MEN SAY - DŨNG TÂY

“Trần Mặc.” “Trần Mặc.” “Trần Mặc!” Hả?

“Còn khó chịu không?”

Anh mở mắt ra, đầu óc mơ hồ. Anh nhìn một hồi, chờ hai mắt có tiêu điểm, thấy rõ người kia là Lâm Kiều.

“Chúng ta về đến nhà rồi.” Cô hơi nhíu mày lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Cô nâng mặt anh lên, nhỏ giọng hỏi anh: “Có thể tự mình xuống xe không?”

Anh gật đầu, vịn cổ tay cô xuống xe: “Có thể…”. Anh chuyện động cơ thể, giống như bị người ta kéo đi: “Ừm…” Nhưng sao không dậy nổi.

“Haizz!” Lâm Kiều đè anh lại, vươn tay cởi đai an toàn: “Còn chưa mở đai an toàn nữa đấy…”

Trong lúc hoảng hốt, hình như anh nghe Lâm Kiều cười khẽ, trong đầu thật sự rất hỗn loạn, anh không xác định là mình có thật sự nghe thấy Lâm Kiều cười hay không, vì thế anh nghiêng đầu dựa sát vào, nhìn biểu cảm của cô.

Hỏi cô: “Em cười cái gì?”

Lâm Kiều dùng một tay để sau gáy anh, đỡ anh xuống xe, liếc nhìn anh: “Cười con heo.”

“Ồ.” Anh vịn cửa xe, nhấc chân bước xuống xe.

“Cẩn thận!” Lâm Kiều thấy anh mềm nhũn hai chân sắp ngã xuống, vội kêu lên một tiếng, đèn kiểm soát bằng âm thanh trong gara xe sáng lên một loạt. Cô ngồi xổm người xuống đỡ Trần Mặc: “Ngã có đau không? Mau đứng lên…”

Trần Mặc cầm tay cô, chậm rãi đứng lên, lắc đầu nói: “Đầu hơi choáng… Không đau.”

“Còn biết choáng đầu…” Lâm Kiều đỡ anh dậy, nhấc chân đóng cửa xe lại, hỏi anh: “Anh có biết mình uống mấy ly không?”

“Đã bảo anh nói mình đang uống thuốc, không thể uống rượu, anh thì giỏi rồi, không tự mình nói ra, em định nói thì anh còn cản lại. Ai mời rượu anh cũng uống hết…” Lâm Kiều vắt cánh tay anh qua cổ mình, ôm eo anh rồi bước đi.

Hai người bọn họ đến trễ nhất, mở cửa phòng bao ra là tất cả mọi người đều nhìn qua. Cô chào hỏi và giới thiệu Trần Mặc với bọn họ, sau đó kéo anh ngồi xuống. Lúc mới đầu còn chưa có sao, mấy người chú và thím

cô hỏi Trần Mặc vài câu, Trần Mặc đều trả lời hết. Lâm Kiều còn nói thầm là không thấy anh hồi hộp lắm, nhưng khi vươn tay nắm lấy tay anh mới nhận ra, lòng bàn tay của người này đã ướt đẫm mồ hôi. Cô cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, cúi đầu cười với anh.

Sau đó đến phiên ba cô cùng mấy người chú chuốc rượu anh. Ở dưới bàn, Lâm Kiều đẩy anh hai cái, ra hiệu bảo anh nói mình đang uống thuốc, không thể uống rượu.

Thật ra từ mấy tháng trước lúc mẹ cô bảo cô dẫn Trần Mặc về nhà, Lâm Kiều đã biết chắc chắn ba cô sẽ làm như vậy, gọi mấy người chú của cô đến uống rượu với Trần Mặc. Không phải cô hiểu ba cô đến mức nào, mà là cảnh này quá quen thuộc với cô. Cô có hai người chị họ và một cô em họ, lúc họ dẫn bạn trai về nhà cũng là như vậy, đã sắp thành truyền thống rồi.

Truyền thống là truyền thống, nhưng tửu lượng của Trần Mặc hoàn toàn không thể so sánh với ba cô và mấy người chú kia, cô đã từng nói với mẹ mình mấy lần là Trần Mặc không uống được nhiều, lúc này chỉ cần mặt dày nói mình uống thuốc, không thể uống rượu là được. Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu Trần Mặc ngại nói thì cô sẽ nói.

Nhưng cô thật sự không ngờ Trần Mặc sẽ đột nhiên bưng ly rượu đứng lên kính rượu ba cô, kính rượu ba cô xong lại kính rượu mấy người chú của cô.

Thật sự, lúc Trần Mặc bưng rượu đứng lên, Lâm Kiều đã rất kinh ngạc, cũng rõ ràng nhìn thấy ba cô cười.

Là kiểu cười ‘Ồ? Cũng rất thú vị’.

Nửa năm đầu tiên khi cô và Trần Mặc ở bên nhau, cô cũng chỉ nói với gia đình là có quen một người bạn trai. Lúc ăn tết ở nhà gọi video với Trần Mặc cũng cho mẹ cô xem anh trông như thế nào. Sau khi cúp video, ba cô vừa uống trà vừa hỏi cô là thằng nhóc kia bao lớn rồi, đang làm gì. Cô vừa nói Trần Mặc hơn ba mươi tuổi, còn chưa nói anh làm gì thì ba cô đã không vui.

Không vì cái gì khác, bởi vì lúc trước khi ba cô giới thiệu cho cô đi xem mắt với mấy đứa con trai của đồng nghiệp ông, cô đều không đi. Lấy lý do cô không thích người lớn tuổi hơn mình. Nguyên văn lời nói lúc đó là: “Mấy người đó đều hơn ba mươi, con mới hai mươi mấy thôi? Con không đi, con không thích người lớn tuổi hơn mình.”

Nhưng ba cô không vui thì không vui, lại không để bụng chuyện này. Mãi cho đến tết năm trước, Lâm Kiều nói mùng sáu tết sẽ đến nhà Trần Mặc gặp cha mẹ anh, lúc đó ba cô mới bắt đầu để bụng chuyện này. Tuy rằng lúc ấy Lâm Kiều không đi được, nhưng cũng bắt đầu từ đó, ông lập tức có suy nghĩ muốn gặp Trần Mặc, nhìn xem người này có đáng tin cậy hay không.

Cũng không thể trách ba cô không tin tưởng cô. Chủ yếu trước đó ông từng gặp mấy người bạn trai cũ của Lâm Kiều rồi, đúng là…chẳng ra gì thật, theo lời ba cô là: Ánh mắt không chân thật, toàn yêu đương trò con nít, chơi đùa thì được, nhưng không thể sống chung được.

Chưa đi được vài bước, điện thoại cô reo lên, tiếng chuông vang vọng trong gara trống trải.

“Anh dựa vào em đừng nhúc nhích, em nghe điện thoại chút.” “Ừm.”

Điện thoại là mẹ cô gọi, Lâm Kiều và mẹ cô đều không uống rượu, bọn cô chia ra đi, mỗi người lái xe chở hai người say về nhà. Bà đi trước Lâm Kiều vài phút, Lâm Kiều dìu Trần Mặc lên xe, sau đó xuống xe trò chuyện với mấy chị em một lát rồi mới lái xe về nhà.

Mẹ cô lo lắng một mình cô không dìu nổi Trần Mặc, cho nên gọi điện thoại tới đây hỏi.

“Mẹ mau xuống dưới giúp con đi, một mình con thật sự không dìu nổi anh ấy…” Hơn phân nửa sức nặng của Trần Mặc đè lên người cô, cô đỡ rất vất vả, trên trán và sau lưng đều là mồ hôi.

Trần Mặc gác cằm lên đỉnh đầu cô, nghiêng đầu nghe xem cô đang nói cái gì. Nghe thấy cô nhắc đến mình, anh cười hừ hừ hai tiếng, nắm lấy vai cô lẩm bẩm nói anh không say.

Lâm Kiều cất điện thoại, ho khan một tiếng làm đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên, sau đó xoay người vòng hai tay ôm eo anh, đứng tại chỗ thở ra một hơi, gọi anh: “Trần Mặc.”

“Em thu lại lời nói lúc trước…” Trần Mặc chớp mắt.

“Sau này anh uống say cũng đừng gọi điện thoại cho em, tự mình về nhà đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi