MINH NHƯ THẦN TƯ

Ra khỏi quán cà phê, Minh Tư gọi taxi nhưng không về nhà, mà đổi đường đi đến hiệu sách. Vừa xuống xe, dừng bước nhìn về phía Đường Tư Phong đến còn sớm hơn cậu một bước, đang chờ ở đối diện.

Lần thứ hai đi vào một quán cà phê khác, Minh Tư chỉ có thể cười khổ. Nhìn quán cà phê lớn như vậy nhưng một người cũng không có, Minh Tư liền biết đây là ý tứ của Đường Tư Phong, sau khi ngồi xuống, liền đi thẳng vào chủ đề, “Anh đang theo dõi tôi.”

“Đúng vậy.” Không chút phủ nhận, Đường Tư Phong nhìn thẳng vào Minh Tư, “Chẳng lẽ cậu không muốn hỏi tôi, chuyện Lãnh Lâm tra được rốt cuộc có phải thật hay không?”

Minh Tư lắc đầu một cái, bưng lên tách cà phê trước mặt nhấp một ngụm, tựa như những chuyện này không liên quan đến cậu.

Loại phản ứng bình tĩnh như vậy khiến cho Đường Tư Phong nhướng mày, “Chẳng lẽ cậu một chút cũng không muốn biết quan hệ giữa Khanh Hàm và em trai tôi, hay là cậu một chút cũng không yêu Sở Khanh Hàm.”

“Đường tiên sinh, tôi nghĩ anh chưa từng chân chính yêu qua một người nào.” Minh Tư chậm rãi mỉm cười, không hề sắc bén, ngược lại rất ôn hòa, “Tiền đề của việc yêu một người, chính là tin tưởng, vô luận trước kia họ có tình nhân hay không, cũng là chuyện tình cảm trước kia của họ.”

“Chẳng lẽ cậu một chút cũng không quan tâm, một chút cũng không tức giận?”

“Tại sao phải tức giận, chẳng lẽ bởi vì Lãnh Lâm nói hình dáng của tôi và Đường Tư Tiệp rất giống nhau, cho nên tôi là thế thân của cậu ấy hay sao?” Cầm lên muỗng nhỏ, khuấy đều cà phê, Minh Tư từ trong tách cà phê dời đi tầm mắt, nhìn về phía Đường Tư Phong, “Nói cách khác, tôi chia tay với Lãnh Lâm, lại gặp gỡ Khanh Hàm, chẳng lẽ Khanh Hàm là thế thân của Lãnh Lâm?”

Thật ra thì hình dáng của Đường Tư Tiệp và Minh Tư không hề giống nhau, là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, khuôn mặt cũng là hai kiểu khác biệt, chẳng qua ban đầu Đường Tư Phong tung ra tin tức hư cấu, cho nên mới bị giả thuyết thành thế thân. Đường Tư Phong vẫn mê muội không nhận ra, hình ảnh định kiến về Thẩm Minh Tư trong lòng hắn dần dần bị phá hủy, thế nhưng…

“Nếu như không phải lần trước hai người đi du lịch, tôi nghĩ cậu vẫn sẽ không biết đến Đường Tư Tiệp, chẳng lẽ cậu không tức giận Sở Khanh Hàm không nói cho cậu?”

“Chuyện giữa tôi và Lãnh Lâm, Khanh Hàm cho tới bây giờ đều không hỏi. Mặc dù lúc ban đầu quen biết, Khanh Hàm có điều tra tôi, nhưng chuyện giữa Đường thiếu gia và anh ấy, tôi cũng đã biết từ chỗ Lãnh Lâm, dù không phải tôi tự nguyện nhìn, nhưng cũng xem như đã biết.” Tay khuấy cà phê vẫn không dừng lại, “Huống chi chuyện giữa Đường thiếu gia và Khanh Hàm là chuyện tình trước kia của bọn họ, mà không phải là bây giờ, tại sao tôi lại phải tức giận.”

Đường Tư Phong nhìn Minh Tư hồi lâu, rồi chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn đường phố người đến người đi, “Cậu có muốn biết tại sao Khanh Hàm sợ bị người chạm vào hay không?”

“Muốn.”

“Hai nhà chúng tôi đều là thế gia, trưởng bối thì luôn giao hảo, thành ra thế hệ tuổi xấp xỉ như chúng tôi cũng thường chơi chung một chỗ. Ngày đó, tôi đùa dai đem Khanh Hàm khóa trái nhốt ở trong phòng của dì tôi, thật ra dì là một người phụ nữ rất đẹp rất dịu dàng, nhưng bởi vì thuở thiếu thời bị tổn thương tình cảm, thần trí có lúc sẽ trở hỗn loạn. Bình thường mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ như chúng tôi, dì sẽ luôn mỉm cười ngọt ngào, nhét chút kẹo cho chúng tôi ăn, chúng tôi cũng không sợ dì, nhưng vào những ngày đó dì thay đổi có chút kinh khủng, không nhận ra ai, cứ ngồi một chỗ cười rất lạnh, mà tôi lại đem Khanh Hàm khóa nhốt ở trong căn phòng kia.”

Đường Tư Phong từ trong túi áo cầm ra bao thuốc lá, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi kể tiếp, “Không ngờ ngày đó dì ở trong phòng đốt lửa, muốn thiêu chết mình, khi người lớn mở cửa xông vào, chỉ thấy một biển lửa cùng thi thể dì đã cháy đến mặt mũi hoàn toàn hư tổn, Khanh Hàm rúc ở trong góc, chỗ không tới nửa mét chính là thi thể phát ra mùi cháy khét của dì.”

Lại hít một hơi thuốc lá, trong con ngươi Đường Tư Phong mang theo hối hận, “Từ ngày đó trở đi, Khanh Hàm liền rất sợ người khác chạm vào.” Ánh mắt dừng trên người Minh Tư, “Cho nên tôi hy vọng cậu có thể thật lòng yêu cậu ấy, đừng để tôi phát hiện cậu phản bội Khanh Hàm, nếu không dù Khanh Hàm có hận tôi, tôi cũng sẽ khiến cho cậu biến mất hoàn toàn trên thế gian này.”

Minh Tư dường như thấy được thứ gì đó từ trong mắt Đường Tư Phong, cậu đột nhiên cảm nhận được, nhiều năm qua cõi lòng Đường Tư Phong đã đè nén hối hận đến nặng nề. Minh Tư mỉm cười mỏng manh, mềm mại tựa gió nam, mang theo dịu dàng, “Tôi yêu Sở Khanh Hàm, nhưng đây không phải là lời cam đoan hướng về anh, mà là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng tôi.” Minh Tư bưng tách cà phê đến bên môi, uống vào trong miệng, rồi mới đứng dậy, “Cảm ơn anh đã mời, cà phê rất ngon.”

Lúc Minh Tư đi tới cửa, Đường Tư Phong mới lên tiếng lần nữa, giọng điệu không chậm rãi cũng không vội vàng, “Tư Tiệp cùng Khanh Hàm chỉ là bạn, tài liệu Lãnh Lâm tra được không phải thật.”

Nói cách khác cậu không phải thế thân, giữa Đường thiếu gia và Khanh Hàm không có quan hệ mập mờ. Đối với việc Đường Tư Phong nói ra chân tướng, Minh Tư cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ gật đầu một cái, “Cảm ơn.” Sau đó mới đẩy cửa rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi