MEN SAY - DŨNG TÂY

“Kiều Kiều.” Anh lại gọi một tiếng.

Vừa lúc âm nhạc trong tai nghe vừa kết thúc, đang ở khoảng giữa đổi sang bản nhạc mới. Cô quay đầu lại nhìn anh, tháo tai nghe xuống đặt lên bàn phím.

“Anh dậy rồi à.”

Trần Mặc gật đầu, nhìn màn hình máy tính: “Em viết xong chưa?”

“Còn một chút nữa.” Cô duỗi người, tay trái đặt lên vai phải xoay vai vài cái, sau đó vươn tay lấy điếu thuốc trên bàn trà ngậm vào miệng, lúng búng hỏi anh: “Anh tỉnh rượu chưa?”

Cô cầm bật lửa đốt thuốc, ngọn lửa màu vàng ấm hiện lên trước mặt, cô híp mắt lại để sát điếu thuốc vào ngọn lửa rồi hít một ngụm. Điếu thuốc được đốt cháy, khói thuốc bốc lên trước mắt, cô ném bật lửa lên bàn trà, nhích người về phía sau dựa vào ghế sô pha.

Trần Mặc nhìn cô, không hé răng.

Lâm Kiều kẹp điếu thuốc trên tay, vỗ vào sô pha: “Là tiệc với khách hàng hay bạn bè thế? Một ly rượu trắng luôn.” Nhờ ánh đèn của màn hình máy tính, cô nhìn điếu thuốc trong tay, người rướn qua bàn trà lấy gạt tàn thuốc, cầm trong tay.

Vì sao lại cầm gạt tàn thuốc trong tay mà không phải là nâng?

Bởi vì nó có tạo hình vô cùng độc đáo, là gạt tàn thuốc có tạo hình bộ phận sinh dục nam.

Cái gạt tàn thuốc này là Lâm Kiều mua khi đi du lịch với bạn bè vào năm ngoái, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ biểu cảm của Trần Mặc lúc cô lấy cái gạt tàn thuốc này ra khỏi vali, anh ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Một khoảng thời gian dài sau đó, Lâm Kiều có thể nhìn ra anh cố ý né tránh cái gạt tàn thuốc kia mỗi khi dọn dẹp bàn trà, thậm chí có một tối cô đi tiểu đêm rồi đi tìm nước uống, còn nhìn thấy Trần Mặc ngồi dưới ánh đèn phòng khách, chăm chú nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn trà, anh mặc áo ngủ, ngồi thẳng người, không đeo mắt kính, nghiêm túc nhìn cái gạt tàn thuốc kia.

Sau đó Lâm Kiều hỏi anh, có phải anh không thích cái gạt tàn thuốc này không? Anh không nói thích hay không, chỉ nhìn cô và nói một câu: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Người ta thường nói thói quen của con người sẽ biến thành tự nhiên, bây giờ Trần Mặc đã có thể nhìn cái gạt tàn thuốc này như chẳng có gì cả, thỉnh thoảng lúc dọn dẹp lại bàn trà cũng sẽ duỗi tay di chuyển vị trí của nó.

Lâm Kiều cầm gạt tàn hình cơ quan sinh dục kia, đặt lên đầu gối để khảy tàn thuốc.

Trần Mặc vẫn không nói chuyện, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: “Anh sao vậy?” Ánh mắt cô lơ đãng nhìn xuống phía dưới một cái: “Ố ồ.” Cô cảm thán.

“Anh cứng rồi.”

Dưới quần lót màu xám phồng lên một cách bất thường, chỗ kia của anh đang căng cứng đến mức quần lót sắp vỡ ra.

“Anh hơi muốn làm.” Trần Mặc hé miệng hỏi cô: “Bây giờ em có rảnh không?”

“Biết rồi còn hỏi, anh như vậy là hơi muốn thôi sao?” Lâm Kiều bóp tắt điếu thuốc, đặt gạt tàn thuốc về lại bàn trà, sau đó vươn tay về phía anh: “Lại đây.”

Trần Mặc tiến về phía cô hai bước, lúc được cô nắm lấy qua một lớp quần lót, anh hừ khẽ một tiếng.

Lâm Kiều nắm lấy rồi xoa nắn vài cái, sau đó vươn ngón tay ra kéo một bên quần lót anh xuống, ngước mắt lên hỏi anh: “Anh cứng lên từ lúc

nào vậy?”

“Vừa rồi.” Tay cô bao lấy anh, vuốt ve vài cái.

Ngón tay cô ấn nhẹ lên phần quy đ*u của anh, nhẹ nhàng vuốt ve: “Vừa rồi là lúc nào?”

Lòng bàn tay xoa nắn đền phần thắt lưng của anh, một cơn tê dại nổi lên, anh thở hổn hển, cúi đầu nhìn cô: “Lúc thấy em không mặc áo ngực.”

Lâm Kiều cúi đầu, cô thật sự không mặc áo ngực, bình thường ở nhà cô cũng không mặc. Nhưng mà áo hai dây này mua rất lâu rồi, hẳn là loại thun co giãn, bây giờ cô béo cũng có thể mặc được, chỉ là rất bó sát người, phác họa rõ ràng phần thịt thừa trên bụng nhỏ của cô.

“Anh, bộ anh là mấy thằng đàn ông xốc nổi sao?” Cô có chút dở khóc dở cười.

Trần Mặc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên khỏi mặt đất, một bàn tay khác rất tự nhiên trườn xuống nắm lấy mông cô, cười nói: “Anh đã ba mươi bốn tuổi rồi.”

“Chính xác mà nói, tuổi mụ của anh là ba mươi lăm.” Lâm Kiều nâng tay lên vòng qua cổ anh, cắn nhẹ vào môi dưới của anh: “Anh già rồi.”

Trần Mặc cầm lớp vải bên eo cô, vừa kéo lên trên vừa cười nói: “Ừm, đúng là già rồi.”

Vải vóc chồng chất trên eo cô, bàn tay anh vói vào trong quần lót, véo nhẹ mông cô, sau đó vòng ra đằng trước vuốt ve.

Lúc cô mím môi, anh cắn nhẹ cánh môi dưới của cô, nhìn cô chằm chằm rồi cười nói: “Nhưng mà vẫn có sức làm em.”

Trong phòng khách, tệp tin laptop vẫn còn mở, bài báo bên trong vẫn chưa làm xong, con trỏ chuột nhấp nháy, cho đến khi màn hình tối đi, Lâm Kiều quỳ trên sô pha kêu lên một tiếng.

“Anh, anh để trong phòng khách lúc nào vậy?”

Vừa rồi hai người ở trên sô pha lăn lộn một hồi, khi cô chuẩn bị quay về phòng ngủ thì Trần Mặc lấy ra một hộp áo mưa chưa khui mới ở trong ngăn tủ nhỏ dưới bàn trà.

“Anh quên rồi.” Anh nắm eo cô, làm cô.

Lâm Kiều cười một tiếng, vịn lưng ghế sô pha quay đầu lại nhìn anh: “Sô pha mềm quá, chúng ta đứng làm một lúc đi.”

Trước kia bọn họ cũng thử đứng rồi, cô dựa vào tường, anh ở sau lưng tiến vào cô.

Trần Mặc không đáp lại, đâm cô vài cái, sau đó cúi người đè lên lưng cô, nắm lấy bầu ngực cô, ghé vào bên tai cô cười: “Không phải em đứng không nổi sao?”

“Không đứng được, em có thể ngồi mà.”

Trần Mặc nghe vậy chỉ cười, lại đâm cô hai cái, sau đó rút vật nam t.ính ra kéo cô đứng lên, ngồi trên thảm để cô ngồi lên.

“Nào, ngồi đi.”

Có đôi khi Lâm Kiều cũng hoài nghi, liệu rượu có phải thuốc kích thích của anh không.

Cô thật sự chưa thấy người nào giống như anh, có chút men vào người là lập tức thay đổi tính khí. Lúc mới đầu còn cảm thấy anh uống rượu vào rất quyến rũ, hiện tại chỉ cảm thấy anh vừa uống chút rượu vào lại đòi hỏi vô độ.

Ngày thường nếu cô nói với anh là không đứng được, anh chắc chắn sẽ không nói một câu nào.

“Em thật sự cảm thấy có phải anh nhịn đến mức hỏng rồi không, uống chút rượu là buông thả bản thân.”

Một tay cô đỡ vai anh, một tay khác nắm vật nam t.ính của anh, chậm rãi ngồi xuống.

“Không có.” Trần Mặc giữ eo cô, thẳng người lên: “Anh chỉ là… cảm thấy tâm trạng rất tốt.”

Trần Mặc nắm lấy hai bầu ngực của cô xoa nắn, cúi đầu ngậm một nụ mai hồng. Đầu lưỡi của anh lướt qua, mang theo một cơn ngứa ngáy khó chịu.

Lâm Kiều há miệng rên rỉ, vươn tay nắm lấy đầu tóc anh, đồi gối quỳ trên thảm dùng chút lực, xoắn eo hút lấy anh.

Làm thêm một lúc, đến khi Trần Mặc muốn bắn hai người sang đổi một tư thế khác.

Lâm Kiều ngửa người ra sau ngồi trên bàn trà, hai chân quấn eo anh, theo động tác của anh nằm trên bàn trà lắc lư vài cài, sau đó cô vươn tay đẩy máy tính về bên khác của bàn trà. Lúc đụng phải cái gạt tàn thuốc,

cô vươn tay cầm lấy đồ vật có hình dáng bộ phận sinh dục của nam giới cứng ngắc kia lắc lắc trước mặt Trần Mặc.

Trần Mặc mím môi, quỳ xuống thảm dùng lực, làm cho cánh tay đang cầm gạt tàn thuốc của cô quơ loạn khắp nơi.

Chỗ giao nhau của hai người liên tục phát ra tiếng vang, cô gần như không thể nắm chắc cái gạt tàn thuốc đó: “Sắp, sắp rơi rồi.”

Trần Mặc ừ một tiếng: “Sắp rồi.” Anh siết chặt eo cô thêm một lúc, ngay lúc cô buông gạt tàn thuốc thì bắn ra.

Lúc vật nam t.ính cọ vào vách thịt và rút ra, bụng nhỏ của Lâm Kiều hơi phồng lên, trên miệng rên rỉ một tiếng, Trần Mặc tháo áo mưa xuống vứt đi rồi rũ mắt nhìn cô.

Cả hai đều đổ mồ hôi, cùng vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Lâm Kiều tắm rửa xong trước, bọc khăn tắm màu trắng sữa của cô dựa vào bồn rửa tay hút thuốc và ngắm Trần Mặc.

“Ừm.. Hình như không khác mấy.” “...”

—hết chương 6 —

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi