MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Edit: Small

Cô ta tiếp tục thuyết phục, nói: "Cậu là người nghiên cứu ra hệ thống điều khiển bay, được rất nhiều giảng viên và sinh viên trong trường thừa nhận. Chỉ cần cậu đứng ra kéo phiếu giúp mình, bao nhiêu cậu cứ tùy tiện đưa ra. Hơn nữa mỗi một phiếu cậu kéo, mình sẽ dựa theo giá cả cậu muốn, trả tiền cho cậu."

"Về sau cậu ở Đế Đại, thậm chí muốn tiến vào tầng thượng lưu của Đế Đô, mình đều có thể giúp cậu. Nếu hệ thống nghiên cứu cần mở nhà máy, mình cũng có thể giúp cậu tài trợ đầu tư."

Tinh Thần bỗng nhiên ngẩng đầu cười, dùng một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Lâm Giai Vi.

Cô ta không phải đem bản thân trở thành hoàng đế, mà là trở thành thần.

Chuyện gì cũng có thể như ý muốn cô ta, không có chuyện gì cô ta không làm được, không phải thần thì là gì?


Thấy Tinh Thần không đồng ý, trên gương mặt trang điểm kỹ càng của Lâm Giai Vi nở nụ cười chói mắt.

"Thế nào, cậu nghĩ kỹ chưa?"

Nói thật, nếu không phải xã hội hiện đại được cai quản bằng pháp luật, gϊếŧ người phóng hỏa sẽ ngồi tù, thì Tinh Thần hận không thể có một bao thuốc diệt chuột trên tay, đánh thuốc chết ả con gái này.

Cô ta hiện tại không phải Lâm Giai Vi mười năm sau, nhưng cả hai người đều vượt qua cả nhân tính, tính tiền tài là trên hết thật đúng là giống nhau như đúc.

Đều khiến người ta căm ghét và thật ghê tởm!

Tinh Thần nhìn thẳng Lâm Giai Vi nghiêm túc nói: "Lâm Giai Vi, không bằng như này, cô rút khỏi cuộc thi, sau đó kéo phiếu cho tôi. Cô muốn bao nhiêu thì cứ tùy tiện đưa ra con số, tôi nhất định sẽ cho cô một con số vừa lòng."

"À, đúng rồi, cô không cần lo số tiền đó không vừa ý cô. Hệ thống điều khiển bay ở châu Âu bên đó còn ra giá với tôi vài tỷ Euro, nhưng tôi vẫn chưa bán, bởi vì......"


"Tôi, không, thiếu, tiền!"

Tả Thanh Thanh trừng mắt nhìn Tinh Thần: "Tống Tinh Thần, cậu có ý gì, lấy tiền sỉ nhục Giai Vi chúng tôi? Cậu biết cậu ấy là ai không?"

Tinh Thần cười, khuôn mặt mang theo ý cười nhạo: "Tôi đương nhiên biết, còn không phải là con gái độc nhất của Lâm thị ở Đế Đô sao, nhưng vậy thì thế nào?"

"Cô là con gái độc nhất của Lâm gia thì liền có thể lấy tiền đập tôi? Tôi sẽ để ý mấy chục triệu của cô? Ồ, đúng rồi, có lẽ cô còn không ra được mấy chục triệu, chậc chậc...... Hiện tại cô còn không thể tạo ra giá trị cho Lâm gia, nghe nói phép tắc Lâm gia nghiêm ngặt, sẽ không cho một sinh viên như cô đốt tiền như vậy."

"Thêm nữa, tôi cần nhắc nhở các cô một chút, làm ơn phải điều tra đối thủ cạnh tranh một chút, các cô biết tôi là ai không? Tống Tinh Thần tôi tuy không phải người Đế Đô cao quý như các cô, nhưng tôi cũng không phải thấy tiền là sáng mắt ra như các cô nghĩ."


"Các cô cười tôi nghèo, mặc đồ chỉ có hai trăm tệ liền xua đuổi. Nhưng các cô không biết trong bữa tiệc học lên của tôi, người ta còn tặng  viên kim cương hồng Fia số 1 làm quà."

"Không biết Fia số 1 thì có thể tra Baidu, cho dù lấy tiền đập người cũng phải nhìn đối tượng đập được không? Lấy chút tiền ấy ra, cũng không sợ đập hỏng người!"

Lâm Giai Vi nghe đến Fia số 1, mặt liền biến sắc.

Cô biết viên kim cương này, ba tháng trước được lấy ra từ quặng mỏ ở Nam Phi, hiện tại là viên kim cương hồng thô quý hiếm xếp thứ ba trên thế giới.

Có thể mua loại kim cương này, không phải gia đình giàu có bình thường.

Mấy nữ sinh đằng sau Lâm Giai Vi sôi nổi lấy điện thoại tra Baidu.

"Fia số 1, là kim cương hồng xếp thứ ba thế giới, ba tháng trước đã bán đấu giá thành công với giá 1 tỷ 300 triệu đô la, quy về nhân dân tệ có giá hơn chục tỷ."
"Fia số 1, hiện đang cất giữ trong tay nhà sưu tầm ở nước Z, do tiểu thư Tống Tinh Thần - người nắm cổ phần nhiều nhất của tập đoàn Tống thị ở thành phố S."

Tập đoàn Tống thị ở thành phố S!

Ba tháng trước kế hoạch chục tỷ được đầu tư,  có sự tham gia của Tống thị trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật!

Cô ta còn là người nắm cổ phần nhiều nhất.

Lâm Giai Vi trợn to đôi mắt nhìn Tống Tinh Thần trước mặt.

"Không lẽ là nói đùa, nhìn cậu ta ăn mặc như vậy, trên người cũng không có món đồ nào đáng tiền, thực sự có người tặng Fia số 1?"

Tả Thanh Thanh trực tiếp tra Tống Tinh Thần trên Baidu.

"Tống Tinh Thần, 17 tuổi, người thừa kế tập đoàn Tống Thị, người nắm cổ phần nhiều nhất, tỉ lệ cổ phần đang giữ là 25%, tháng 7 sẽ thêm 8% cổ phần, hiện đang chiếm 33% cổ phần, giá trị bán ra khoảng chừng hơn 50 tỷ. Là người nghiên cứu ra hệ thống điều khiển bay, Thành viên gia đình, chị gái Tống Tinh Nhật."
"Đại minh tinh Tống Tinh Nhật là chị cậu ta? Chị ruột?

"Tống Tinh Nhật là thần tượng mình! Tống Tinh Thần lại là em gái cô ấy? Trời ạ!"

"Hình như đều là sự thật, cậu ấy thật sự là người thừa kế tập đoàn Tống Thị, Các cậu xem, các cậu xem, Tống Tinh Thần tham gia buổi lễ ký hợp đồng khoa học kỹ thuật của Tống thị này, ở trên bục ấy."

Ba nữ sinh phía sau Lâm Giai Vi xúm lại một chỗ xem điện thoại.

Mà Tống Tinh Thần lạnh nhạt nhìn Lâm Giai Vi, cười cợt nhả: "Lâm Giai Vi, nhìn rõ vị trí của bản thân đi. Đừng đặt tôi và cô ở cùng một chỗ, tôi sẽ cảm thấy bị hạ giá."

"Tôi có thể làm chủ mấy trăm tỷ làm ăn, còn cô thì cầm tiền từ chỗ ba mẹ. Tôi nghiên cứu phát minh ra hệ thống điều khiển bay, cô vẫn còn cùng đối thủ cạnh tranh vì danh hiệu giáo hoa kéo phiếu bầu, vị trí chúng ta không giống nhau, tầm nhìn cũng vậy. Cô so với tôi, ta sẽ cảm thấy rất xuống cấp."
Lâm Giai Vi siết chặt tay nắm thành quyền, tức giận nhìn Tống Tinh Thần.

Cô ta đang sỉ nhục cô.

Lần đầu tiên Lâm Giai Vi cô bị người ta sỉ nhục.

Bị đối thủ cạnh tranh sỉ nhục, nhưng cô không hề có sức phản bác rằng cô yếu hơn cô ta. Lần đầu tiên, cô nếm thử loại cảm giác thất bại vô lực này.

Cô chán ghét loại cảm giác này.

Tống Tinh Thần vẫn không buông tha cô, cười nói: "Lấy tiền đập người, cũng phải nhìn đối tượng. Tôi, là người cả đời này cô cũng không đập nổi. Còn nữa, các cô đã nhầm một chuyện, trang phục này của tôi là đồ định chế cao cấp chưa ra mắt, tháng sau mới tuyên bố cho ra. Canh coi quảng cáo đi, đừng phạm phải lỗi sai này, nếu không sẽ khiến người ta cảm thấy có cô chứ hiểu chuyện đời."

Tả Thanh Thanh bị Tinh Thần chọc giận, đứng ra: "Cậu nói thêm câu nữa!"
Tinh Thần cười nói: "Nói cái gì? Nói mấy người các cô đến làm xiếc à? Không bằng thế này, Lâm Giai Vi, cô rút khỏi đi, cô tranh cử giáo hoa còn không phải là vì muốn nổi tiếng sao?"

"Cô rút khỏi, có thể tiến vào giới giải trí không cần phải xuất phát từ người mới từng bước một chém gϊếŧ, lấy tài lực của Lâm gia cô, nâng cô làm nữ chính cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, chị của tôi sẽ cho giới thiệu cho cô rất nhiều tài nguyên, chị ấy chính là khách quen cũng những buổi trình diễn thương hiệu!"

Tống Tinh Nhật gần đây không ít lần cọ nhiệt hệ thống điều khiển bay để lên bảng hot search, Tinh Thần lấy cô ta để trưng ra cũng không tính là quá mức.

Đôi mắt Lâm Giai Vi trợn lớn, sắc mặt hơi mang dữ tợn nhìn chằm chằm Tinh Thần.

Tinh Thần kinh ngạc nói: "Ấy, cô dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi sẽ sợ hãi đó. Cảnh cáo cô đừng sử dụng bạo lực học đường, nếu fans chị gái biết, bọn họ sẽ không buông tha các cô, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể làm các cô chết đuối. Điên cuồng hơn, là sẽ đem tất cả bí mật, chuyện thất đức đã làm của các cô, thậm chí mười tám đời tổ tông cũng bị đào ra từ mồ, lấy ra quất xác, các cô fan não tàn ấy rất đáng sợ đó."
Phụt......

Ở cửa, đột nhiên truyền đến một trận cười khẽ của nữ sinh, rõ ràng đã lại gần xem được một đoạn thời gian, lúc này không nhịn được mà lộ ra.

Tinh Thần quay đầu lại, nói với phía cửa: "Xuất hiện đi, đừng xem náo nhiệt, đều nghe thấy được rồi."

Từ cửa, một nữ sinh trang điểm 'quái dị' đi ra.

Đúng, rất quái dị.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đen có đai lưng, trang điểm lòe loẹt còn rất dày, đôi mắt rất lớn, phấn mắt đậm màu khói xông, có nét nước khác, cái mũi thẳng đẹp, môi anh đào, dáng môi rất đẹp.

Khuôn mặt đẹp đẽ, cằm nhỏ xinh, tóc đen dày rất dài được cắt ngang hông và để mái bằng.

***********

T lặn hết tháng 3 rồi lại ngoi lên nha các bồ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi