MEN SAY - DŨNG TÂY

Trước ngày lễ Quốc Khánh, Trần Diệu lại gọi điện thoại cho Trần Mặc. Vì sao nói là lại?

Là bởi vì mấy tháng trước, lúc cậu ta hỏi Lâm Kiều là Quốc Khánh anh có về nhà không, nếu không về nhà thì cậu ta có thể đến đây chơi mấy ngày không, thế là vào ngày cuối tuần kế tiếp, Trần Mặc đã gửi WeChat cho cậu ta.

“Quốc Khánh phải đến nhà của Lâm Kiều.” Ngụ ý là em không tới được.

Lúc nhìn thấy WeChat này, Trần Diệu vừa kết thúc tiết học bù đi ra, đứng ở cửa nhờ bạn học xách cặp sách hộ, hai tay mò vào cặp sách tìm kiếm điện thoại, định đi ra ngoài mua hai cây xúc xích nướng lót dạ.

Bạn học thúc giục cậu hai tiếng, cậu ta ừ ừ lật vở bài tập, lấy điện thoại kẹp bên trong ra.

Điện thoại là loại mới nhất, lần trước lúc đi tìm Trần Mặc chơi, vừa lúc gặp phải điện thoại của Trần Mặc bị rơi vỡ màn hình, Lâm Kiều mua điện thoại mới cho Trần Mặc, đồng thời cũng đổi cái mới cho cậu ta luôn.

Điện thoại của anh họ cậu ta dùng không có kính cường lực cũng không có ốp lưng. Ngày đó lúc bị rơi xuống, phản ứng đầu tiên của cậu ta là hít hà một hơi, đau lòng. Sau đó ở trong lòng lại nhắc mãi, cuối cùng cũng rơi vỡ rồi, cuối cùng cũng rơi vỡ rồi, bảo anh dán kính cường lực mà anh không nghe.

Còn Trần Mặc thì không có phản ứng gì cả, sau khi điện thoại rơi xuống đất cũng chỉ cầm lên nhìn sơ qua. Vuốt vết rạn nứt trên màn hình rồi thở dài một tiếng, sau đó không nói thêm gì.

Điện thoại đó anh đã dùng hơn ba năm, trước kia cũng từng bị rơi, vết nứt không lớn lắm. Lần này bị rơi xuống, màn hình hợp với vết nứt trước kia vỡ hơn nửa bên. Lâm Kiều lấy điện thoại của anh lật đi lật lại nhìn xem, nói một câu mà Trần Diệu vô cùng tán đồng: “Bảo anh dán cường lực mà không chịu, vỡ rồi nè.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Trần Diệu cầm lấy điện thoại, vẻ mặt vô cùng đau đớn, quay đầu kêu anh: “Anh họ, đổi đi. Vốn dĩ gần đây anh còn dùng được, giờ vỡ thành như vậy rồi anh còn thấy rõ không?”

Sau đó lập tức đổi cái khác, chị dâu họ của cậu ta cũng nhân tiện đổi cho cậu ta cái mới.

Quá ngượng ngùng.

Cầm điện thoại trên tay, vừa đến siêu thị mua xong hai cây xúc xích nướng, quét mã trả tiền xong còn chưa lấy lại, cậu ta nhận được WeChat của Trần Mặc: “Quốc Khánh phải đến nhà Lâm Kiều.”

Cậu ta à một tiếng, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lập tức gọi điện thoại cho Trần Mặc, lặp đi lặp lại hỏi anh: “Xác định chưa? Xác định chưa?

Xác định thật sự đến nhà của chị dâu họ em à? Còn mấy tháng nữa mới đến Quốc Khánh đó, anh họ, anh đừng quyết định sớm như vậy!”

-

Trần Mặc đang ở phòng bếp cắt trái cây thì nhận được điện thoại của Trần Diệu, còn Lâm Kiều thì đang quấn chăn mỏng ngồi trên sô pha,

nhìn điện thoại di động trên bàn trà, cô quay đầu nhìn về phía phòng bếp, kêu: “Trần Mặc! Anh có điện thoại!” e b o o k t r u y e n. v n

Lúc này nhiệt độ đã hạ xuống, lại chưa bật máy sưởi, trong phòng có chút lạnh, Lâm Kiều ngồi trên sô pha không muốn nhúc nhích, ở nơi xa nhìn về điện thoại của anh đang rung trên bàn trà, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn không muốn đi bắt máy.

Trần Mặc ừ một tiếng, không nhanh không chậm bỏ trái cây vào mâm, đáp lại cô một câu: “Tới ngay.”

Trần Mặc đang cắt quả cam, anh bưng lại và đặt trên bàn trà, cầm một lát cam, lấy điện thoại rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều bắt điện thoại.

Trên người anh có mùi cam, Lâm Kiều dựa người qua, dán lên lưng anh hít hai hơi thật sâu, sau đó duỗi tay ôm eo anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Ai vậy?”

Trần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang chui vào vạt áo ngủ của mình, cầm lát cam cắn một miếng rồi đưa điện thoại cho cô xem.

“Diệu Diệu?” Cô nhận điện thoại, liếc nhìn anh.

Trần Mặc gật đầu, ném vỏ cam vào thùng rác, nhướng người lên bàn trà rút hai tờ giấy lau tay.

Bên kia điện thoại, Trần Diệu nghe giọng của Lâm Kiều thì lập tức ngừng ầm rì làm nũng, mở miệng chào hỏi: “Chào chị dâu họ!”

Lâm Kiều ngồi dậy, dựa lưng vào sô pha, quấn chặt chăn mỏng ừm một tiếng, hỏi cậu ta đã ăn cơm chưa. Trần Mặc lại lần nữa ngồi lại bên cạnh cô, cầm lấy điều khiển từ xa gác ở trên sô pha, hạ nhỏ tiếng TV xuống một chút, nghe hai người họ nói chuyện.

“Ha ha ha, anh họ của em đã nói với chị rồi.” Lâm Kiều bật cười, liếc mắt nhìn anh.

Trần Mặc cũng nhìn cô, hỏi cô: “Sao vậy?”

Lâm Kiều cười lắc đầu, vươn một chân đạp lên eo anh: “Có lẽ sẽ về nhà mấy ngày, nếu em vẫn muốn đến, vậy ngày 4 qua đây được không? Đến lúc đó chị và anh họ của em sẽ cùng nhau đi đón em.”

“Vâng, được ạ. À đúng rồi, mấy ngày trước em có lên trò chơi, có người mời em chơi game, em xem chiến tích của anh ta cũng rất lợi hại, là bạn của chị ạ?”

Trần Mặc bị cô đạp một cái thì có chút mù mịt, anh nắm lấy mắt cá chân của cô, nhíu mày nhìn cô.

“Chị chưa từng chơi với anh ta mà… à à, là người kia à…” Lâm Kiều thu chân về, ngồi xếp bằng, thẳng lưng nói: “Biết rồi, biết rồi, may quá không xóa đi, nếu xóa nhầm đại thần thì không tốt.”

Trần Mặc nghe một hồi thì có chút nhàm chán, anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lúc trở ra bọn họ vẫn còn nói chuyện trò chơi. Anh lại ngồi thêm một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ban công tưới hoa. Lâm Kiều và Trần Diệu vừa nói chuyện vừa cười không ngừng, đầu ngón tay nghịch mép chăn mỏng, cũng không nhìn anh.

Anh đặt bình nước xuống, bưng gạt tàn thuốc gác trên giàn chậu hoa đi vào phòng khách, đổ tàn thuốc vào thùng rác.

“Đến lúc phải đi mua đồ ăn rồi.” Anh đặt gạt tàn thuốc xuống, chỉ vào đồng hồ treo tường.

Lâm Kiều à một tiếng, chào tạm biệt với Trần Diệu: “Anh họ em bảo chị đi mua đồ ăn, không nói chuyện với em nữa, chút tối chơi game lại nói tiếp ha.” Cô xốc chăn đứng lên, hỏi Trần Mặc: “Anh muốn nói gì với Diệu Diệu không? Em đi thay quần áo.”

Trần Mặc nhận điện thoại, để bên tai, Trần Diệu cười hì hì gọi anh một tiếng anh họ: “Chị dâu họ bảo em ngày 4 qua.”

Trần Mặc ừ một tiếng, hỏi cậu ta: “Mẹ em biết không?”

“Biết ạ, mẹ còn hỏi em là anh và chị dâu họ dự định bao giờ kết hôn đó. Anh nói xem sao mẹ lại hỏi em chuyện này chứ? Em chỉ là đứa nhóc thôi mà, nào biết hai người dự định bao giờ kết hôn.” Trần Diệu lẩm bẩm.

Cậu ta cười khẽ, nói tiếp: “Anh họ, em cảm thấy chị dâu họ rất thích anh, anh cũng rất thích chị dâu họ.”

“Hai người có thể kết hôn đúng không? Em cảm thấy nếu hai người sinh con thì chắc chắn sẽ rất thú vị!”

Trần Mặc ngồi trên sô pha, nắm một góc chăn mỏng, cười hỏi cậu ta: “Sao em biết cô ấy ‘Rất thích anh’? Em chỉ là một cậu nhóc thôi mà.”

“Nhưng mà em biết đấy, cũng khống phải em không nhìn ra… À đến giờ rồi, em phải đi chơi bóng với bạn học rồi, không nói chuyện với anh nữa.”

Trần Mặc nghe cậu ta lẩm bẩm lầm bầm định cúp điện thoại thì khẽ cười, buông chăn mỏng trong tay ra, quay đầu nhìn Lâm Kiều ra khỏi phòng vệ sinh và đi tới, nhỏ giọng nói với cậu ta: “Việc này anh không quyết định được, em hỏi cô ấy đi.”

Trần Diệu chậc một tiếng: “Hai người các anh cũng thật hài. Em hỏi chị dâu họ, chị dâu họ bảo em hỏi anh. Em hỏi anh, anh lại bảo em hỏi chị dâu họ...Thôi, mặc kệ, em đi chơi bóng đây.”

Lâm Kiều mặc áo khoác, gài nút thắt ở trên eo, cầm lấy hai chiếc vớ rồi khom lưng mang vào một chiếc, nghe thấy tiếng TV trong phòng khách bị tắt đi, cô ngẩng đầu kêu anh một tiếng: “Trần Mặc! Em chuẩn bị xong rồi!”

Cô mang vớ xong, đi đến phòng khách, cởi bỏ đai lưng rồi cúi đầu thắt lại lần nữa, đồng thời hỏi anh: “Buổi tối em nấu cơm, anh muốn ăn cái gì? Tủ lạnh còn một miếng bí đao, anh có muốn ăn canh bí đao hầm xương sườn không?”

“Sao anh không nói lời nào?” Cô ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh: “Sao anh lại nhìn em cười như vậy? Em mặc áo bị ngược à?”

Trần Mặc lắc đầu, chỉ cười.

Lâm Kiều khó hiểu nhìn anh một hồi, đi đến trước người anh, dí sát vào mặt anh ngửi thử: “Uống rượu à? Không có mà…” Cô duỗi tay đặt lên trán anh: “Cũng đâu phải bị ngốc……”

Trần Mặc bắt lấy tay cô, nắm chặt ở trong tay: “Anh không có, em mới ngốc đó.”

—hết chương 27—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi