MEN SAY - DŨNG TÂY

“Đang làm gì vậy? Ăn cơm à?” “Cho cậu xem cái này hay lắm.”

Lâm Kiều ngồi trên bờ cát, dưới cây dù che nắng cầm di động gửi tin nhắn cho Viên Giai Di. Cô vừa gõ chữ vừa ngẩng đầu tìm vị trí của Trần Mặc. Lúc này anh đang dẫm nước ở bờ biển, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Lâm Kiều một cái.

“Em đến ngay đây!” Lâm Kiều nhìn thẳng vào anh, lập tức hô lên.

Mười phút trước, Lâm Kiều thoa đầy kem chống nắng lên tay, sau đó lại xoa lung tung lên lưng Trần Mặc.

Lúc nãy Trần Mặc không cho cô bôi kem chống nắng. Vừa rồi anh chưa cởi áo đã có ý định xuống nước, Lâm Kiều kéo cổ áo anh lại, ghé vào người anh náo loạn nửa ngày anh mới đồng ý cởi áo thoa kem chống nắng cùng cô. Sau khi hai người đã bôi kem chống nắng xong, Lâm Kiều lại nói cô uống ngụm nước đã, bảo anh đi dẫm nước trước đi.

Dẫm mười phút, cô còn ngồi dưới cây dù nghịch di động.

Sau giờ trưa ánh nắng rất dữ dội, chiếu lên trên người có cảm giác nóng rác, Trần Mặc híp mắt, cúi đầu dẫm hạt cát. Lòng bàn chân dẫm lên hạt cát mềm mại mịn màng, sóng biển lướt qua bàn chân, sau đó nhanh chóng rút đi, để lại cảm giác mát lạnh thoải mái.

Bên cạnh có mấy đứa nhóc cầm súng nước chạy qua, vừa chạy bắn nước, Trần Mặc đang do dự không biết có nên xuống bơi trước một lúc hay không, trốn không kịp nên nửa gương mặt đã dính đầy nước.

“Chú ơi, cháu xin lỗi!” Giọng của đứa trẻ rõ ràng dứt khoát, chỉ lo xin lỗi, mặc kệ chuyện khác, hoàn toàn không xem anh phản ứng ra sao đã chạy mất tiêu.

Trần Mặc giơ tay lau mặt, lấy mắt kính xuống lau nước trên mặt kính. “Thế nào? Có gợi cảm không?”

Lâm Kiều mở hình ảnh vừa gửi đi, hai ngón tay phóng to ảnh ra nhìn cho kỹ, tán thưởng gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn chính chủ.

“Chụp lén đúng không, bình thường. Nhớ mua mực khô cho mình đó, mình muốn nguyên vị.” Viên Giai Di trả lời rất nhanh, cuối cùng còn gửi biểu cảm đói bụng: “Tối hôm nay trở về đúng không? Hay dẫn người kia của cậu đến tụ họp một lát đi, đám Tiểu Giang đều ở đây.”

“Ngày mai mình phải đi làm rồi, không thể chơi quá trễ.” Lâm Kiều lại ngẩng đầu nhìn Trần Mặc, thấy anh đang cúi đầu lau mắt kính.

Viên Giai Di gửi biểu cảm cười ha ha: “Thôi đi, có ngày nào không phải rạng sáng 1 giờ cậu mới ngủ chứ.”

Lâm Kiều sợ Trần Mặc chờ sốt ruột, trả lời cô ấy một biểu cảm cười ha ha định kết thúc cuộc tâm sự: “Không nói nữa, mình đi bơi đây, chọn chỗ rồi gửi vị trí cho mình.”

Chẳng mấy chốc sau khung chat đáp lại cô bằng một nút like, Lâm Kiều tắt điện thoại, đứng dậy cởi áo sơmi rồi đi tìm Trần Mặc.

“Điện thoại của anh đâu?” Lâm Kiều dẫm lên bờ cát ẩm ướt, duỗi tay bắt lấy cánh tay của anh, hỏi: “Không đem theo bên người đúng không?”

Cô đi thẳng một đường đến đây, thật đúng là hấp dẫn không ít ánh mắt.

Cũng không phải bởi vì áo tắm cô mặc gợi cảm đến chừng nào, trên bờ biển có rất nhiều người mặc gợi cảm hơn cô nhiều, tùy ý liếc mắt là có thể thấy. Còn cô là vì hình xăm. Cái hình xăm này của cô, lúc mới bắt đầu xăm lên người cô cũng rất để ý, càng về sau càng không thèm để ý đến nó nữa.

Trần Mặc cũng giống như cô, vừa mới bắt đầu còn ngắm mãi, bây giờ đã quen rồi.

Anh lắc đầu: “Bỏ trong túi xách của em rồi.”

Lâm Kiều à một tiếng, hỏi anh: “Chờ sốt ruột rồi đúng không? Vừa nãy Giai Di gửi tin nhắn cho em, nói buổi tối lúc nào về ra ngoài chơi một lát.”

Cô chưa nói là ‘Bảo chúng ta ra ngoài chơi’, ý là mấy chị em các cô ra ngoài chơi. Năm nay hình như mấy người Lâm Kiều chỉ ra ngoài chơi vài lần, Lâm Kiều phải đi làm, Viên Giai Di thì bận, mấy người còn lại thì người xuất ngoại, người kết hôn, rất khó tụ họp lại một chỗ. Không giống mấy năm các cô vừa tốt nghiệp, cứ dăm ba bữa lại đến quán bar nhảy nhót, còn đi lễ hội âm nhạc và một số hoạt động khác nữa. Lúc Lâm Kiều vừa xác định quan hệ với Trần Mặc, số lần cô không đến cuộc hẹn là không thể đếm được.

Anh gật đầu, hỏi cô: “Vậy buổi tối em ăn ở ngoài sao?”

“Đi ăn ngoài chứ.” Cô vịn cánh tay anh, dùng gót chân đào hồ cát: “Anh không muốn đi ra ngoài à? Chúng ta ở nhà nấu cơm cũng được, em nấu hay anh nấu?”

Mặt biển nhào tới một cơn sóng khá cao, mấy người đứng gần biển thét chói tai rồi chạy trốn khắp nơi. Lâm Kiều kéo anh lui về phía sau hai bước, nhưng cơn sóng kia vẫn đuổi theo kịp. Nước biển mát lạnh thoải mái vượt qua bàn chân, chạy thẳng đến cẳng chân.

Trần Mặc dừng một chút, gật đầu: “Vậy ăn ở nhà đi.”

Sóng biển tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, Lâm Kiều buông tay anh ra đi tới hai bước, đứng ở trong nước biển hỏi anh: “Vừa rồi có phải anh tưởng rằng tối nay em định đi ăn với mấy cô ấy không?”

Trần Mặc ừ một tiếng, dẫm lên nước biển đang nhào tới, đi về phía cô: “Trước kia không phải em luôn như thế sao?”

“Thật ra em là muốn ăn tối cùng bọn họ, nhưng bọn họ nói ăn phải tối với bạn trai hoặc là ba mẹ.” Lâm Kiều nhìn Trần Mặc đi đến bên cạnh, cô kéo cánh tay anh, dẫm lên chân anh, nhoẻn miệng cười nói: “Ba mẹ em thì ở xa quá, không có cách nào, nên chỉ có thể ăn cơm với anh thôi.”

Trần Mặc à một tiếng, không có biểu cảm gì.

“Giận à?” Lâm Kiều đụng nhẹ vào người anh, ôm lấy eo anh, cười nói: “Dáng vẻ giận dỗi tủi thân của anh sao lại đáng yêu như vậy nhỉ? Em đùa anh đó, đừng giận nha.”

Vốn dĩ Trần Mặc định nói anh không giận, cũng không tủi thân, nhưng khi đối mặt với cô, anh lập tức nuốt lời lại, chỉ nói: “Vậy chúng ta phải về sớm một chút, trong tủ lạnh không còn quá nhiều đồ ăn.”

“Được, nghe anh hết.” Lâm Kiều nhón chân hôn lên mặt anh hôn.

-

Lúc tới là Trần Mặc lái xe, lúc rời đi là Lâm Kiều lái.

Lộ trình mấy tiếng đồng hồ, cô và Trần Mặc trò chuyện một hồi là chạy đến nhà. Đầu tiên hai người bọn họ đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó lái xe chạy vào gara, xách vali và túi hàng mới mua về nhà.

Cơm tối là Trần Mặc nấu, Lâm Kiều lấy đồ trong vali ra, đồ nên giặt thì giặt, nên phơi thì phơi. Chờ bữa tối được nấu xong, cô cũng dọn dẹp xong xuôi mọi việc.

Bữa tối gồm hai món mặn và một món canh đơn giản, Trần Mặc cởi tạp dề xuống vắt lên ghế, đi vào phòng ngủ gọi cô ra ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi cũng khoảng 8 giờ, Lâm Kiều rửa chén rồi đi tắm rửa qua, sau đó ngồi trước bàn trang điểm makeup.

Trần Mặc đến phòng sách ngồi một hồi, sau đó đi toilet, lúc đi ra phát hiện Lâm Kiều đã trang điểm xong, đang chọn quần áo. Anh rửa sạch tay, đi vào phòng ngủ hỏi cô: “Cần anh đưa em đi không?”

“Không cần.” Cô cũng không thèm ngẩng đầu lên, cúi đầu tìm miếng dán ngực trong ngăn tủ: “Chút nữa Giai Di sẽ lại đây đón em.”

“Hôm nay không uống rượu chứ?”

“Có lẽ sẽ gọi người lái hộ.” Cô nhíu mày, lầm bầm lầu bầu: “Miếng dán ngực ở đâu vậy ta…” Cô a một tiếng, vội vàng chạy tới phòng ngủ phụ, một lát sau lại hét ra ngoài: “Chắc hôm nay em sẽ về rất khuya, ngày mai còn phải đi làm nữa, anh đừng chờ em, cứ ngủ trước đi. Em về sẽ ngủ bên này.”

Trần Mặc không nói gì, chỉ ừ một tiếng.

Lâm Kiều cởi áo ngủ ra, dán miếng dán ngực rồi chạy về lại đây, lúc đi ngang qua anh còn hỏi: “Hôm nay anh không chạy bộ à?”

“Có hơi mệt.” Ngày hôm qua anh theo Lâm Kiều đi dạo rất nhiều nơi, hôm nay lại bơi dưới biển nửa ngày, còn ngồi xe một buổi trưa: “Em lái xe lâu như vậy không thấy mệt sao?”

“Vẫn ổn.” Lâm Kiều lấy chiếc áo hai dây da beo in hình con bướm màu xanh lam trong tủ quần áo ra, vừa mặc vừa nói: “Vừa rồi Giai Di gọi điện thoại cho em, nói muốn em đi làm tóc với cô ấy, có lẽ sẽ đến dưới lầu ngay thôi. Anh giúp em lấy cái túi đựng bồn cây xương rồng bà ở sát bên phải được không? Em chọn túi xách.”

Trần Mặc ừ một tiếng, xoay người đi tìm túi đựng xương rồng bà.

Lâm Kiều sửa dây túi xách, vừa chuẩn bị xong thì điện thoại đổ chuông. Là Viên Giai Di gọi giục cô nhanh xuống lầu.

“Đệt! Cậu lái xe chậm một chút có được không! Mình vừa thay đồ xong, cậu muốn lên ngồi một lát không?”

“Không ngồi, cậu mau xuống đi. Mình hẹn 9 giờ 40.”

Lâm Kiều nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay thắt dây túi: “Biết rồi, biết rồi, sao ban ngày cậu không đi làm tóc đi, nhất quyết phải làm buổi tối làm gì?”

“Ban ngày không có thời gian, cậu mau xuống đi, đừng quên mang mực khô cho mình đó.”

Trần Mặc xách túi giấy đã đựng xương rồng bà đặt ở tủ bên cửa, nhìn Lâm Kiều vội vàng tắt điện thoại, xách theo túi xách nhỏ và áo khoác chạy ra đổi giày, mang giày xong lại đi vào phòng bếp xách mấy túi mực khô kia.

“Các em định đi đâu chơi?”

Lâm Kiều xách túi xương rồng bà lên: “Em quên hỏi rồi, đợi lát nữa đi xuống rồi hỏi Viên Giai Di, sau đó gửi WeChat cho anh.” Cô đứng trước mặt Trần Mặc dạo một vòng, hỏi anh: “Thế nào? Đẹp không?”

Trần Mặc gật đầu, anh còn chưa kịp nói gì thì điện thoại của Lâm Kiều lại vang lên.

“Ai da, lại là Viên Giai Di, em phải đi rồi, anh đừng chờ em, ngủ sớm một chút!”

Tiếng cửa phòng trộm đóng lại vang lên rất lớn. Trần Mặc khom lưng dọn dép lê rơi vãi ở bên cửa lại, đi vào phòng khách lấy điện thoại rồi trở về phòng sách.

-

Buổi tối 10 giờ mười lăm phút, Lâm Kiều đã gửi tin nhắn WeChat đầu tiên cho anh, nội dung là địa chỉ quán bar, còn một bức ảnh tự sướng lúc đang làm tóc.

Anh tắm rửa xong mới nhìn thấy, cô khoác áo khoác lên trên ghế, phía sau có người uốn tóc cho cô.

“Viên Giai Di mời em làm tóc.”

“Cô ấy và bạn trai của cô ấy cãi nhau, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Trần Mặc khảy tóc mái sau gáy, chưa khô lắm, đáp lại cô ấy một câu: “Về sớm một chút.”

“Em biết rồi.”

-

Rạng sáng 1 giờ rưỡi, Trần Mặc đi tiểu đêm và uống nước, uống xong nước đi ngang qua phòng ngủ phụ, mở cửa nhìn thử, người vẫn chưa về.

Anh trở lại phòng ngủ, cầm lấy điện thoại gọi cho cô, không ai nghe máy, bèn gửi WeChat cho cô: “Uống ít rượu thôi.” Ngẫm nghĩ, anh xóa đi, sửa lại thành, “Em về chưa?”

Mười phút sau mới nhận được hồi âm: “Sắp rồi, anh ngủ đi.”

Sau đó anh nhìn thấy hai phút trước, Lâm Kiều đăng ảnh trên vòng bạn bè, là ảnh tự sướng chụp chung.

Anh rời khỏi vòng bạn bè, tháo mắt kính xuống, dự định nằm xuống thì Lâm Kiều lại gửi mấy cái tin nhắn WeChat cho anh.

“Đệt!!!!!”

“Bạn trai Viên Giai Di đến tìm cô ấy!!!”

“Cái quỷ gì vậy! Trời ạ, đây là người trẻ tuổi sao?”

Trần Mặc dừng một chút, hỏi cô: “Các em kết thúc rồi sao?”

Mười lăm phút sau, Lâm Kiều đáp: “Chưa đâu, bạn trai cô ấy gia nhập luôn, miệng thằng nhóc này ngọt thật.”

……

“Anh đi đón em.”

Trần Mặc đeo mắt kính lên, đứng dậy mặc quần áo.

-

Lúc Lâm Kiều phát hiện tin WeChat này đã là hai mươi phút sau. Cô chạy đến WC gọi điện thoại cho anh: “Tới thật à?”

“Sắp tới rồi, các em kết thúc chưa?”

“Còn chưa… Sao vậy, anh không ngủ được hay sao mà bỗng nhiên lại tới đây?”

“…… Ngủ không được.”

Lâm Kiều cười một tiếng: “À, nhớ em đến ngủ không được à?”

Trần Mặc không nói chuyện, một lát sau: “Anh tới rồi, đang ở bên ngoài chờ em. Xe dừng ở xa, bao giờ em ra thì gọi điện thoại cho anh.”

“Anh vào đi, thêm anh cũng không sao, cùng lắm thì em uống thay phần rượu của anh.”

Trần Mặc cười một tiếng: “Không muốn vào, anh ở bên ngoài chờ em, em chơi vui vẻ đi.”

“Vâng.” Lâm Kiều nhếch khóe môi mỉm cười: “Lần sau anh lại có bữa tiệc gì uống nhiều quá cũng đừng tự mình đi về, nhớ gọi điện thoại cho em, em đi đón anh.”

“Anh biết rồi.” Trần Mặc nghiêng đầu, nhìn cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ, cười: “Lần sau chắc chắn sẽ gọi.”

—hết chương 26—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi