MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Cuộc đời của Tinh Nguyệt sao có thể bại dưới tiểu tạp chủng đó? Con bé nên có được một tương lai tốt đẹp, cuộc đời càng huy hoàng hơn. 

Cho dù cá chết lưới rách, ngọc nát đá tan, bà cũng phải loại bỏ được Tống Tinh Thần, tuyệt đối không cho phép Tống Tinh Thần đứng trên con gái bà, áp Tinh Nguyệt xuống.

Tống Tinh Nguyệt nhìn ánh mắt Dương Như ẩn chứa sự lưu luyến cùng không nỡ, hốc mắt ươn ướt.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

"Không có gì, Tinh Nguyệt trưởng thành rồi, con gái mẹ rốt cuộc cũng thành người có thể tự lập."

"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, con không muốn tự lập."

"Tinh Nguyệt, ngoan, con sớm hay muộn cũng phải tự lập. Chị con mười sáu tuổi đã tiến vào giới giải trí, từ nhỏ đã học đủ các loại tài năng biểu diễn, con cũng phải giống chị con vậy."

"Con không muốn, cuộc sống như vậy rất mệt mỏi."

Dưới bục, hai bảo tiêu buông Tống Húc ra. Hắn lập tức dùng đôi mắt đỏ tươi mang theo tia dữ tợn, từng bước đi đến hướng chủ vị.

Vẻ mặt của hắn quá làm người ta sợ hãi, hắn đi đến đường chính ở giữa buổi tiệc, nên hoàn toàn lộ liễu. Trong lúc nhất thời, đại sảnh có thể chứa đựng mấy trăm người, tất cả khách khứa đều đang nhìn hắn.

Không khí trong đó như ngưng đọng, yên lặng đến lạ.

Mấy trăm con mắt dõi theo, cũng đều nhận ra người đó là Tống Húc, là đứa con duy nhất của ông nội Tống. Nhưng vẫn không bao giờ được ông nội Tống xem trọng, ngay cả phu nhân hắn là Dương Như cũng có chức vị cao hơn hắn trong tập đoàn Tống Thị.

Hôm nay, ông nội Tống thậm chí còn đứng ra giới thiệu Tống Tinh Thần ngay trong buổi lễ ký kết hợp đồng này, nghiễm nhiên như muốn nói rằng sẽ đem cô bồi dưỡng trở thành người thừa kế.

Chẳng lẽ Tống Húc là trong lòng khó chịu nên muốn cãi nhau với ba hắn ngay trước mặt mọi người.

Nếu thật sự là cãi nhau, vậy cũng chỉ có thể nói Tống Húc là bùn nhão không trát nổi tường.

Hôm nay là ngày tập đoàn Tống Thị chuyển hình ngày, có đông đảo danh nhân ở đây, có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm. Nếu chọn ngày hôm nay để làm loạn, chẳng khó trách ông nội Tống không muốn chọn hắn.

Ông nội Tống cũng thấy Tống Húc, thấy khuôn mặt hắn nghẹn đến đỏ lên, trên trán nổi lên gân xanh, khắp người tràn đầy lệ khí khó nén đi tới, đi đến dưới bục trước mặt ông nội Tống.

Ông nội Tống nghiêm mặt cảnh cáo hắn: "Hôm nay là ngày gì, trong lòng anh hiểu rõ. Có chuyện gì thì về nhà nói, đi ngồi xuống."

Tống Húc xoay người đi đến bàn Dương Như cùng Tống Tinh Nguyệt đang ngồi.

Âu Dương Phúc Thụy nói một câu: "Tống tiên sinh hôm nay rất khác thường."

Những người khác cùng bàn đương nhiên cũng nhìn ra, chẳng qua là ngại thể diện của ông nội Tống nên không nói gì.

Các món ăn chính đã được bê lên, Tinh Thần đánh vỡ bầu không khí xấu hổ trước, chủ động gắp món ông nội Tống thích nhất cho hắn: "Ông nội, nếm thử trước đi."

Chờ ông nội Tống động đũa, các khách khứa khác mới bắt đầu ăn.

Không khí của tiệc trưa khôi phục trở lại, vang lên từng tiếng cụng ly cùng những tiếng nói chuyện với nhau.

Ông nội Tống tham gia các buổi tiệc không nhiều lắm, có thể ở trước công chúng cùng hắn uống một chén rượu cũng là rất vinh dự, Lý tổng ngồi cùng bàn bắt đầu nhiệt tình kính rượu.

Tinh Thần giúp ông nội Tống rót rượu, khi rót rượu, khóe mắt liếc về phía bàn của Tống Húc với Dương Như.

Tống Húc đi đến bên cạnh bàn, cũng không ngồi xuống. Hắn đứng trước mặt Dương Như, con ngươi màu đỏ tươi tràn đầy hận ý, hắn giơ tay......

Chát~  Trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn tát mạnh Dương Như một cái.

Âm thanh quá lớn, đến nỗi Lý tổng vừa đứng dậy chưa cầm chắc ly rượu đã choang một tiếng, ly rượu rơi xuống đất, rượu bắn tung tóe trên thảm.

Khách khứa ở ba bàn chủ vị đều nhìn lại về phía Tống Húc. Trong lúc nhất thời, cả trên đài lẫn dưới đài, mấy trăm khách mời tham dự toàn bộ đều dừng nói chuyện cũng như cụng ly, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Tống Húc.

Tống Húc lại ngay trước mặt mọi người đánh Dương Như!

Trong buổi tiệc sinh nhật của Dương Như cách đây không lâu, Tống Húc còn rõ ràng dùng Sao Lam tặng cho Dương Như ngay trước mặt mọi người. Giá trị của chiếc vòng cổ kim cương đó lên đến 1,2 tỷ và đó cũng không phải một con số nhỏ.

Khi ấy còn oanh động một vòng giới thượng lưu, làm vô số phu nhân hâm mộ.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, còn chưa đến một tuần, Tống Húc đã ở ngay đã trước mặt mọi người đánh Dương Như. Không lẽ tin đồn hai hôm trước được truyền ra, rằng vợ chồng hai người đã cãi nhau đòi ly hôn là sự thật?

Dương Như không bao giờ nhìn trước nhìn sau đối xử với mọi người, vẫn luôn không chút nào giấu đi sự cường thế của mình, nên cũng đã đắc tội rất nhiều phu nhân trong giới thượng lưu.

Lập tức, các quý phụ từng bị Dương Như đắc tội tóm chặt lấy cơ hội bỏ đá xuống giếng.

"Ấy, hai người thật sự cãi nhau muốn ly hôn? Hai ngày trước thì ở ngay trong công ty cãi nhau, lại ngay trong thời gian cao điểm tan tầm nên tất cả mọi người trong công ty đều thấy. Cảnh tượng kia, phải nói từ náo nhiệt cũng không diễn tả hết được."

Khán giả xem náo nhiệt: "Làm sao lại cãi nhau đòi ly hôn, kể tiếp đi?"

"Ai da, không phải đều đã truyền khắp rồi mà. Còn không phải vì Tống Húc ở bên ngoài nuôi tiểu tam sao? Tiểu tam kia mang thai, còn là con trai, mà Tống Húc cũng không phải đang muốn có con trai đúng không? Cho nên vì đứa bé trong bụng tiểu tam, hàng đêm ở cùng với tiểu tam kia, không có về nhà, rồi bị Dương Như bắt được"

"Vậy mà còn có loại chuyện này, Dương Như còn có thể nhịn?"

"Còn không phải sao? Dương Như dẫn vệ sĩ đến, chặn Tống Húc cùng tiểu tam ngay trước cửa nhà. Hạ lệnh để vệ sĩ đánh tiểu tam đến sẩy thai, tiểu tam kí vẫn còn đang ở bệnh viện đó. Tống Húc nuốt không trôi cục tức này, nên mới làm loạn đòi ly hôn,." 

"Kỳ thật, tôi đã sớm không thuận mắt với diễn xuất vai nữ cường nhân của Dương Như rồi, giả vờ cho ai xem chứ, bà ta lại chẳng phải nữ chủ nhân Tống gia. Chỉ là một đứa con dâu, mà mỗi lần tụ hội đều là bộ dáng nữ cường nhân, còn đi dạy bảo người khác. Bà ta thật sự cho rằng bản thân có một sự nghiệp rực rỡ, là người đạt đến đỉnh cao, chẳng qua là một nhân viên làm công cấp cao cho lão gia tử, lão gia tử nói không cần bà ta, thì bà lập tức sẽ bị đuổi ra khỏi công ty. Còn làm bộ nữ tổng trước các công ty khác, thật không sợ mất nhân viên mà."

"Bà ta lại không thể nhìn được người khác làm tốt hơn mình, Tống Húc còn có thể trước mặt mọi người đánh bà ta, ai biết ở phía sau bà ta có phải bị Tống Húc bạo hành gia đình?"

"Người này, sống cũng thật giả dối, bà ta không mệt sao?"

"Người ta đã quen đeo mặt nạ, giả dối cả đời. Sinh hoạt ngày thường cũng là giả bộ, làm sao sẽ mệt?"

Ông nội Tống thấy Tống Húc đánh Dương Như, lập tức đứng lên quở mắng: "Anh đang làm gì? Đây là buổi tiệc cảm ơn của công ty, cút về cho tôi." 

Dương Như được Tống Tinh Nguyệt nâng dậy, một tát này rất mạnh, khiến má bà sưng đỏ lên, mái tóc để xõa rũ xuống có chút rối lên. Một Dương Như cao quý ưu nhã, rất ít khi ở trước mặt mọi người biểu hiện ra bộ dáng chật vật như vậy. Những quý phụ từng dự tiệc với bà lúc trước, tất cả đều vui sướng, cười trên nỗi đau  khi thấy bà gặp họa.

Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp rồi đăng lên mạng.

Dương Như trầm mặc nhìn Tống Húc, mặc dù bị đánh cũng không hé răng, Tống Tinh Nguyệt bênh Dương Như, nói: "Ba, ba đang làm gì vậy, vì sao lại đánh mẹ?"

"Mày hỏi tao vì sao đánh bà ra, tao đánh bà ta thì phải cần một đứa con hoang như mày thuyết giáo?"

Tống Húc mắng Tống Tinh Nguyệt là con hoang, trong nháy mắt cô ta liền sững người.

Từ nhỏ đến lớn, Tống Húc rất thương yêu cô, cho cô vô số món đồ xa xỉ, cho tiền càng khỏi phải nói. Tất cả cuộc sống như một nàng công chúa của cô, đều là một tay Tống Húc cho.

Đứa con hoang, không phải đây là từ mà bình thường Tống Húc mắng Tống Tinh Thần sao, vì sao lại nói với cô như vậy?

"Ba, cho dù mẹ làm sẩy thai đứa con của Hạ Lệ Cầm cũng là vì tốt cho ba, sao ba lại có thể giận chó đánh mèo với mẹ."

Tinh Thần nghe xong, môi đỏ nở một nụ cười lạnh.

Quá ngu ngốc, giờ lại còn nhắc thêm Hạ Lệ Cầm, đây không phải càng đổ thêm dầu vào lửa sao? Tống Húc chính là bởi vì chuyện của Hạ Lệ Cầm, mới làm loạn với Dương Như đòi ly hôn.

Nghe vậy, Tống Húc càng tức giận, quát tháo cô ta: "Mày câm miệng lại! Từ hôm nay trở đi, mày cút khỏi Tống gia cho tao."

Trong lúc nhất thời, Tống Tinh Nguyệt không thể tiếp thu được, hai mắt mở to nhìn hắn.

Ông nội không thích cô, về tình cảm thì có thể bỏ qua. Dù sao từ nhỏ cô cũng chưa từng sống cùng ông nội, ông nội sợ mẹ bất công mới để mẹ đuổi cô đi. 

Nhưng trước đó ba từng đối tốt với cô như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi