MEN SAY - DŨNG TÂY

“Sao anh cứ nhìn em vậy?” Lâm Kiều kéo cửa kính xe xuống một chút, hút một ngụm thuốc rồi quay đầu lại hỏi anh.

Trần Mặc cầm tay lái, chăm chú nhìn vào con đường phía trước, lắc đầu nói: “Anh không nhìn em.” Phía trước không xa chính là trạm thu phí, Trần Mặc dẫm phanh giảm tốc độ, sau đó chạy qua làn thu phí etc.

“Ồ.” Lâm Kiều ném tàn thuốc vào gạt tàn thuốc, bụp một tiếng đóng lại, “Anh còn nói dối.” Cô quay đầu lại nhìn anh, “Rõ ràng đang nhìn em, mau nói đi, anh nhìn em chằm chằm làm gì? Có phải muốn nói gì đó không?”

Trần Mặc nhìn tình hình giao thông trên làn đường phía trước, yết hầu khẽ chuyển động, hỏi cô: “Chạy về phía bên kia à?”

“Bên trái.” Lâm Kiều cũng theo anh nhìn tình hình giao thông phía trước, có hơi nhiều xe. Cô cởi đai an toàn chỉ về một nơi không xa ở phía trước: “Hơi nhiều xe đấy, anh chạy sang đó rồi dừng lại, đến lượt em lái.”

Xe dừng ở ven đường, Lâm Kiều nhảy xuống xe trước, sau đó vòng qua đầu xe chờ anh đi xuống.

“Anh hồi hộp à?” Cô vịn cửa xe, cười hỏi anh.

Trần Mặc cởi đai an toàn, dẫm một chân xuống mặt đất, nhìn cô rồi gật đầu trong tiếng xe gào thét chạy qua: “Có chút.”

“Đừng lo lắng.” Cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh, nhân tiện còn xoa mặt anh: “Ba mẹ em đều rất thích anh.”

“Ừm.” Anh xuống xe, vịn cửa xe chờ Lâm Kiều ngồi lên xe, sau đó đóng cửa xe lại rồi vòng qua ngồi vào ghế phụ lái.

Bọn họ bắt đầu chạy xe từ buổi sáng, ăn cơm trưa ở khu phục vụ, rời khỏi đường cao tốc cũng đã là chiều tối, hoàng hôn tạo thành ráng màu ở phía cuối chân trời.

Trần Mặc nhìn ráng màu một hồi, nghiêng đầu nghe cô và mẹ cô nói chuyện.

Điện thoại để trên cửa chắn gió, mở loa ngoài. “Đi đến chỗ nào rồi?” Mẹ cô hỏi.

Lâm Kiều cầm tay lái, quay đầu nhìn qua kính chiếu hậu, bật đèn xi nhan xin chuyển đường và nói: “Bọn con mới xuống cao tốc, còn phải chạy mười mấy hai mươi phút nữa. Chút nữa ở nhà có cơm ăn chưa ạ?” Cô

quay đầu lại nhìn Trần Mặc, mỉm cười với anh: “Bọn con chạy xe một ngày rồi, giữa trưa cũng chỉ ăn thức ăn nhanh ở khu phục vụ.”

“Chú út của con nghe nói con dẫn bạn trai về đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, mẹ và ba con đang chạy đến nhà hàng đây.”

“Ồ...” Lâm Kiều thoáng nhìn Trần Mặc, nhỏ giọng nói: “Mẹ có mở loa ngoài không đó? Ba con có nghe được không?”

Mẹ cô cười khẽ: “Con định nói gì? Mẹ không bật loa.”

“Còn có ai đi ăn cơm nữa không? Chú út, ba… Chú Giang và chú Thành có đi không?” Giọng cô nghe có vẻ có chút lo lắng, Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô, không nói chuyện.

“Bọn họ đều đến cả đấy! Mới rồi còn gọi điện thoại hỏi ba con là bao giờ các con đến.”

“À...”

“À cái gì à? Quanh năm suốt tháng con về nhà được mấy lần chứ? Có lần nào con về mà không phải mẹ ba thỉnh bốn mời, trong nhà có gì mà con không dám trở về?”

“Còn không phải là con bận rộn đi làm sao...” Lâm Kiều nhỏ giọng biện hộ cho mình.

“Bận! Con có thể bận bằng mẹ không?”

“Ôi cái ông này, ông lái xe đi, giật điện thoại của tôi làm gì? Tôi đang nói chuyện với Kiều Kiều…”

Lâm Kiều vươn tay cầm lấy điện thoại, tắt loa: “Con đang lái xe, không tiện nghe điện thoại, Chút nữa mẹ gửi địa chỉ nhà hàng cho con nhé, tới nơi con sẽ gọi cho mẹ, con cúp trước đây, đang lái xe ạ.”

Đèn điện ven đường bỗng nhiên sáng lên, cô bỏ điện thoại xuống, thở ra một hơi.

Trần Mặc nhìn cô một lúc, hỏi cô: “Sao em còn hồi hộp hơn cả anh vậy?”

Lâm Kiều cười khổ: “Anh không biết ba em gọi mấy người chú đến là những người nào đâu.”

“Người nào?”

Điện thoại vang lên, là mẹ cô gửi địa chỉ nhà hàng đến. Lâm Kiều nhìn thoáng qua, nói với anh: “Chút nữa tới nơi anh hãy nói là mình bị cảm,

đang uống thuốc nên không thể uống rượu.”

Trần Mặc thoáng khựng lại: “Chúng ta…… Không phải có mua hai thùng rượu sao?”

“…”

Tuần trước, đúng là cuối tuần trước, Trần Mặc hỏi cô lúc về nhà nên mua quà gì? Hỏi ba mẹ cô thích cái gì. Khi đó cô cũng không nghĩ quá nhiều, lập tức nói với anh: “Quà tặng mẹ em thì để em mua là được, còn ba em thích uống rượu, uống trà, mua thùng rượu là được.” Sau đó anh đã mua hai thùng rượu và bỏ vào trong cốp xe.

“Anh vẫn có thể uống một chút.” Anh nhìn Lâm Kiều.

“Không, anh không thể.” Lâm Kiều lắc đầu: “Ngay cả em mà anh cũng không uống lại…”

“Nhưng mà anh đừng sợ, mấy người nhà em sẽ không chuốc rượu anh đâu.”

“Anh...không sợ.”

Lâm Kiều nhìn anh, chẹp miệng nói: “Nhưng em sợ, em sợ bọn họ chuốc rượu anh.”

Trần Mặc cười khẽ, dựa lưng vào lưng ghế nhìn cảnh phố phường bên ngoài kính chắn gió, thoải mái thở ra một hơi.

Còn rất hưởng thụ.

—hết chương 28—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi