MỆNH TRUNG THIÊN ÁI

Ôn Ngưng bị Giang Thứ ấn xuống ghế sofa đành ngoan ngoãn ngồi, trước khi anh xoay người đã thuận tiện đưa tay vòng qua sau gáy cô, tháo tạp dề trên người cô, rút ra rồi mặc lên người mình.

Ôn Ngưng mua tạp dề này khi cô mới có điện thoại mới, lúc mà cô mới vừa học được cách mua sắm trên mạng. Lúc trước ở nhà thím, cô chưa từng được tiếp xúc với những thứ này, mỗi ngày đều vô cùng vất vả, cho dù sau này buôn bán kiếm được không ít tiền, ngoại trừ hào phóng với người ngoài ra thì cô luôn tiêu xài cẩn thận, sợ bị lừa gạt.

Lúc trước tùy ý mua tạp dề để xem thử, cũng chỉ dám mua cái nào rẻ, chín tệ chín còn được miễn phí ship, theo như lời nói của Giang Mông Mông, quả thực là không thể lấy tiền lại.

Tạp dề tương đối nhỏ, phía trên còn hình in chất lượng kém, là hình một vài chú dê con trong phim hoạt hình đang tụ tập ăn cỏ, tạp dề cột trên người Giang Thứ, nhìn tương đối không hợp.

Ôn Ngưng từng thấy anh mặc âu phục, thấy anh nghiêm trang, cũng từng thấy anh khoác lên những bộ đồ kì dị, thấy anh ương ngạnh, cứng đầu nhưng dáng vẻ lúc bước xuống thần đàn giống như bây giờ, cả người ngập tràn mùi vị thức ăn, đúng là hiếm khi thấy được.

Thân hình Giang Thứ cao lớn, cường tráng khỏe mạnh hơn Ôn Ngưng nhỏ nhắn xinh xắn không ít, lúc Ôn Ngưng đeo tạp dề kia, rõ ràng vẫn bị dài một đoạn, tới khi lên trên người anh thì lại ngắn lên rất nhiều, dường như anh chưa từng đeo thứ này, giờ phút nay anh đang đứng trước bếp, động tác đưa tay về sau để cột dây có hơi vụng về.

Căn nhà nhỏ dành cho người độc thân này của Ôn Ngưng, mặc dù có đủ mọi phòng nhưng chung quy vẫn là nhỏ, cô ngồi ở sofa vẫn có thể nhìn toàn cảnh ở phòng bếp, không sót thứ gì, thấy Giang Thứ xoay tới xoay lui hồi lâu mà vẫn chưa đeo lên được, cô nén cười rồi đứng dậy đi theo.

Ôn Ngưng đi tới phía sau anh, đưa tay nhận lấy tạp dề vô cùng tự nhiên, miệng nói thầm một câu: "Anh làm được không vậy..."

Giang Thứ ngừng một chút, thuận thế cầm tay cô rồi sau đó nghiêng đầu liếc cô, nghiêm trang nói: "Anh được hay không, chẳng phải em là người hiểu rõ nhất sao?"

Đã nói bao nhiêu lần rồi, nói gì cũng đừng nên nói đàn ông "không được"!

Ôn Ngưng bị anh dời chủ đề, là cái kiểu nhanh như mở cửa xe trên xa lộ ý, cô trợn mắt nhìn anh rồi tiếp tục cột dây trên tay.

Ôn Ngưng cột dây tạp dề lại, thuận tay véo eo anh một cái: "Mỗi ngày Giang tổng đều kiếm bạc tỷ, sao tôi dám làm phiền ngài đây."

Giang Thứ không thích nghe lời này, có thể không kiếm tiền nhưng không thể không làm chuyện mình thích: "Không phiền, bảo bối, lúc nào cũng hoan nghênh em."

**

Tay nghề làm bếp của Giang Thứ có vẻ tương đối, trước giờ đã quen cẩm y ngọc thực, đã bao giờ chạm qua những thứ này, bây giờ ở chỗ Ôn Ngưng chỉ có hai người, anh không nỡ để cô làm những chuyện vụn vặt này giúp mình cho nên dứt khoát ôm hết việc vào người.

Anh tự xưng bản thân mình có năng lực hơn người ở nhiều khía cạnh, quả thật từ lần đầu đi vào đã bắt đầu chiếm giữ giới kinh doanh, chiến tích vô cùng hiển hách, ngược lại hiếm có chuyện nào khiến anh không tự tin như nấu ăn.

Lúc trước, cũng không phải chưa từng nấu cho Ôn Ngưng nhưng lần đầu tiên là làm ở Ngự Kiền Loan, sau đó mới đóng gói gửi cho cô, nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn trong nhà phong phú hơn ở đây rất nhiều, bên cạnh còn có má Từ chỉ dạy và quan sát từng chút một, anh cũng khổ luyện rất lâu, thất bại vài lần, khó khăn lắm mới làm ra mấy món có hình thức tạm được.

Nhưng cũng chỉ vài món như thế.

Giờ phút này không có ai đứng bên cạnh chỉ đạo, nguyên liệu nấu ăn đều phải do anh tự xử lý, Ôn Ngưng vẫn ngồi trên ghế sofa với chiếc bụng đói. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Giang Thứ có cảm giác lo lắng, hồi hộp hơn bao giờ hết.

Lúc đầu Ôn Ngưng còn không nhìn ra, lúc trước đã từng ăn thử đồ ăn anh làm, hương vị cũng không tệ lắm. Hơn nữa, ở trong lòng cô, từ trước đến giờ không gì là anh không làm được, cô cũng không hề suy nghĩ trên khía cạnh này, cho rằng bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng với anh.

Giang Thứ sợ cô bị đói, vội vàng đưa một ly sữa qua cho cô lót bụng trước.

Ôn Ngưng ngoan ngoãn nhận rồi uống vài ngụm, cô nắm chặt ly mà nhìn về phía người đàn ông bận rộn bên phía phòng bếp, đồng thời liếm liếm sữa dính trên môi một cách tự nhiên.

Giang Thứ quét mắt nhìn một cái, yết hầu trượt lên trượt xuống một vòng, động tác đập trứng vốn đã không thuần thục, nay lại càng thêm vụng về.

Ôn Ngưng nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy, anh bị gì thế? Nếu không ổn thì để em giúp anh nhé."

"Ổn, em đừng tới đây giúp vui, ngồi bên đó đi." Giang Thứ nghiêm túc không cho cô di chuyển vị trí.

Ôn Ngưng mím môi: "Anh thấy em chướng mắt hả?" Hừ, đàn ông thối, Ôn Ngưng nói thầm, đứng dậy di chuyển tới bên phía bàn ăn, ngước cằm lên nhìn anh.

Một câu này, khiến cho trái tim Giang Thứ nhảy lên tới cổ họng, vội vàng nói lời thật để dỗ dành cô: "Sao có thể chứ, em có biết em mặc đồ ngủ mà còn ngồi bên cạnh anh liếm sữa, đàn ông nào mà chịu nổi chứ? Nói thêm một câu nữa, vậy thì không phải là làm bữa sáng rồi."

Mà là làm em.

Đương nhiên Ôn Ngưng nghe hiểu được ý trong lời nói của anh, lập tức kẹp cụp đuôi làm người, bưng sữa bò trốn vào một góc xa nhất.

Cô chán muốn chết, ngồi ở trong góc nhìn Giang Thứ tới xuất thần, anh mặc tạp dề vừa nhỏ vừa chật lại còn bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp của cô, tuy tay chân có hơi luống cuống nhưng hình ảnh này lại giống với cuộc sống hôn nhân mà cô đã từng ảo tưởng qua, trùng hợp một cách kỳ lạ.

Cô chưa từng nghĩ tới cuộc sống nhà cao cửa rộng, sự ấm áp trong đời sống hôn nhân không cần thiết phải ở khu biệt thự cao cấp, mà chỉ cần một căn nhà nho nhỏ, trong lòng cả hai đều có đối phương, mỗi sáng sớm có thể ôm nhau tới lúc thức dậy, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau chuẩn bị một ngày ba bữa, loại sinh hoạt bình bình đạm đạm này khiến cô vô cùng hưởng thụ.

Ôn Ngưng nở nụ cười mềm mại, nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cũng phát hiện anh không đúng lắm, không biết cô rút một cái tạp dề khác từ nơi nào, rồi mặc lên người mình một cách lưu loát, sau đó đi tới bên cạnh Giang Thứ, cầm quả trứng tròn từ trong tay anh: "Sao không nói sớm chứ, giả bộ làm gì... Lấy cái bát sạch cho em."

Giang Thứ ngẩn ra, cong miệng mà khẽ cười tự giễu một tiếng, lập tức làm theo lời cô, lấy một cái bát từ trên tủ chén đưa cho cô: "Sợ cô gái nhỏ ghét bỏ anh chứ sao, không phải anh đang thử việc sao?"

Ôn Ngưng một tay mấy quả trứng gà vào trong chén, động tác sạch sẽ lưu loát, sau đó dùng đũa đánh tan trứng: "Ai nói anh được đến thử việc rồi... Bỏ một ít dầu vào nồi, đừng nhiều quá, em đang muốn giảm cân..."

"Giảm cân cái gì, không được giảm, trên bụng không có một chút thịt nào, mỗi lần sờ đều không thoải mái tí nào." Giang Thứ vẫn làm theo lời cô như cũ: "Tối hôm qua đã dùng anh như vậy, mà vẫn còn không tính cho thử việc à?"

Động tác đánh trứng của Ôn Ngưng dừng một chốc, hai má cũng nong nóng, không biết là chiên trứng gà hay là chiên mình trước, dù sao cả người đã bắt đầu tỏa nhiệt: "Cái gì mà mò mẫm chứ? Người làm phiền em tối qua là anh! Còn nữa... Ai dùng thử anh hồi nào hả? Anh đừng nói lung tung!"

"Chối cũng vô dụng nhưng nếu em muốn thử thêm vài lần, vậy đêm nay chúng ta..." Giang Thứ cúi đầu cười, vốn định tiếp tục đùa cô nhưng mắt thấy cái chảo kia bắn dầu vì cô đổ trứng vào, anh lập tức giơ tay bảo vệ phần cánh tay trắng nõn của Ôn Ngưng, sợ dầu mỡ sẽ làm cô bị bỏng.

Ôn Ngưng đứng bếp nấu cơm từ khi còn nhỏ, hoàn toàn cảm thấy bình thường với những việc này, ngược lại cô bị phản ứng của đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng từ bé dọa sợ: "Không có gì, đừng ngạc nhiên, em đã quen rồi, anh không phải là người ở trong bếp nên căng thẳng thôi."

Nhưng mà Ôn Ngưng quen, không có nghĩa Giang Thứ sẽ yên tâm, đại thiếu gia đau lòng muốn chết, anh cầm lại cái muôi dài của mình, đẩy Ôn Ngưng sang một bên: "Anh làm, em tránh xa xa anh một chút, không được đứng gần."

Ôn Ngưng cong môi cười trộm, cũng không đứng quá xa, cô đứng ngay khung cửa nhìn anh và nói chuyện phiếm: "Không phải trước kia anh làm rồi à? Sao hôm nay tay chân vụng về vậy."

Giang Thứ khẽ thở dài một cái, bất đắc dĩ mà cười cười, vênh váo nói sự thật: "Em nói những thứ trước kia anh đưa qua cho em à?"

"Ừm." Ôn Ngưng gật gật đầu.

"Luyện tập suốt vài đêm, cũng không biết đã làm hư bao nhiêu lần, nồi cũng bị cháy đen mấy cái."

Không biết lời này đã chọc trúng chỗ nào của Ôn Ngưng, cô gái nhỏ liên tục cười rộ lên, người này quả thật lệch rất lớn với Giang Thứ không gì không làm được trong suy nghĩ của cô nhưng càng thêm chân thật và thân thiết.

Ôn Ngưng đã chiên cái trứng kia được một nửa, phần sau là do Giang Thứ hoàn thành, nhưng do không kiểm soát được độ lửa nên cuối cùng vẫn hơi khét một chút.

Giang Thứ bưng lên trên bàn cơm, Ôn Ngưng vội vàng đi theo.

Anh buông mắt xuống rồi đưa tay nhéo hai má Ôn Ngưng: "Vẫn còn cười? Buồn cười tới vậy à? Còn cười nữa, anh sẽ lập tức làm em."

Ôn Ngưng hất cằm lên, trừng anh với vẻ hờn dỗi: "Anh dám?"

Nụ cười Giang Thứ có hơi vô lại: "Em thử xem ông đây có dám không."

Anh thật sự dám...

Ôn Ngưng "hừ hừ" hai tiếng, ngồi vào bàn tựa như bóng bị xì hơi.

Giang Thứ nhận thấy cô hơi tức giận, vội vàng đi tới gần.

Ôn Ngưng quay đầu.

Anh cũng di chuyển qua hướng đó: "Ngưng Ngưng, nhìn anh nè."

"Không nhìn."

"Bảo bối ---"

Lời nói của anh vẫn chưa dứt, ngoài cửa đã vang lên một trận đập cửa.

Lúc này, Ôn Ngưng chẳng quan tâm anh làm nũng, nhìn nhìn anh, Vương Thanh không có ở trong nước, người thường đến tìm cô sớm như này chỉ có Giang Thứ, cô không thể nghĩ ra người nào khác.

"Ai vậy nhỉ?" Cô nói thầm một câu.

Ngược lại Giang Thứ không hề có chút ngoài ý muốn, dường như biết ngoài cửa là ai, thuận tay cầm áo khoác trên giá xuống, trùm lên bộ đồ ngủ mềm mại mỏng manh của cô, rồi sau đó lập tức đi về phía cửa: "Anh đi, em đừng theo sang đây."

Cô không biết rằng dáng vẻ mặc áo ngủ vào sáng tinh mơ, trên mặt còn mang theo vẻ mơ màng của cô quyến rũ tới cỡ nào, ham muốn chiếm hữu của Giang Thứ bá đạo vô cùng, anh không muốn cho người đàn ông khác nhìn.

Nhậm Thiên Cao đứng ở phòng khách chờ một hồi, hai tay vẫn còn cầm theo thức ăn sáng nặng trịch từ Ngự Kiền Loan.

Kết quả cửa vừa mở ra đã trực tiếp phá vỡ thế giới quan nửa đời người của anh.

Người từ trước đến nay luôn oai phong trên thương trường, Giang tổng tùy tiện mở một cuộc họp cũng đã khiến cho bao nhiêu tinh anh sợ tới mức xỉu lên xỉu xuống, vậy mà đang đi từ trong ra với một cái tạp dề có in hình hoạt hình ngây thơ trên người.

Nhậm Thiên Cao: "Giang, Giang tổng... Phu nhân ở bên trong sao?"

Giang Thứ không đủ kiên nhẫn để giao tiếp với anh, cầm bữa sáng rồi lập tức xoay người, thản nhiên nói: "Không thế thì sao?"

Quả nhiên là phu nhân! Rốt cuộc phu nhân là thần thánh phương nào mới có thể khiến người đàn ông cao cao tại thượng, không ai bì nổi này biến người trước mắt này thành người đàn ông ấm áp của gia đình.

Tình yêu và hôn nhân thật đáng sợ, thậm chí anh còn cảm thấy có lẽ không lâu nữa, anh sẽ sẽ được uống rượu mừng đầy tháng của cặp song sinh trai gái nhà Giang tổng!

Nhưng mà một giây sau, lời nói của Giang Thứ đã nghiền nát ảo tưởng của anh: "Cậu cũng sắp bàn giao việc xong rồi đúng không?"

Nhậm Thiên Cao: "?"

"Cũng tới lúc quyết định hành trình đi Châu Phi rồi."

"..."

Trong phòng, Ôn Ngưng chống tay lên hai má, cô nhìn chằm chằm Giang Thứ đang cầm đồ ăn sáng đến.

"Cái gì đó?" Cô tò mò chớp mắt mấy cái.

Giang Thứ thành thật khai báo: "Anh kêu má Từ làm bữa sáng, lúc nãy vừa kêu Nhậm Thiên Cao đưa qua đây."

Ôn Ngưng liếm liếm môi, đã lâu không ăn đồ ăn của má Từ, nói không nhớ là giả: "Không phải anh làm rồi sao?"

Giang Thứ cũng biết tay nghề của mình không tốt: "Những thứ anh làm cũng có thể ăn à?"

Ngược lại, Ôn Ngưng vô cùng nể tình, gặp một miếng trứng có hơi khét vào miệng: "Ngon lắm nha."

Giang Thứ rũ mắt xuống nhìn cô, không hiểu sao trong lòng lại lo lắng: "Được rồi, em ăn ngon lắm, để những miếng khét này lại cho anh đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi