MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Giang Thứ thu xếp ổn thỏa cho cô nhóc khó dây dưa này xong, quả thực tốn một khoảng thời gian.

Trong trí nhớ của anh, từ trước đến giờ Ôn Ngưng luôn khôn khéo, dịu dàng, chẳng qua là khi uống rượu thì lập tức trở thành cô ngốc, say khi say thì nói lời thật lòng suốt cả một đêm, quả thật là một cô nhóc nói nhiều.

Chắc hẳn cộng tất cả lời nói lúc tỉnh táo trong đời này lại với nhau cũng không nhiều bằng khi cô uống say.

Không chỉ nói nhiều, còn dính người, dính còn chặt hơn bình thường.

Có lẽ là do uống rượu, có hơi nóng, Giang Thứ sợ cô bị cảm lạnh, ôm cô lên giường rồi đắp kín chăn mà vẫn chưa thấy đủ, còn nghiêm túc giúp cô nhét kỹ bốn góc chăn.

Chẳng qua là chỉ trong chốc lát, cô đã tung một chân ra ngoài từ trong sự vây hãm bốn phía, kỹ thuật đá chăn đúng là số một, số lần đá còn nhiều, Giang Thứ vốn cho rằng chỉ cần ngồi ở đầu giường là có thể chăm sóc cô, trong lúc lơ đãng đã bị chân nhỏ của cô đạp mấy cái.

Không hề có dáng vẻ tao nhã xinh đẹp của nữ minh tinh ngày thường chút nào.

Người đàn ông một bên nhẫn nhịn chịu đựng, liên tục giúp cô đắp chăn lại mỗi khi cô đá bay nó, còn vừa phải đáp lời nói trong cơn say của cô.

Cô nói xong thì thở hổn hển, anh phải đáp lại một chút, cô không cần để ý lời đáp lại là gì, chỉ cần có người lên tiếng là cô có thể tiếp tục lẩm bẩm.

Giang Thứ nắm một tay thành quyền rồi để ở mép môi, liên tục cười khẽ.

May mà cô gái nhỏ khiến người khác yêu thích như thế, hôm nay vẫn còn ở bên cạnh anh.

Cả đêm nay, anh đều không đi, anh vốn cũng không muốn đi, tối nay lại càng không muốn đi.

Phải giúp cô đắp chăn, còn nói chuyện cùng cô.

Giang Thứ yên lặng ở bên cạnh chăm sóc cô, khóe môi nở một nụ cười thỏa mãn.

Rất lâu sau khi hai người ly dị, anh luôn có cảm giác muốn trở lại quá khứ để nắm cổ áo cái tên không biết quý trọng đó, hỏi hắn một chút, rốt cuộc ban đầu trong đầu hắn chứa bao nhiêu nước mới có thể bỏ lỡ nhiều chuyện ngọt ngào và tuyệt vời như thế.

Sau nửa đêm, rốt cuộc Ôn Ngưng cũng dừng cuộc nói chuyện, có lẽ là vì mệt mỏi, giữa lúc mơ mơ màng màng, cô nhờ Giang Thứ rót dùm mình ly nước, uống ực ực gần nửa ly, sau khi thấm giọng thì lập tức ôm eo anh mà ngủ mê mang.

Tiếng hít thở dần đều đều, không nói gì cũng không đá chăn.

Giang Thứ ổn định tinh thần lại, nhớ lại những lời cô vừa nói một cách tỉ mỉ, tuy rất nhiều lời là rượu nói, nhưng ít nhiều gì cũng phát ra từ trong lòng, ngày thường muốn nhưng lại xấu hổ không dám nói, luôn chờ cơ hội để thẳng thắn mọi thứ.

Anh không muốn cô tham gia gameshows, ban đầu anh sợ cô xảy tai nạn bất ngờ ở tổ tiết mục nhưng hôm nay cô nói với anh cô đau lòng, anh khiến cho cô thất vọng.

Rõ ràng anh muốn bảo vệ cho cô nhưng lại gián tiếp tổn thương cô bằng nỗi sợ không tên và sự lo lắng vô cớ.

Cô cũng là người trưởng thành, cũng có thể chịu trách nhiệm với bản thân mình, cô có sở thích và lựa chọn của mình, anh muốn bảo vệ cô, không nên dùng loại cách thức này ngăn cản cô.

Giang Thứ nhìn cô gái nhỏ đang cọ cọ vào lòng mình, khẽ cười một tiếng, anh vuốt sợi tóc mềm mại của cô, giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo vẻ cưng chiều: "Xin lỗi bảo bối, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi con gái, không có kinh nghiệm gì."

Cánh tay trắng nõn của Ôn Ngưng vắt ngang người anh, anh vỗ nhè nhẹ một cái, lập tức giúp cô kéo chăn lại.

**

Ngày hôm sau, Ôn Ngưng tỉnh lại trong ngực Giang Thứ.

Tuy cô có hơi bất ngờ nhưng cũng hợp lý, tối hôm qua sau khi cô uống một chút rượu, chắc chắn anh sẽ không đi. 

Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn áo ngủ nguyên vẹn trên người mình, cô cong môi, tính ra anh vẫn còn chút lương tâm.

Nhưng nhìn kỹ, Ôn Ngưng lập tức không thể bình tĩnh, bản thân mình bám chặt trên người anh như con bạch tuộc, cánh tay rắn chắc của Giang Thứ đã có vết hồng hồng vì bị cô gối đầu.

Cô vội vàng chạy khỏi lồng ngực của anh, cố ra vẻ bình tĩnh rồi vuốt vuốt tóc mình.

Giang Thứ đã tỉnh lại ngay lúc cô mở mắt ra, anh nhắm hai mắt cảm nhận sự hốt hoảng và kích động của cô, trong lòng càng cảm thấy cô đáng yêu.

Cô gái nhỏ thấy anh mở mắt, hai má đã bắt đầu nóng lên, không biết anh có biết tư thế vừa rồi của cô không, cô mở miệng hỏi với vẻ hơi mất tự nhiên: "Anh, anh tỉnh rồi à?"

"Ừm." Giang Thứ nhàn nhạt đáp lời, lại muốn trêu cô, "Mới sáng sớm, tiếng tim đập của cô gái nhỏ nhanh như vậy, lớn như vậy, lại gối đầu lên tay anh, anh có thể không tỉnh sao?"

Ôn Ngưng tiện tay cầm cái gối ném lên mặt anh: "Chính anh muốn ngủ lại đây với em, vậy mà còn kén cá chọn canh..."

Lúc này Giang Thứ mới nở nụ cười chân thật, ôm gối đầu cô vừa mới ném vào ngực, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: "Không kén cá chọn canh, ngủ rất ngon."

Ôn Ngưng: "..."

Ôn Ngưng dùng cả tay và chân bò xuống giường, để lại một mình Giang Thứ gấp chăn ở trên giường, đích thân mình chạy vào trong buồng vệ sinh rửa mặt.

Chỉ trong chốc lát, người đàn ông mặc quần ngủ rộng thùng thình đã xuất hiện ở trong gương. 

Nhà Ôn Ngưng mua rất nhỏ, chỉ là một nhà trọ phổ thông, đương nhiên phòng vệ sinh cũng không rộng lắm, cô vẫn đang đánh răng, miệng còn đầy bọt, thấy anh đi tới, lập tức tự giác nghiêng người chừa cho anh một chỗ trống.

Giang Thứ công khai chiếm lấy vị trí bên kia, động tác trên tay còn có hơi không thành thật.

Ôn Ngưng súc miệng bằng một ngụm nước, rốt cuộc cũng có thể nói chuyện, lấy khuỷu tay chọc chọc trên eo anh, oán trách nói: "Đừng chen em, em còn chưa đánh răng xong."

Giang Thứ buồn cười, ai muốn chen lấn với em, mẹ nó, ông đây muốn ôm ấp em.

Ông Ngưng đánh răng, đặt cốc nước súc miệng và bàn chải đánh răng đặt lên trên kệ, thấy Giang Thứ không nhúc nhích một hồi lâu, cô phản ứng lại, tự cho mình là đúng, khom lưng lấy một bộ đồ dùng cá nhân mới tinh từ trong ngăn tủ ra.

Vẫn là phong cách của cô, một kiểu hai cái, hai màu xanh và hồng không giống nhau, có lẽ từ rất lâu trước kia, cô đã âm thầm muốn đưa anh vào trong cuộc đời cô một lần nữa.

"Nè, cái này cho anh dùng, mới đó, chưa có ai đụng tới." Cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sợ anh thích sạch sẽ nên ghét bỏ thôi.

Nhưng mà lời này vào trong tai Giang Thứ lại khiến anh khá dễ chịu, câu này có ý rằng anh là người đàn ông duy nhất ngủ lại ở nhà này.

Ngay sau đó, Ôn Ngưng lấy dao cạo râu ra, nhét vào trong tay Giang Thứ: "Anh cũng nên dùng cái này đi."

Giang Thứ nhìn dao cạo râu trong tay, anh giật mình rồi nhăn mặt nhưng nhìn kỹ lại, đây là nhãn hiệu mà anh thường dùng khi còn ở Ngự Kiền Loan, anh lặng lẽ thở phào một hơi, lại vẫn thuận miệng hỏi cô: "Làm sao em có thể có dao cạo râu của đàn ông trong nhà vậy?"

Anh đột nhiên hỏi tới điểm mấu chốt khiến Ôn Ngưng vẫn đang mở ngủ lập tức tỉnh táo, cô gái nhỏ cúi đầu với vẻ mặt xấu hổ, bị gương phản chiếu lại, Giang Thứ đứng sau lưng nhìn cô, không sót một chút gì.

Cô không định nói mình đã mua nhãn hiệu anh thường dùng từ lâu, nghĩ nghĩ, lại vẫn mạnh miệng: "Mua, mua giấy vệ sinh được tặng..."

Giang thứ nín cười, chỉ còn thiếu dựng thẳng ngón tay cái cho cô, lần đầu tiên anh nghe nói mua giấy vệ sinh được tặng dao cạo râu. 

Ôn Ngưng nói xong, vội vàng cúi đầu dùng sữa rửa mặt bôi lên cả mặt để che giấu gương mặt đỏ tới mức không khống chế nổi của mình. Giang Thứ đứng sau lưng cô, thấm ướt chút nước lên xung quanh miệng, sau đó trộm chút bọt trên mặt cô để bôi lên trên cằm mình, rồi mở vỏ dao cạo râu ra, bắt đầu cạo với vẻ lười biếng.

Một chốc sau, Ôn Ngưng dùng nước rửa mặt, tiện tay rút khăn rửa mặt rồi lau mặt, lúc cô đang định ra ngoài, Giang Thứ đột nhiên gọi cô lại: "Ngưng Ngưng."

"Hả?" Giang Thứ duỗi tay, đưa dao cạo râu cho cô, "Em giúp anh nhìn xem, hình như chất lượng dao cạo râu được tặng kèm khi mua giấy vệ sinh này không tốt lắm, tự anh cạo cũng không sạch, em giúp anh cạo thử xem?"

Ôn Ngưng nhận dao cạo râu, có hơi khó hiểu: "Làm sao có thể, dao cạo râu này đúng là..."

Cô mới nói được một nửa, dưới ánh nhìn của Giang Thứ, cô mạnh mẽ nuốt lời còn lại trở về, suýt chút nữa cô đã nói chuyện mình giúp anh mua nhãn hiệu dao cạo râu mà anh quen dùng ra rồi.

Không có cách nào khác, đã nói dối đến mức này rồi, cô chỉ có thể kiên trì cầm dao cạo râu, kiễng chân lên mà giúp anh cạo một chút.

Vóc dáng Giang Thứ cao, cô nhón chân cũng không thể nào nhìn thẳng anh được, anh vô cùng tâm lý mà cúi đầu xuống, tay còn đặt ở vòng eo đang lắc lư của cô, giúp cô duy trì cân bằng, sau đó còn kéo người lại gần một chút.

Ôn Ngưng tỉ mỉ cạo giúp anh được một nửa, mới phát hiện vẻ mặt anh không đúng lắm.

Khóe môi Giang Thứ chứa nụ cười như có như không, cô nhìn hồi lâu mới biết mình bị anh đùa giỡn.

Rốt cuộc anh không nhịn được mà cúi đầu cười ra tiếng, Ôn Ngưng vừa xấu hổ, vừa quăng thẳng dao cạo râu vào trong tay anh: "Tự anh làm đi! Chuyện này đâu liên quan đến em!"

Giang Thứ bật cười: "Ngưng Ngưng, dao cạo râu này y hệt cái trong nhà của anh, hơn một vạn lận, đừng ném, coi chừng hư."

"Cạo râu xong rồi thì cút đi!"

Giang Thứ không dễ gì mới nhịn cười được, anh rửa mặt xong, lúc đi ra khỏi phòng vệ sinh thì Ôn Ngưng đã vén tay áo lên, đứng trước bàn, dự định sẽ nấu đồ ăn sáng.

Giang Thứ ở sau lưng, chỉ mặc một cái quần ngủ rộng thùng thình như cũ, anh đoạt lấy mì sợi trong tay cô: "Anh làm, sau này em đừng đụng vào những thứ này."

Lỡ bỏng thì làm sao đây? Giang Thứ thật sự rất lo.

Ôn Ngưng quay đầu nhìn anh một cái: "Anh mặc áo vào trước đi." Không biết còn tưởng mới làm gì đó, rõ ràng là không có mà, cứ làm ảnh hưởng trong sạch của cô.

Giang Thứ liếc nhìn thân hình rắn chắc của mình, cố ý đùa cô: "Sao vậy, không đẹp à? Xem miễn phí, không cần tiền bạc."

Ôn Ngưng liếc nhìn anh một cái: "Chán ngắt, cũng đâu phải chưa từng nhìn qua."

Giang Thứ hít một hơi thật sâu, bây giờ cô gái nhỏ này rất biết cách chọc giận người khác, mà cũng đúng, cô là vợ cũ chứ không phải cô gái nào khác, anh có gì mà cô chưa thấy qua chứ. Giang Thứ cảm thấy còn có thể cứu vãn lại một chút, "Đừng nha, anh ngắm em mãi cũng không chán, lúc nào nhìn cũng thích."

Ôn Ngưng cắn môi, hung hăng giẫm anh một cước: "Tên lưu manh thối tha, mau mặc áo vào đi!"

Giang Thứ nhận lệnh, về giường tìm áo ngủ, Ôn Ngưng quay đầu nhìn anh một cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô hỏi: "Đồ ngủ của anh ở đâu ra vậy?"

"Hôm qua, lúc anh tới có đem theo." Giang Thứ trả lời với vẻ đương nhiên.

Ôn Ngưng trợn mắt nhìn anh: "Cho nên lúc anh vừa tới đã không định đi, muốn qua đêm ở đây à?"

Giang Thứ vẫn không biết xấu hổ mà gật đầu: "Ừm, không phải nói cho anh vào nhóm xếp hàng sao? Chắc là vẫn có thể đi đường tắt chứ?"

Suýt chút nữa Ôn Ngưng đã vung xẻng trong tay vào anh rồi.

Giang Thứ vội vàng đi tới, dỗ dành cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ: "Được rồi bảo bối, em ngồi đi, anh làm bữa sáng cho em, em ngoan ngoãn chờ ăn là được, nghe lời anh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi