Lưu Phi Phi cúi đầu, dùng mắt quan sát biểu hiện của Tô Trạm.
Mặc dù biểu hiện của anh không quá thư thả, nhưng Lưu Phi Phi biết rằng lần này anh không từ chối cô. Trước mắt là do cô quá nóng vội mới khiến anh có phản cảm với cô.
Cô đã quên mất một điều, cô đã rời đi quá lâu rồi. Tình cảm sớm đã nhạt phai, thậm chí là không còn nữa.
Nếu muốn có được anh một lần nữa thì phải xuất phát từ tận đáy lòng.
Khiến anh tìm thấy được hạnh phúc khi ở bên cô. Họ đã có quá nhiều hồi ức, những thứ về Tần Nhã tuyệt đối không thể thay thế.
Cô khẽ mỉm cười: "Anh có trách em không?"
Không đợi Tô Trạm trả lời, cô lại tự mình trả lời: "Trách em cũng không sao, dù sao cũng là lỗi của em.”
Tô Trạm không nói gì.
Đi đến phía trước xe, Tô Trạm lấy chìa khóa, mở khóa, mở cửa xe: "Lên xe đi, anh đưa em về."
Lưu Phi Phi mỉm cười nói: "Anh vẫn chưa ăn đúng không? Em lái xe được, không làm phiền anh nữa.”
Nói xong cô quay người định rời đi, Tô Trạm giữ cô lại: “Chân em bị thương rồi, hay là để anh đưa em về đi.”
Lưu Phi Phi vẫn từ chối: "Thực sự không cần đâu, dù thế nào thì anh cũng đã kết hôn rồi, anh với em quá gần gũi cũng không hay lắm. Trước đây từng phạm sai lầm, bây giờ không thể lại phạm sai lầm thêm một lần nữa.”
Nói xong, Lưu Phi Phi khập khiễng đi sang bên kia đường.
Tô Trạm đứng đó, nhìn vào lưng cô.
“Muốn đi thì cứ đi, do dự gì chứ?” Một giọng nói chế giễu vang lên từ phía sau anh. Tô Trạm quay lại liền nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đang đứng ngay đằng sau anh.
Anh ngạc nhiên, lẽ nào vừa nãy cô đã nhìn thấy hết rồi?
Anh giải thích theo bản năng: "Bọn tôi chỉ tình cờ gặp thôi, cô ấy bị tên háo sắc quấy rối, tôi lại không thể không giúp được?”
Lâm Tân Ngôn cười: "Anh hùng cứu mỹ nhân, đây là chuyện đàn ông nên làm mà. Cậu không sai, là tôi sai. Tôi điên rồi nên mới mai mối cho anh và Tiểu Nhã. Bây giờ xem ra, Tiểu Nhã đã đúng, anh căn bản là một người không rõ ràng.”
Tô Trạm bước tới: "Đây thực sự là một sự hiểu lầm..."
“Hiểu lầm gì chứ?” Lâm Tân Ngôn ung dung nhìn anh: “Cậu đồng tình muốn đưa người ta về, là hiểu lầm ư?”
“Chân của cô ấy bị thương…”
“Cô ấy không có gia đình, không có bạn bè à, sao cứ nhất định phải là cậu?” Lâm Tân Ngôn ngắt lời anh.
Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Nhã không sẵn sàng có con.
Anh ta rốt cuộc có hiểu rõ tâm ý của mình không?
Lâm Tân Ngôn ngừng nói, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thật sâu: "Tô Trạm, nếu cậu vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ hãy hứa với tôi một điều, không được đi tìm Tiểu Nhã nữa.”
Tô Trạm có chút bối rối không thể giải thích được, anh vừa muốn đưa tay ra để kéo Lâm Tân Ngôn lại. Nhưng khi anh chạm phải ánh mắt dữ tợn của Tông Cảnh Hạo, anh liền rút tay lại: "Người tôi thích là Tần Nhã."
Lâm Tân Ngôn muốn mỉm cười, nhưng đối mặt với Tô Trạm không hiểu rõ tình hình như này, cô thực sự không thể cười.
“Cậu thích Tiểu Nhã?”
“Đúng vậy, tôi thích cô ấy.” Tô Trạm nhanh chóng trả lời.
“Anh thực sự đã suy nghĩ nghiêm túc chưa? Nếu cô ấy yêu cậu, tại sao lúc đầu lại rời bỏ cậu? Hơn nữa rời xa lâu như vậy rồi cậu cũng không thấy tò mò, thời gian ấy cô ấy đã đi đâu? Gặp được người thế nào? Lúc đó có kinh nghiệm tình cảm chưa?” Lâm Tân Ngôn hỏi đầy sự sắc bén.
Bản thân là một luật sư, tư duy của luật sư không thể so sánh với người thường.
Nhưng Tô Trạm lúc này đến lý trí của người thường cũng không có!
Cách của Tô Trạm thật khiến cô quá thất vọng!
Tô Trạm thực sự chưa từng cẩn thận suy nghĩ nhưng Lưu Phi Phi đã từng nói tại sao lại rời xa anh.
“Cô ấy nói rằng cô ấy bị vô sinh, sợ sẽ liên luỵ đến tôi nên đã rời xa tôi.”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy thật nực cười. Nếu thực sự yêu người đó mà không nói gì rồi rời xa thì gọi là yêu ư?
Tình yêu của cô ấy cũng quá ích kỷ đấy.
Theo cô thấy, đây không phải là tác thành. Nếu yêu thì cô ấy sẽ không nỡ làm vậy, ngay cả khi rời đi cũng sẽ thấy đau lòng. Ngay cả khi muốn nói hết cho Tô Trạm, cô ấy vì bị vô sinh, không muốn liên luỵ tới anh ấy nên mới rời đi.
Hơn nữa rời đi lâu như vậy rồi, tại sao bây giờ lại quay về chứ?
Bây giờ thì không sợ liên luỵ đến anh ấy sao?
Cô cảm thấy lý do này quá khiên cưỡng, quá phi logic rồi!
“Bây giờ tôi rất tán thành với tất cả các quyết định của Tiểu Nhã, cậu làm tôi quá thất vọng!”
Nói xong, cô quay vào xe.
Cô không muốn nói câu nào với Tô Trạm nữa.
Cô rất lo lắng về tình hình của Tần Nhã, lúc này liền thấy rất chán nản với sự không dứt khóa của Tô Trạm.
Tông Cảnh Hạo khoanh tay trước ngực, anh bước tới, lời nói sâu xa nhắc nhở anh ta: “Cô ấy thường sẽ không đối xử với người khác như vậy. Cậu tự suy nghĩ kĩ đi.”
Tay anh đặt lên vai của Tô Trạm. Lâm Tân Ngôn đột nhiên chủ động hẹn Tô Trạm, anh liền nhận ra được vấn đề.
Nhất định là Tần Nhã đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tân Ngôn mới chủ động đi tìm Tô Trạm. Mục đích là muốn làm trung gian cho anh ta và Tần Nhã. Kết quả thấy được cảnh vừa nãy của anh ta và bạn gái cũ. Quá thất vọng mới tức giận, không chút lưu tình quở trách Tô Trạm.
Tô Trạm trong lòng đau khổ: "Tần Nhã bây giờ đồng ý gặp tôi rồi, nhưng đối xử với tôi lãnh đạm thờ ơ, tôi nói gì cô ấy cũng hờ hững.”
Bất kể trái tim nhiệt huyết đến thế nào cũng sẽ bị hao mòn độ ấm áp đó.
Về chuyện tình cảm, người ngoài không thể can thiệp. Con người này không phải là Tô Trạm vừa nói câu nói kia, anh ấy sẽ không nói như vậy.
Có thể hiểu rõ hay không phải phụ thuộc vào bản thân Tô Trạm.
Tông Cảnh Hạo lên xe, nhưng chưa khởi động xe mà vén mái tóc của cô lên: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Lâm Tân Ngôn cảm thấy bụng mình đầy hơi, cô bị Tô Trạm làm cho tức giận.
Theo cô thấy đây là một vấn đề rất đơn giản. Nếu như anh ta yêu Tần Nhã thì nên vạch rõ ranh giới, khiến Tần Nhã có cảm giác an toàn tối thiểu.
Nếu vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ thì đừng qua lại với Tần Nhã thêm nữa.
Nhưng anh ta thì sao?
Một đằng cứ luôn mồm nói yêu Tần Nhã, một đằng lại qua lại không rõ ràng với bạn gái cũ.
Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn Tông Cảnh Họa: "Tần Nhã đang mang thai."
Tông Cảnh Hạo thực sự cũng đã đoán ra được, nếu không cô ấy sẽ không xúc động như vậy.
Anh mỉm cười đầy sự yêu chiều: "Vậy em muốn làm gì? Để anh tìm người đánh Tô Trạm một trận nhé?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, đây rõ ràng không phải là một hành động lý trí. Đánh anh ta một trận cũng chỉ trút được cơn tức mà thôi, một chút tác dụng cũng không có.
“Em muốn điều tra bạn gái cũ của anh ta, mấy năm nay đã đi đâu, tại sao lại đột nhiên quay lại?” Nếu thật sự là vì vô sinh mới rời bỏ Tô Trạm, vậy thì đã làm rõ bạn gái cũ thực sự yêu Tô Trạm, cô bảo Tần Nhã cứ rời nước trước.
Anh nhớ Lâm Tân Ngôn từng nói rằng sức khỏe của cô không tốt. Khi gọi đồ ăn, anh hỏi phụ nữ uống canh gì thì tốt? Phục vụ đã đề nghị món súp này.
Lâm Tân Ngôn múc một thìa đưa vào miệng. Mùi nhân sâm rất rõ. Hầu như không cho thêm nguyên liệu nào, đó là hương vị của chính các nguyên liệu đó.
Rất thanh nhẹ, khá hợp với khẩu vị của cô.
Tông Cảnh Hạo không động đũa cố ý ngả người ra sau, mắt anh rơi xuống phần dưới bụng của cô.
Đúng là thời đại nào cũng chỉ vì tiền mà thôi mà chỉ những người có tiền có quyền là tất cả mọi thứ mà cũng ép buộc người nghèo quá rồi