MEN SAY - DŨNG TÂY

Nhiệt độ trong phòng thích hợp, Trần Mặc nằm trên giường đắp cái chăn mỏng, một chân chui ra khỏi chăn, cổ chân vắt vẻo bên mép giường.

Anh nhíu mày tỉnh lại, cổ họng khô khốc muốn chết.

Ngọn đèn nhỏ đầu giường sáng lên, là đèn cảm ứng hình con hà mã. Trước kia chỗ đặt con hà mã này là một cái đèn bàn bình thường, sau đó là Lâm Kiểu thay đổi. Cô mua hai con hà mã, một con đặt ở đây, một con khác đặt trong phòng ngủ của cô.

Trần Mặc ngồi bên mép giường, chống vào mép giường dẫm lên mặt đất, nghiêng đầu nhìn con hà mã kia.

Trên đôi mắt màu lam là hàng lông mi ngắn ngủn, miệng rất lớn. Anh vươn tay đập nhẹ lên miệng hà mã, ánh đèn chợt đổi sang màu khác.

Ngày đầu tiên Lâm Kiều mua con hà mã này về, lúc mở chuyển phát nhanh ra cô đã nói là mua một cái đèn bàn rất giống anh. Lúc đó anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn Lâm Kiều ngồi xếp bằng trên thảm mở hộp chuyển phát nhanh. Cô lấy con hà mã trông rất ngốc này ra khỏi hộp, ôm đến trước mặt anh, hỏi anh là nhìn có phải rất giống anh không?

Lúc đó anh trả lời như thế nào nhỉ?

Trần Mặc nhéo mũi, men say làm cho anh choáng váng. Hình như không nói gì cả, chỉ sờ con hà mã kia.

Rất mềm, cảm xúc plastic. Có chỗ nào đó giống anh.

Anh đeo mắt kính đứng lên đi ra phòng ngủ, phòng ngủ đối diện mở cửa, anh đi qua nhìn xem, trên giường không có ai. Anh lại đi vào phòng khách tối mờ, người nọ đang ngồi trên mặt đất ôm máy tính gõ gõ đánh đánh. Tóc được búi thành một củ tỏi trên đỉnh đầu, sườn mặt đưa về phía anh.

Anh đi đến tủ lạnh lấy bình nước, đứng ở trước tủ lạnh uống vài ngụm, dòng nước lạnh băng theo yết hầu chảy xuống, cảm giác lạnh lẽo.

Anh bỏ bình nước còn thừa vào tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh rồi quay đầu gọi cô một tiếng.

Lâm Kiều không hé răng, anh đến gần mới phát hiện cô đang đeo tai nghe nghe nhạc, thắt lưng thẳng tắp, dưới mông có lót cái gối ôm, lạch cachj đánh chữ trên máy tính màu đen.

Cô mặc váy hai dây màu đen, hai sợi dây mỏng manh vắt trên cầu vai, đầu vai trái để lộ một hình xăm màu đen nhỏ.

Cái hình xăm này được xăm sau khi cô ở bên anh.

Trước kia cô và bạn thân chạy đến Bắc Kinh chơi một khoảng thời gian, có một buổi tối Trần Mặc đi ăn cơm với khách hàng thì nhận được một tin WeChat của cô, là một bức ảnh. Anh cầm điện thoại mở WeChat ra xem, tưởng là cô lại gửi ảnh món ăn ngon nào đó, trước khi nhấn vào avatar của cô thì chợt phát hiện cô đã đổi avatar. Từ lúc bọn họ kết bạn WeChat với nhau, ảnh đại diện của cô liên tục được thay đổi, đều là một số hình phim điện ảnh.

Lần này không giống hình phim điện ảnh, mà giống hình hậu trường phim, có mấy nhân viên công tác đỡ một cái giá chữ thập bằng gỗ rất lớn, một cô gái đang đứng hút thuốc bên giá chữ thập đó.

Anh nhấp môi, click mở hình ảnh cô gửi tới. Lọt vào mắt anh là nửa thân trên để trần của cô.

Anh lập tức ấn tắt màn hình, ngồi dậy chào hỏi với khách, sau đó ra khỏi phòng bao đi ra hành lang mới lần nữa mở điện thoại ra xem.

Anh lại mở WeChat, click mở bức ảnh kia ra, bức ảnh không lộ mặt, chỉ có nửa phần thân trên. Cô che lại một bên ngực, nâng cánh về phía anh để lộ hình xăm trên người, hình xăm nằm dưới nách kéo dài sang hai bên, một bên kéo dài đến dưới bầu ngực, bên kia dài đến sau vai. Hình xăm vẫn chưa hoàn thiện, chỉ là đường viền màu đen.

Lúc này tin nhắn thoại được gửi đến, anh mở ra, sau đó đặt điện thoại ở bên tai.

“Trần Mặc, anh đang làm gì vậy? Em xăm hình có đẹp không?” Giọng của cô rất nhẹ nhàng, xung quanh có tiếng ồn, như là tiếng vang khe khẽ của máy móc, còn có lời người bạn trêu chọc cô.

Anh đánh chữ trả lời cô: ⌈Anh đang ăn cơm.⌋

Dừng lại một lát, lại nghe tin nhắn thoại của cô thêm lần nữa.

Lần này anh nghe rõ câu nói của bạn cô: “Ghê quá, ghê quá! Mùi yêu đương bốc lên nồng nặc!”

Trần Mặc buông điện thoại, xoay người quay về phòng bao. Lần đầu anh và Lâm Kiều gặp nhau là ở quán bar.

Anh vừa được thăng chức, sau khi tan làm cùng mấy đồng nghiệp đi ăn bữa cơm chúc mừng, sau khi ăn xong có người đề nghị đi quán bar chơi. Nói thật, anh cũng không muốn đi lắm, bởi vì anh không uống rượu.

Không uống rượu này không phải thật sự không uống được rượu, ngành nghề như bọn họ nói chuyện làm ăn đều là trên bàn tiệc, hoàn toàn không có khả năng không uống được rượu. Anh không uống rượu đây là không muốn chủ động đi uống rượu, bữa tiệc rượu nào không quá quan trọng thì sẽ không tham gia.

Không uống rượu, không hút thuốc, đời người còn thú vui nào nữa? Đây là câu hỏi đồng nghiệp hỏi anh.

Nhưng hút thuốc và uống rượu thì có gì thú vị? Anh nghĩ.

Lâm Kiều cũng từng hỏi anh vì sao không hút thuốc uống rượu. Anh nói là bởi vì nhà anh không có người hút thuốc uống rượu, lúc đi học có người dạy anh hút thuốc, anh không học được nên thôi. Còn uống rượu, lúc anh vào đại học cũng có uống, bạn học cùng phòng nói với anh là phải luyện tập nhiều mới lên đô. Anh luyện suốt khoảng thời gian học đại học, nhưng vẫn không lên đô nổi.

Nhưng thật may mắn, anh uống nhiều vào cũng không hề nổi điên.

Theo lời Lâm Kiều là uống nhiều và không uống chẳng khác nhau là mấy. Sau khi nói xong câu đó, cô lập tức nói không đúng, giọng điệu vô cùng kiên quyết, nhìn anh chằm chằm rồi nói tiếp: “Anh say vào như thay đổi thành một người khác vậy! Thay đổi chỗ nào nhỉ? Ừm… Anh để em ngẫm lại xem… Anh còn nhớ lần đầu tiên em đến nhà anh không? Hai chúng ta ngủ một giấc dậy, anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi thức giấc không?”

Nhớ rõ.

Chính là ngày đầu tiên bọn họ quen nhau, anh đưa cô về nhà. Ngày đó anh uống một ly bia, không có say, nhưng tâm trạng rất tốt. Buổi sáng ngày hôm sau anh thức dậy, mở mắt ra thì thấy Lâm Kiều nằm ngủ bên cạnh anh. Cô nhắm hai mắt, quay mặt về phía anh và hít thở, lớp trang

điểm trên mặt đã được tẩy đi từ lúc nào không hay, chân mi vẫn còn đường eyeliner chưa tẩy đi.

“Em vừa mở mắt ra thì thấy anh đang nhìn em. Thấy em thức dậy cũng không nói một lời, ngay cả chút biểu cảm cũng không có đã rời giường. Lúc ấy em còn nghĩ người này tồi thật đấy, dù gì cũng là người cùng chung chăn gối một đêm, anh như vậy là tỉnh rượu thì chê em xấu sao? Hay là hối hận vì ngủ với em một đêm?”

Không hề chê cô xấu, cũng không hề hối hận. Chỉ là… “Không biết nên nói gì với em.”

Lâm Kiều nghe vậy thì bật cười, vươn tay nâng mặt anh lên, nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng điệu dịu dàng ấm áp: “Không biết nên nói gì đúng không? Sau này tỉnh ngủ em cũng không hỏi gì cả, đến lượt anh hỏi em: Tối qua thoải mái không? Hỏi em: Lâm Kiều, đêm qua anh làm em có thoải mái không? Hỏi em như vậy nhé.”

“Không sợ anh không có lời gì để nói, chỉ sợ anh nói không nên lời thôi.”

Anh nhìn vào đôi mắt của Lâm Kiều, hai mắt cô vẫn luôn như vậy, lúc nào cũng sáng lấp lánh.

Anh xoa tay cô, không nói chuyện.

Đúng là anh không nói nên lời, ít nhất là lúc không uống rượu sẽ không nói ra được.

Còn vì sao Lâm Kiều lại nói là về sau mỗi khi thức dậy đến lượt anh hỏi.

Là bởi vì hai người bọn họ đã ngủ lần thứ hai, sau khi ngủ xong, Lâm Kiều bò trên giường hỏi anh: “Này Trần Mặc, sao anh không nói gì? Anh có suy nghĩ gì? Thoải mái hay không anh cũng nói một câu đi chứ?”

–hết chương 4–- --

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi