổi chủ đề: “Nhưng anh có một điều kiện.”
Cô bình tĩnh lại để hỏi: “Điều kiện gì cơ?”
Anh chụp mắt trầm tư, sau đó nói bằng giọng tràn đầy tinh thần: “Em chủ động một lần.”
Lâm Tân Ngôn: “...”
Cô đỏ mặt, Tông Cảnh Hạo ôm chặt lấy cô, anh không cười cô nữa mà lấy tay vòng qua người cô, tay còn lại ấn vào điện thoại trêи bàn làm việc, anh tìm số điện thoại của Tô Trạm, gọi anh ấy tới ăn cơm.
Tô Trạm đồng ý một cách rất vui vẻ.
Dập máy rồi Tông Cảnh Hạo lại nhìn cô hỏi: “Như vậy có được không?”
Lâm Tân Ngôn thấp giọng ừ một tiếng.
Nhưng hiện giờ Tông Cảnh Hạo vẫn chưa thể đi, anh còn vài giấy tờ cần xử lý, anh để Lâm Tân Ngôn ngồi trêи đùi mình, vừa ôm lấy cô, vừa ngồi xem giấy tờ. Trêи bàn đặt từng xấp giấy tờ, tiếng Trung có, tiếng Anh có, các loại con số, các loại từ ngữ của từng ngành nghề, có rất nhiều chỗ cô không hiểu, xem đến mức hoa mắt chóng mặt, cô ngồi trong lòng anh ngủ thϊế͙p͙ đi, Tông Cảnh Hạo đặt lưng cô xuống để cô ngủ: “Đợi chút nữa anh gọi em dậy.”
Lâm Tân Ngôn khép hờ mắt, cô nhàn nhạt đáp lại.
Lúc sau thì cô thật sự đã ngủ mất, lúc Tông Cảnh Hạo ôm cô lên xe thì cô tỉnh dậy, cô lại hỏi anh đã xử lý xong rồi à?
Tông Cảnh Hạo choàng áo khoác ngoài cho cô, anh ừ đáp lại: “Em đói rồi nhỉ?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Đã sớm qua giờ ăn tối rồi, hiện giờ đi ăn không biết nên tính là ăn đêm hay ăn tối.
Đèn đường lóng lánh toả sáng như ban ngày.
Chiếc xe của Tông Cảnh Hạo rất nhanh đã dừng lại trước một nhà hàng sang trọng.
Lâm Tân Ngôn nhìn bên ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy Tô Trạm đang đứng bên đường nói chuyện với một người phụ nữ.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thổi vào, cô khoác lại áo khoác rồi nhìn về phía người phụ nữ kia, trong lòng thầm nghĩ đó có phải là bạn gái cũ của Tô Trạm không?
“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Tô Trạm dìu cánh tay cô.
Lưu Phi Phi cụp mắt: “Bỏ đi, em sợ phiền đến anh.”
“Dù có là người lạ cũng có thể giúp đỡ.”
Lần này Lưu Phi Phi lại không hề cự tuyệt.
“Rất xin lỗi, trước đây do em muốn kéo anh về nên mới làm ra nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, mang lại cho cuộc sống của anh nhiều phiền phức, em thực sự xin lỗi.” Cô ta tỏ vẻ hiểu người, như thể cô ta đang trở lại là Lưu Phi Phi của trước kia.
Trong chớp mắt Tô Trạm trở nên ngẩn ngơ.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi