MINH NHƯ THẦN TƯ

Liên tiếp hai ngày, Đường Tư Phong sẽ đúng hạn đến thăm, vẫn không nói bất kỳ lời nào, có lẽ sự trao đổi duy nhất mỗi ngày, chính là trong ánh mắt kia dần dần giảm bớt sự khinh miệt. Minh Tư vẫn không rõ, nhưng cũng không hỏi nguyên do hay để ý tới. Vẫn mỉm cười với Đường Tư Phong, trải qua cuộc sống đơn giản.

Mặt trời mọc rồi lặn, khi ánh bình minh của ngày thứ ba chiếu rọi, Đường Tư Phong luôn có mặt đúng giờ lại không xuất hiện. Người tới bàn giao thay thế là Hồng Lâm, mặc dù Minh Tư cùng Hồng Lâm không có quen biết quá sâu, nhưng so với Đường Tư Phong, Minh Tư ở một mình cùng Hồng Lâm càng tự tại.

Pha hai ly trà nóng, Minh Tư và Hồng Lâm ngồi tán gẫu ở phòng khách. Đến buổi trưa, vì công ty có văn kiện cần ký, Hồng Lâm phải rời đi. Minh Tư rãnh rỗi có chút nhàm chán, mở máy tính lướt xem tài liệu tham khảo tiếng nước ngoài, âm thanh du dương của chuông điện thoại vang lên, Minh Tư nhìn dãy số phía trên, là một dãy số lạ hoàn toàn không ấn tượng, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn tiếp máy.

“Minh Tư, chúng ta nói chuyện một lát được không?” Thanh âm chậm rãi của Lãnh Lâm truyền tới, “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“… Được.” Không cần suy nghĩ nhiều, những ngày qua Minh Tư đã cho số điện thoại của Lãnh Lâm vào sổ đen, Lãnh Lâm mới phải dùng số lạ.

Không ngờ Minh Tư đồng ý nhanh như vậy, giọng của Lãnh Lâm càng tỏ ra ôn nhu hơn rất nhiều, “Vậy một tiếng sau chúng ta gặp mặt tại quán cà phê Z.”

“Được.”

Gọi taxi, lúc Minh Tư tới quán cà phê Z, vừa vặn kém thời gian hẹn năm phút. Bước vào không gian hoa lệ lại ưu nhã của quán, Minh Tư liền được nhân viên phục vụ chờ sẵn dẫn tới phòng VIP. Nhìn Lãnh Lâm đứng dậy, Minh Tư đi vòng qua đối phương, ngồi xuống vị trí đối diện.

Sự lạnh lùng của Minh Tư khiến tim Lãnh Lâm hứng lấy đủ loại mùi vị, than nhẹ trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra hết sức ôn hòa, “Chúng ta thật sự không thể nào sao?”

“Lãnh Lâm, em hy vọng chúng ta sớm tụ sớm tan.”

Không cần nói những thứ khác, sự kiên định của Minh Tư đã nói rõ toàn bộ, Lãnh Lâm cũng không nổi giận như ngày xưa, ngược lại lộ ra mỉm cười mang phong độ của ngôi sao, “Minh Tư, anh tin tưởng, so với Sở Khanh Hàm, anh thích hợp với em hơn.” Đưa ra túi văn kiện trong tay, đặt ở trên bàn trước mặt Minh Tư.

Nhìn lướt qua, Minh Tư cũng không đưa tay mở ra, chỉ đứng dậy, “Những gì em muốn nói đã nói xong, tạm biệt.”

“Minh Tư, em thật sự không muốn nhìn một chút sao?” Lãnh Lâm ngược lại rất trấn định ngồi yên tại chỗ, bưng tách cà phê khẽ nhấp một ngụm, “Anh nghe nói Tiêu Viễn là ứng cử viên dự bị cho vị trí chủ bút, em cũng biết ông chủ của nhà xuất bản kia là bạn của anh, chỉ cần anh nói một câu, toàn bộ cố gắng của Tiêu Viễn, sẽ lập tức biến thành bọt nước.”

Uy hiếp trắng trợn khiến lông mày Minh Tư hơi nhíu lại, nhưng cậu biết Lãnh Lâm nói được thì sẽ làm được, đành phải ngồi về chỗ cũ, đưa tay mở ra túi văn kiện, nhìn về phía mấy tờ giấy bên trong. Khi nhìn xong từng tờ, Minh Tư lại đem văn kiện trả trở về, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Lâm, “Những thứ này tôi đã nhìn xong, tôi có thể rời đi chưa?”

Bình tĩnh, là hoàn toàn bình tĩnh, ngay cả cái khẽ nhúc nhích của lông mày cũng là bình tĩnh, loại an tĩnh này khiến tim Lãnh Lâm giống như bị cái gì đó đâm một cái, đau đớn vạn phần, “Chúng ta ở chung mười năm, chẳng lẽ còn không bằng một Sở Khanh Hàm ở chung với em mấy tháng hay sao?” Nén xuống lửa giận, Lãnh Lâm cười nhạt, “Hay là em không ngại làm thế thân cho Đường Tư Tiệp.”

Khóe môi Minh Tư nhẹ nhàng cong lên, nụ cười thanh đạm như gió, không có vui vẻ hay giận giữ, “Dù trong phương diện thân thể hay tình cảm, anh ấy đều chưa từng phản bội tôi.”

Nụ cười trên mặt Minh Tư khiến cho đáy mắt sâu thẳm của Lãnh Lâm thoáng qua tức giận, tại sao Minh Tư lại tín nhiệm Sở Khanh Hàm như vậy, còn đối với mình ngay cả một cơ hội cũng không cho.

“Tôi cần phải trở về, Lãnh tiên sinh, tạm biệt.” Dứt lời, Minh Tư liền lần nữa đứng dậy, mở cửa rời đi.

Lãnh Lâm nắm chặt hai đấm tay, ổn định tâm tình muốn đuổi theo. Điện thoại di động trên bàn vang lên, Lãnh Lâm vốn không rãnh để ý, nhưng nhìn đến dãy số phía trên, hắn liền đưa tay cầm lấy, “Ông nội. Dạ, cháu biết. Bây giờ cháu quay về.”

Để điện thoại xuống, Lãnh Lâm đứng dậy bước đến trước cửa sổ, cúi nhìn Minh Tư đã đi xuống lầu dưới, ánh mắt toát ra vẻ kiên định. Lãnh Lâm biết Minh Tư là một phần trong cuộc sống của hắn, không có Minh Tư, thế giới của hắn trở nên ngổn ngang hỗn loạn. Bất luận dùng biện pháp gì, hắn cũng sẽ khiến cho Minh Tư lần nữa trở về trong vòng tay của hắn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi