MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

Cô không kén chọn với đồ ăn, nhưng Tả Thanh Thanh hỏi câu này là có gì, muốn mời cô ăn cơm?

Giữa bọn cô cũng không có tình bạn!

Một người làm chân chó cho Lâm Giai Vi, cô cũng không muốn quan tâm.

"Buổi trưa Giai Vi muốn mời cậu ăn cơm, Tống Tinh Thần, cậu nên nể mặt đi."

Nể mặt?

Cô ta thật xem trọng bản thân.

Tinh Thần liếc mắt nhìn cô một cái, trả lời: "Ngại quá, tôi cùng cậu ta không thân."

Tinh Thần trực tiếp từ chối như thế, sắc mặt Tả Thanh Thanh rất khó coi.

"Mấy người chúng tôi thấy cậu mỗi ngày đi đi lại lại đều là một mình, rất ít nữ sinh nói chuyện với cậu. Hiện tại Giai Vi có ý muốn kết bạn với cậu, tôi khuyên cậu đừng từ chối, đều là cùng một  lớn, bị tập thể cô lập cũng không tốt lắm."

A, uy hiếp cô à?

Tập thể cô lập, ai loại trừ ai?


Tinh Thần gõ gõ bả vai cô gái phía trước một cái: "Nàng béo!"

Hổ Nữu quay đầu lại nhìn cô một cái, không vui nói: "Làm gì vậy, có việc bẩm báo, không có việc gì thì quỳ yên."

"Quỳ cái đầu cậu, Tả Thanh Thanh nói rất ít nữ sinh nói chuyện với mình."

Hổ Nữu gào to nói: "Sao nào, coi thường người ta à, tôi không phải nữ chắc?" Nói xong trừng mắt với Tả Thanh Thanh một cái.

Hổ Nữu thịt nhiều, những nữ sinh học lên từ trường trung học phụ thuộc Đế Đại luôn có nhìn cô ấy với cặp kính màu. Bình thường cô rất tức giận, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội chỉnh mấy người này.

Tả Thanh Thanh thấy cô đứng lên, cười ha ha vài tiếng: "Hiểu lầm rồi, tôi không phải có ý đó."

"Vậy cậu có ý gì?"

"Tôi, tôi chỉ là muốn để Tống Tinh Thần ăn cơm cùng với Giai Vi chúng tôi."

"Ăn cơm với Giai Vi của các cô? Dựa vào cái gì phải để cô ấy đi cùng, giá trị con người của ai cao còn không biết sao? Nói chuyện ra sao, trong cái lớp này chỉ có mấy người các cậu là cả ngày tụ chung với nhau, ai bị tập thể cô lập, trong lòng bản thân có nổi điểm B không?"


Hổ Nữu này, khi mắng người giọng còn lên cao chói.

Tả Thanh Thanh nhìn điệu bộ này, Hổ Nữu rõ ràng nhằm vào cô.

"Cậu không cần lớn tiếng, không mời cậu ấy nữa là được!" Rồi cô đi về phía Lâm Giai Vi, trước khi đi còn bỏ lại một câu: "Thật đen đủi."

"Tả Thanh Thanh này, còn rất làm người ta chán ghét." Hổ Nữu quay đầu lại, hỏi Tinh Thần: "Cậu không thân với Lâm Giai Vi đúng không."

"Không thân, trước khi nhập lớp chưa từng gặp qua."

"Cậu và cậu ấy là đối thủ cạnh tranh, hiện tại cậu ấy lại mởi cậu đi ăn cơm là có ý gì chứ?"

Tinh Thần lắc đầu: "Mình cũng không hiểu."

"Lớp trưởng đại nhân đâu?"

Vừa rồi còn ở đây, chỉ chớp mắt đã không thấy người đâu.

Sắp đến giờ nghỉ trưa, Hổ Nữu đứng lên: "Mình không chịu được đói, đi ăn cơm trước, cậu đi cùng với mình không?"


"Cậu đi trước đi..."

"Được."

Vài bạn học nam trong lớp gọi Tinh Thần đi ăn cơm, Tinh Thần không đi,  lác đác chỉ còn vài người.

Hai mươi phút sau, Tinh Thần đặt sách xuống, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, Tả Thanh Thanh bỗng nhiên ngăn cô lại.

Không còn khách khí như vừa rồi, cô ta khoanh tay trước ngực, thái độ kiêu căng ngăn Tinh Thần lại: "Tống Tinh Thần, Giai Vi mời cậu ăn cơm, có nể mặt không?"

Sau đó, có ba nữ sinh đứng đằng sau cô ta.

Một người trong đó nói: "Không nể mặt thì đành phải xin lỗi rồi."

Tinh Thần nhìn chiến trận này, lập tức cười.

"Ồ, mấy người đang chơi trò gì vậy? Bạo lực học đường à?"

Thái độ Tả Thanh Thanh ác liệt nói: "Nói thật với cậu luôn, một núi không thể chứa hai hổ, Chúng tôi đã sớm nhìn cậu không vừa mắt, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội dạy dỗ cậu. Đừng tưởng rằng có toàn bộ hệ thống điều khiển bay liền bay lên trời, dám cướp đi sự nổi bật của Giai Vi. Ở Đế Đại, không ai có thể chắn trước mặt Giai Vi."
Tinh Thần dựa vào bàn, nhìn dáng vẻ Tả Thanh Thanh dạy dỗ cô, cười nói: "Cậu thay cô ta ra mặt, nâng đỡ cho cô ta, cô ta cho cậu bao nhiêu tiền? Mà bán mạng như vậy?"

"Đế Đại là Lâm Giai Vi mở? Người đứng trước cô ta thì nhiều lắm, số phiếu của Lục An Hinh không phải nhiều hơn cô ta sao? Sao cậu không đi chặn Lục An Hinh, lại chọn một mình người dễ bắt nạt là tôi, còn muốn sĩ diện?"

Tả Thanh Thanh không ngờ rằng Tinh Thần lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy. Trong lúc nhất thời không biết đáp lại như nào, liền ngẩn ra

Lúc này, Lâm Giai Vi  chọn đúng thời điểm mà đứng ra, mỉm cười, giọng nói dịu nhẹ mềm mại: "Tinh Thần, Thanh Thanh là nói đùa với cậu thôi. Thanh Thanh, cậu vừa rồi nói chuyện quá lớn tiếng, làm dọa Tinh Thần rồi. Nào, nhận lỗi với Tinh Thần đi."

"Nhận lỗi? Không cần, tôi không nhận nổi!"
Tả Thanh Thanh rất nghe lời Lâm Giai Vi, quả nhiên buông tay, bộ dáng rất không tình nguyện.

Nói câu: "Thật xin lỗi!" Nói xong lập tức lui ra.

Lâm Giai Vi đi đến bên cạnh Tinh Thần, ra vẻ thân thiện khoác lên cánh tay cô, lại bị Tinh Thần không chút dấu vết né tránh.

"Cô có cái gì thì nói đi, thời gian tôi rất quý giá."

Lâm Giai Vi xấu hổ bỏ tay xuống: "Chuyện trên diễn đàn cậu cũng đã biết, mình nghe nói là người khác đăng ảnh của cậu lên, tranh cử giáo hoa không phải chủ ý của cậu."

Tinh Thần dựa vào bàn bên cạnh, gật đầu: "Đúng, quả thật không phải chủ ý của tôi."

"Cậu cũng thấy thứ hạng của cậu, số phiếu đã bị Lục An Hinh vượt qua rất nhiều, cậu không kéo phiếu, rất khó có khả năng leo lên."

Tinh Thần nhìn cô ta một cái, nói theo cô ta: "Đúng là tương đối khó, Lục An Hinh rất mạnh, không biết từ đâu lấy ra nhiều phiếu như vậy. Cho nên cô nói cho tôi cái này......"
Đôi mắt Lâm Giai Vi mang theo ý cười: "Mình để cậu rời khỏi!"

Tinh Thần ngồi lên bàn, đột nhiên, phụt... Cười ra tiếng.

Rời khỏi?

Thật đúng là tức cười!

Lâm Giai Vi cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cô.

Mấy nữ sinh phía sau cô, cảm thấy cô cười rất châm chọc, Tả Thanh Thanh đứng ra nói: "Tống Tinh Thần, cậu có gì? Có đồng ý đưa ra câu trả lời chính xác không, số phiếu của cậu đã rất khó đuổi kịp. Rời khỏi đi, đương nhiên Giai Vi sẽ không để cậu uổng công rời khỏi."

Tinh Thần thu lại tiếng cười, hỏi lại Tả Thanh Thanh: "Ồ, có thể cho tôi chỗ tốt gì?"

Đuôi mắt Tả Thanh Thanh đắc ý, cánh môi giấu không được mà cười khẽ.

Xem đi, loại người chuyên nghiên cứu học thuật này, đơn giản là vì muốn nổi bật, hoặc là muốn càng nhiều tiền hơn. Chỉ cần tiền có thể mua được, thì đều không phải vấn đề.
Cô ta hào phóng nói: "Cậu ra giá đi."

Trong giọng điệu còn mang theo coi thường.

Tinh Thần vừa nghe, liền không mấy vui vẻ, nghiêm túc hỏi lại Lâm Giai Vi: "Cô cảm thấy tôi thiếu tiền à?"

Lâm Giai Vi không nói chuyện, Tả Thanh Thanh mở miệng trước.

"Những thứ nghiên cứu đó của cậu, còn không phải là vì tiền sao. Nhìn bộ đồ cậu mặc trên người cũng chỉ hai trăm một bộ, còn có không có một thứ trông như trang sức nào, cậu còn dám nói cậu không thiếu tiền?"

Tinh Thần cúi đầu nhìn trên người mình, một chiếc đầm màu trắng không cánh tay, kiểu dáng đơn giản, không có hoa văn cầu kì, ngồi cả buổi sáng cũng không có một chút nếp nhăn.

Cô nhớ không lầm thì váy là ông nội đưa, ông nội sẽ không cho cô thứ đồ giá rẻ. Trước khi gọi điện hỏi ông xin tiền mua túi, xin có năm vạn mà cho tận mười vạn, luôn cho gấp đôi.
Huống chi là váy mặc trên người, hận không thể đính kim cương lên cho cô.

Cái này, là là độ định chế cao cấp còn chưa cho ra.

Ở trong mắt các cô ta, lại là giá rẻ như vậy? Hay là, các cô ta cho rằng cô rẻ tiền!

Lâm Giai Vi thấy Tinh Thần cúi đầu, cho rằng bị Tả Thanh Thanh chọc trúng nỗi lòng, thừa thắng xông lên.

"Cậu rời khỏi mình sẽ không bạc đãi cậu, nếu cậu có thể giúp mình kéo phiếu, mình sẽ cho cậu càng nhiều. Mạng lưới quan hệ của Vu Lâm rất rộng, chỉ có Hàn Tử Quân mới có thể chống lại anh ta, nhưng Hàn Tử Quân sẽ không giúp mình kéo phiếu."

Cho nên, lời cô ta là có ý gì?

Yêu cầu cô rời khỏi, còn phải kéo phiếu cho cô ta?

Cho rằng bản thân là ai? Mà mặt dày như vậy? Nhường đường cho rồi còn phải xoay xung quanh cô ta.

Tự xem mình thành hoàng đế chắc?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi