MEN SAY - DŨNG TÂY

Lần thứ hai cũng rất tình cờ.

Trần Mặc có một người bạn học cũ làm đám cưới, gửi thiệp mời cho anh trước một tháng. Anh xin nghỉ đi tham dự đám cưới, đám cưới tổ chức ở thành phố sát bên, không xa, lái xe hơn một tiếng là tới nơi.

Đầu tiên là gặp chú rể, sau đó đi vào khách sạn mà người ta sắp xếp.

Khách sạn không lớn, anh ở tầng năm. Trong tầng này cơ bản đều là bạn của chú rể, trong đó cũng có bạn học cũ của anh. Buổi tối chú rể đến đây mời bọn họ đi ăn cơm, ăn xong lại đi hát KTV, chơi đến nửa đêm mới quay về khách sạn.

Anh có uống chút rượu, không lên lầu mà ngồi hóng gió ở ngoài đài phun nước nhỏ của khách sạn.

Cứ ngồi im như thế, cũng không bấm điện thoại.

Lúc Lâm Kiều gọi anh, anh đang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Bầu trời ít sao, lại còn tối sầm, mây đen che khuất nửa bên ánh trăng. Đèn neon bên ngoài khách sạn chiếu sáng, phía sau có tiếng đài phun nước.

Anh quay đầu lại theo tiếng gọi, Lâm Kiều đang đứng bên cây cọ lùn ở cổng khách sạn, đứng ngược sáng, trên tay xách theo hai cái túi. Hôm đó cô mặc một chiếc váy liền, là kiểu cúp ngực, váy dài chưa đến đầu gối, lúc đi còn để lộ ra một đoạn đùi.

Anh mặc đồ rộng rãi thoải mái, áo thun màu xanh lam đậm kết hợp với quần dài màu đen.

Hình như Lâm Kiểu rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh: “Anh không mặc vest, vừa rồi tôi còn tưởng là nhận nhầm người.” Sau đó lại hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”

Anh nói đến dự đám cưới của bạn học cũ, cô lập tức nhướng mày, hỏi anh người bạn kia tên là gì? Cô ngồi xuống bên cạnh anh, đặt cái túi trong tay qua một bên, vén tóc mai ra sau tai, cười nói: “Trùng hợp quá phải không? Tôi cũng đến đây dự đám cưới.”

Đúng là trùng hợp. Trần Mặc đến đây dự đám cưới bạn học, Lâm Kiều là cùng bạn đến đây dự đám cưới của người thân. Hai người không dự cùng tiệc cưới, nhưng trùng hợp là hai đôi vợ chồng mới cưới này đều sắp xếp cho bạn bè ở lại trong khách sạn này.

Trần Mặc ngửa đầu, mây đen bay qua, ánh trăng lộ ra ngoài: “Thế giới này thật nhỏ.”

Lâm Kiều cầm điện thoại cúi đầu đánh chữ, nghe anh nói như vậy cũng bật cười: “Nhỏ sao? Tôi lại cảm thấy chúng ta có duyên.” Gửi một tin

nhắn cho bạn xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh ở tầng mấy?” “Tầng 5.”

“Ồ, tôi ở tầng 3, ở cùng bạn.”

Trần Mặc gật đầu, không nói chuyện. ebooktruyen.vn

Lần trước sau khi hai người tạm biệt có để lại số điện thoại của nhau, nhưng cả hai đều chưa từng gọi cho đối phương.

“Kết bạn WeChat nhé?” Lâm Kiêu quơ chiếc điện thoại trong tay: “Chúng ta có duyên như vậy mà.”

Trần Mặc lấy điện thoại ra, click mở WeChat và quét mã QR WeChat của cô.

“Wow, ảnh đại diện của anh cũng thú vị thật.” Cô cúi đầu đùa nghịch chiếc điện thoại, mở timeline của anh ra, hình ảnh có rất ít, đều là ảnh chụp phong cảnh, không có một bức ảnh selfie nào.

Trần Mặc gật đầu, viết một ghi chú cho cô. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo không khí ẩm ướt cùng mùi hương trên người Lâm Kiều phả vào Trần Mặc.

Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Kiều, một bên tóc của cô xõa trước ngực, trên cổ đeo sợi dây chuyền sáng lấp lánh dưới ánh đèn neon. Anh cúi đầu nhìn ảnh đại diện WeChat của Lâm Kiều, hỏi: “Đây là hình phim điện ảnh à?”

Lâm Kiều cúi đầu trả lời tin nhắn của bạn, thờ ơ ừ một tiếng.

Trần Mặc cất điện thoại đi, nhìn Lâm Kiều cầm điện thoại soạn tin nhắn. Mỗi lần móng tay sơn màu đen xẹt qua màn hình điện thoại sẽ phát ra tiếng va chạm. Trần Mặc mím môi, bỗng nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó, hình như cô cũng dùng bàn tay này nắm lấy anh. Ngày hôm đó là hai tuần trước, nhưng chỉ cần anh vừa hồi tưởng là ký ức của buổi tối hôm đó lại ùa về. Ánh mắt của cô, cơ thể của cô, thậm chí cả hơi thở của cô, anh đều có thể nhớ rất rõ ràng và đầy đủ.

Anh nhìn Lâm Kiều, có vẻ như cô không quá giống với lần trước, hình như không có trang điểm, trông không có vẻ xinh đẹp rực rỡ bức người, ngược lại có chút lười nhác.

“Bạn tôi gọi tôi, tôi phải về đây. Anh có muốn đi cùng không?” Cô đứng lên, xách hai cái túi kia lên rồi cúi đầu nhìn anh.

Trần Mặc đứng lên: “Ừm, đi cùng đi.”

Hai ngươi sóng vai nhau đi vào khách sạn, một trước một sau đi vào thang máy. Lâm Kiều ấn tầng 3, sau đó ấn tầng 5 thay anh.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, cánh cửa dần dần khép lại, thang máy chậm rãi đi lên.

“Bạn của anh cưới ngày nào?” Lâm Kiều ngước mắt nhìn con số hiển thị trên màn hình, hỏi.

Trần Mặc đứng bên cạnh cô, hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng hai cái nắm tay: “Ngày mốt.”

“À.”

Trần Mắc liếc mắt nhìn cô, tóc cô xõa trên vai, đuôi tóc trên bờ vai hơi nhếch lên. Anh rũ mắt xuống, ồ, thì ra cô mang giày cao gót.

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô mang giày đế bằng, thấp hơn anh một cái đầu.

Lần này cô mang giày cao gót, đỉnh đầu đến chóp mũi của anh.

“Hôn lễ bên bạn tôi được tổ chức vào ngày mai.” Cô đột ngột quay đầu lại nhìn anh, hé miệng nói với anh.

Trần Mặc nhìn cô, bỗng nhiên thấy rất tò mò, không biết cô có tô son hay không.

“Ừm.”

Thang máy dừng lại ở tầng 3, sau khi ổn định thì vang lên tiếng ‘Tinh’. Lâm Kiều cười duyên, không nói gì.

Cửa mở ra, cô bước ra khỏi thang máy, tóc xõa trên vai theo động tác của cô đong đưa qua lại, sau lưng tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.

Hương thơm phả vào mặt Trần Mặc, anh nâng tay lên, vươn tay chống cửa thang máy, gọi cô: “Lâm Kiều.”

“Hả?” Lâm Kiều quay đầu lại, mỉm cười.

Anh nhìn Lâm Kiều, nhìn cô lộ ra nụ cười tươi đẹp rực rỡ.

Điều hòa trung tâm khách sạn vẫn luôn mở, điều hòa trong thang máy cũng thổi lên người anh, nhưng anh lại cảm thấy khô nóng. Kèm theo đó là sự nóng nảy khiến lòng người phiền loạn, cơn nóng này dâng lên từ phía sau lưng.

Anh ngăn cản cửa thang máy đang tự động đóng lại, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Tôi có thể mời cô một bữa cơm không?”

⌈Tôi có thể mời cô một bữa cơm không?⌋

Lâm Kiều nghe vậy thì muốn cười, thời gian hiền triết của người này cuối cùng cũng qua rồi sao?

Lần trước sau khi hai người bọn họ ngủ một giấc và thức dậy trên một chiếc giường, anh đã nhìn cô nửa ngày trời, nhưng lại không nói với cô dù chỉ một câu. Vẫn là cô chủ động nói chuyện thì anh mới đáp lại từng câu của cô.

Lúc đó Lâm Kiều cảm thấy có chút xấu hổ. Cô có chút thích Trần Mặc, nhưng không ngờ sau khi ngủ cùng cô, Trần Mặc lại không thích cô.

Hai người trao đổi số điện thoại, Lâm Kiều nghĩ thầm, nhủ mình đừng nên chủ động gọi điện thoại cho người ta, nếu anh ấy có ý gì thì sẽ gọi điện thoại cho cô.

Kết quả là cả hai người bọn họ đều không liên lạc với nhau.

Lâm Kiều còn nghĩ, trên đời này có chỗ nào mà không có cỏ thơm chứ, thế là gặp anh ở khách sạn này.

“Anh thật sự muốn mời tôi ăn cơm sao? Hay là muốn ngủ với tôi?”

Trần Mặc đè cửa thang máy muốn đóng lại lần nữa kia, nhìn cô, không đáp mà hỏi lại: “...Cô nói xem?”

“Tôi nói?” Lâm Kiều cười duyên, đến gần anh, vươn tay đẩy mắt kính trên mũi của anh lên một chút.

Cô ép sát vào Trần Mặc, chóp mũi dán chóp mũi: “Anh muốn ngủ với tôi.”

“Phải không?”

Mùi nước hoa thoang thoảng, quẩn quanh bên chóp mũi.

Trần Mặc rất thích mùi hương trên người cô, hương nước hoa nhàn nhạt trộn lẫn với hơi thở của cô, biến thành một mùi hương say đắm lòng người.

Trong mùi hương say lòng người này, anh vuốt ve cơ thể cô, ôm lấy vòng eo cô vuốt ve dần lên trên, nắm lấy bầu ngực cô rồi cúi người hôn môi.

Lâm Kiều vươn tay ấn lên trán anh, nắm lấy chỏm tóc trước trán anh, thở hổn hển nói: “Anh..con người anh, thật sự quá kỳ quái…”

Anh kéo tay cô xuống, nắm lấy eo cô kéo người vào thang máy.

“Hình như anh không có chút men vào người là không nói chuyện đúng không?” Lâm Kiều nhìn thẳng vào anh, nhấc chân lên định đá anh một cái. Cú đá này không nhẹ cùng không nặng. Trần Mặc hơi nghiêng đầu né tránh. Không đá lên mặt, ngược lại mắt kính bị cô cọ hơi lệch một chút.

Trần Mặc dùng một tay bắt lấy mắt cá chân của cô, một tay khác chỉnh lại mắt kính trên mũi.

“Đừng nhúc nhích.”

Lúc anh nói lời này, giọng điều có chút bất lực, nắm lấy mắt cá chân của cô nhẹ nhàng véo một cái.

Lâm Kiều ngẩn người, không nói gì.

Sau đó cô cùng bạn thân tham dự đám cưới rồi lập tức quay về, trước khi đi có gửi một tin nhắn WeChat cho anh, nói là sau khi trở về sẽ liên lạc. Trần Mặc nhắn tin trả lời cô, chỉ có một chữ: “Được.”

Hôm sau nữa anh gọi cho cô, hẹn cô đi ăn cơm. Anh lái xe đi đón Lâm Kiều, bởi vì lái xe nên không uống rượu. Hai người cơm nước xong xuôi lại đi xem phim điện ảnh, là một bộ phim thương mại hài kịch mới, xem được một nửa thì Lâm Kiều không xem được nữa.

Cô hỏi Trần Mặc là đi được chưa? Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Trần Mặc mới hỏi cô là đi đâu?

Còn có thể đi đâu nữa? Cô mỉm cười nhìn Trần Mặc, chẳng lẽ anh còn muốn đi toilet với tôi?

Trần Mặc lại đưa cô về nhà thêm lần nữa, lúc đứng ở cửa ra vào khom người lấy dép lê cho cô, Lâm Kiều đột nhiên nói với anh: “Hay là hai chúng ta ở bên nhau thử xem.”

Lâm Kiều ngửa mặt nằm trên giường thở dốc, một lúc sau mới duỗi tay rút hai tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, chà lau xong rồi ném vào thùng rác.

“Tôi muốn hút thuốc.” Cô nhìn Trần Mặc.

Anh ngồi ở mép giường, thắt áo mưa trong tay lại rồi ném vào thùng rác: “Tôi đi lấy cho cô.”

“Ở trong túi xách trên sô pha đấy.”

Trần Mặc đưa thuốc cho cô, cô rút ra một điếu, đốt lên, sau đó nhìn xung quanh: “Không có gạt tàn thuốc à?”

“Không có.”

Lâm Kiều ồ một tiếng, rút hai tờ khăn giấy lót ở trên tủ đầu giường, dùng để phủi tro thuốc.

“Trần Mặc, anh cảm thấy vừa rồi tôi thế nào?” Cô nhìn anh, hỏi. Trần Mặc cúi đầu tìm quần lót, không hé răng.

Cô khẩy điếu thuốc: “Sao anh không nói gì? Anh suy nghĩ gì thế? Thoải mái hay không thì anh cũng nói một câu đi chứ?”

“Tôi cảm thấy với tiền đề hai người ở bên nhau, sinh hoạt tình dục phải hài hòa mới được.”

“Tôi cảm thấy hiện tại rất hài hòa, anh thì sao?”

Trần Mặc cúi đầu mặc quần lót, sau khi mặc xong mới ngước mắt lên nhìn cô.

Cô ôm gối đầu dựa vào đầu giường hút thuốc, chỉ mặc quần lót, phần ngực được che phía sau gối đầu.

Lâm Kiều vươn tay khẩy điếu thuốc vào tờ giấy để trên tủ đầu giường, cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy trong tay, cụp mi nheo mắt hít một hơi, sau đó phun khói thuốc về phía anh, cười nói: “Đang nói chuyện với anh đấy, sao lại không để ý đến tôi thế?”

“Được.”

Lâm Kiều duỗi tay dập điếu thuốc lên tờ giấy, bóp đầu thuốc rồi nghiền vài cái. Dập thuốc trên giấy phải mau chuẩn và tàn nhẫn, nếu không tàn thuốc sẽ đốt cháy tờ giấy.

“Cái gì được? Tôi rất được à?” Cô liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, vò giấy gói tàn thuốc rồi ném nó vào thùng rác.

Sau đó ngước mắt lên thì thấy anh đang đứng trước tủ quần áo, lấy hai bộ đồ ngủ ra.

“Đi ngủ giờ này?”

Trần Mặc quay đầu lại nhìn cô, có chút khó hiểu: “Cô chưa buồn ngủ sao?”

“Tôi chưa buồn ngủ, anh buồn ngủ rồi à?” “...Cũng chưa buồn ngủ lắm.”

Lâm Kiều nhìn anh, vỗ nhẹ vào bên giường: “Vậy anh lại đây.”

Trần Mặc đứng yên tại chỗ, sau một hồi do dự, anh treo đồ ngủ trở về, ngồi xuống cạnh người cô, nhìn cô.

Lâm Kiều vươn tay lấy cái áo mưa trên tủ đầu giường, đặt lên tay anh, nắm lấy tay anh rồi véo nhẹ lên đầu ngón tay của anh: “Chúng ta làm lần nữa đi.”

—hết chương 5—

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi