MỘ THIẾU TRĂM TỶ CUỒNG THÊ

Muốn sao sẽ không cho trăng, từ nhỏ đến lớn đều đổi đủ loại cách để dỗ cô vui. Cuộc sống của cô có thể cực tốt như vậy, có thể ở trong trường học bá đạo ngang ngược, có thể ở trong rất nhiều buổi tiệc là tiêu điểm vây quanh của các nữ sinh. Đều là vì cô mang họ Tống, lớn lên trong Tống gia, có Tống Húc cùng Dương Như là chỗ dựa.

Một khi rời khỏi Tống gia, còn ai sẽ để ý đến cô, còn ai sẽ đem cô thành tiêu điểm, những người đàn ông đó sẽ không vây quanh cô nữa.

Không được, cái gì cô đều có thể mất đi, chỉ duy nhất không thể mất đi họ Tống.

Cô là thiên kim tiểu thư của Tống gia.

"Ba, là con làm không đủ tốt chỗ nào mà ba muốn đuổi con đi? Mẹ, mẹ nói đi, rốt cuộc ba làm sao vậy? Vì sao ba lại đánh mẹ, còn muốn đuổi con đi."

Dương Như đưa tay vỗ nhẹ vào Tống Tinh Nguyệt, trấn an cô: "Tinh Nguyệt ngoan, không có việc gì."

Bà vén những lọn tóc rối về sau tai, mắt sáng như đuốc, đối mặt với Tống Húc.

"Ông có bất mãn gì thì cứ nhắm về tôi, làm sao lại giận chó đánh mèo với Tinh Nguyệt?"

Tống Húc trào phúng nói: "A, đời này của Tống Húc tôi coi như được biết cái gì gọi là không biết xấu hổ. Mang theo đứa con hoang vào Tống gia nuôi mười tám năm, uổng công tôi còn đối xử với nó như con ruột, thậm chí còn thương nó hơn cả Tinh Nhật....."

Mắt thấy Tống Húc đem thân phận con riêng của Tinh Nguyệt nói ra, Dương Như lập tức xen lời vào: "Tinh Nguyệt là nhận nuôi, nó có gì sai. Ông cần gì phải ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho nó, nó mới chỉ là một học sinh cao trung." 

"Bênh vực người của mình, là sợ tôi nói thẳng ra nó ra đời như thế nào, nói ra ba mẹ ruột của nó là ai à? Sợ tôi nói cho người khác biết bà là dạng người phụ nữ gì sao? Sợ bị mọi người nhìn thấy đằng sau lớp vỏ hiền thê lương mẫu, cao quý ưu nhã mà bà cố gắng duy trì là gì à? Dương Như, bà là người dối trá nhất mà tôi từng gặp qua trong đời, đồ phụ nữ dối trá nhất, đừng giả bộ....."

Thấy bàn bên cạnh ngày càng ồn ào lớn, ông nội Tống đập bàn, tức giận nói: "Tống Húc, im miệng cho tôi rồi cút về nhà. Buổi tiệc cảm ơn không phải chỗ cho vợ chồng anh chị cãi nhau, tôi cảnh cáo anh, nếu còn muốn làm loạn tiếp, ngày mai anh lập tức từ chức rồi cút khỏi công ty."

Dù ông nội Tống nổi giận lôi đình mắng như thế nào, Tống Húc vẫn không nhấc chân và đứng yên tại chỗ.

Hắn nói với ông nội Tống: "Ba, hôm nay bất luận thế nào, con cũng phải ly hôn với Dương Như."

Ly hôn!

Lại là ly hôn!

Hai ngày nháo lên đòi ly hôn, lại còn nháo lên tận cả trên buổi tiệc. Hắn không ngại mất mặt, nhưng ông nội Tống lại ngại.

"Cút về nhà cho tôi, bảo tiêu nhanh đến đuổi hắn đi."

Vài tên bảo tiêu từ dưới bục đi đến, mắt thấy ngày càng gần......

Khi bảo tiêu nhảy lên bục, Tống Húc đột nhiên lớn tiếng nói: "Ba, con đây là bị buộc không còn biện pháp, bà ta đã bán hết 8% cổ phần trong tay."

Ầm, lời nói của Tống Húc như một tiếng sấm vang lên trên đất, khiến ông nội Tống cùng mọi người ở đây trong giây lát liền ngỡ ngàng.

Một giây sau, tất cả mọi người đều nhìn về Tống Húc.

8% cổ phần, đó là một số tiền lớn.

Nếu như tập đoàn Tống Thị chuyển hình thành công, sẽ trở thành xí nghiệp lớn nhất thành phố S. Không nói đâu xa, mới đây vừa ký kết hợp đồng hợp tác, công thêm được truyền thông lăng xê, mở rộng sức ảnh hưởng, cổ phiếu của tập đoàn Tống Thị càng như chiếc thuyền ngày càng nổi lên khi mực nước dâng cao.

Hiện tại mua vào 8% cổ phần Tống thị, qua mấy năm thì bán đi, nhất định sẽ tăng vọt gấp vài lần. Hoặc là tham gia làm cổ đông tập đoàn Tống Thị, vài năm chia hoa hồng, tuyệt đối gỡ vốn.

Ổn định không lỗ!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cầm điện thoại lên tra những ghi chép về các phiên giao dịch cổ phiếu của tập đoàn Tống Thị.

Trên đó không có cho thấy một lượng lớn cổ phiếu được bán ra, chẳng lẽ có người mua lại một lần lấy hết. Vài tỷ, là nhà ai ở thành phố S có tài chính hùng hậu như vậy.

Ông nội Tống nghe vậy, tức đến thiếu chút nữa không đứng được, hai mắt trợn tròn trừng mắt nhìn Dương Như.

Tinh Thần đỡ hắn lại: "Ông nội, thân thể quan trọng, ông đừng nóng giận."

Hắn rời khỏi chỗ ngồi, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Dương Như, chất vấn: "Tống Húc nói có phải thật không? Cô đem 8% cổ phiếu bán đi? Vì sao bán đi?"

Tập đoàn Tống Thị là xí nghiệp hàng đầu thành phố S, là xí nghiệp kiểu mẫu. Bỗng chốc bán đi 8% cổ phần, sẽ gây nhiễu loạn thị trường cổ phiếu, khiến cho thị trường chứng khoán chấn động, cổ phiếu rớt giá.

Số vốn trong hợp đồng ký kết bị cản trở, sẽ gây nên một loạt các phản ứng dây chuyền.

"Cô cần tiền, có thể thương lượng cùng Tống Húc, có thể nói với tôi, vì sao lại đem cổ phiếu bán đi?"

Bị ông nội Tống dồn ép hỏi, Dương Như không cách nào ngẩng đầu. Bà có thể kiêu ngạo ở trước mặt mọi người, có thể thẳng lưng đối mặt với nữ khách. Nhưng khi đối mặt với khí thế sừng sững vài chục năm trên thương trường của ông nội Tống, bà không chống được.

Tống Húc cười lạnh nói: "Hừ, còn không phải là vì cứu bệnh viện của tiểu bạch kiểm."

Nghe vậy, khách khứa trong ba bàn trên bục đều kinh ngạc.

Ông nội Tống tức giận nói: "Tiểu bạch kiểm nào?"

Dương Như gả vào Tống gia coi như quy củ, bà xuất thân danh môn, giáo dưỡng sẽ không quá kém. Tuy ông nội Tống không sống cùng bọn họ, nhưng đối nhân phẩm của bà xem như yên tâm.

Nghe Tống Húc nói cứu bệnh viện của tiểu bạch kiểm, ngay tại chỗ liền nổi giận.

Tống Húc lạnh nhạt chất vấn Dương Như: "Kim Hoa Thanh có quan hệ gì với bà? Tại sao bà lại là người đại diện của bệnh viện Nhã Trình theo pháp lý? Sau khi gả cho tôi, bà cùng hắn vương vấn không dứt được, sáng hôm nay bà có phải đi gặp hắn hay không? Trả lời tôi...!"

"Dương Như là người đại diện của bệnh viện Nhã Trình theo pháp lý?" Ông nội Tống khiếp sợ hỏi.

Y tá bệnh viện Nhã Trình không đổi kim tiêm, dẫn tới tin tức năm người có gia đình bị nhiễm AIDS  đã bùng nổ tràn lan trên mạng. Mỗi ngày mở tin thời sự ra, đều là đưa tin về bệnh viện Nhã Trình.

Trong tiệc, không ít khách khứa hít khí.

Đây không phải việc nhỏ, mỗi ngày đi qua bệnh viện Nhã Trình, đều hơn trăm phóng viên bao vây đầy cổng. Đã xảy ra chuyện, là người đại diện theo pháp lý ước chừng phải bị kiện ngồi tù. Đôi mắt Tống Húc màu máu nhìn chằm chằm Dương Như, cười lạnh: "Đâu chỉ là người đại diện theo pháp lý, bà ta còn đầu tư tiền để Kim Thanh Hoa mở bệnh viện Nhã Trình. Hai mươi năm, bà ta nuôi Kim Hoa Thanh hai mươi năm, ngay cả tiểu tạp chủng cũng đã sinh. Ba, bà ta giấu con qua lại với đàn ông khác hai mươi năm. Con bị bà ta lừa gạt, ngay cả tiểu tạp chủng sinh ra cũng được nuôi trong Tống gia, con đối xử với tiểu tạp chủng đó còn thân hơn với con gái ruột của mình, mẹ nó Dương Như cứ như vậy lừa con!"

"Ba, con cũng đã làm chuyện này nháo lên trước mặt mọi người rồi, mặc kệ như thế nào con cũng phải rời xa bà ta. Để bà ta mang theo đứa con hoang của bà ta cút ra khỏi Tống gia, con sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn biến mất ở thành phố S."

Tê......

Mọi người nghe lời lên án huyết lệ* của Tống Húc, tất cả đều hút vào một hơi.

*Huyết lệ:  máu và nước mắt (chỉ sự đau khổ)

Tống Húc bị Dương Như tái rồi hai mươi năm, nhân tình chính là viện trưởng bệnh viện Nhã Trình - Kim Hoa Thanh, ngay cả con cũng đã sinh, còn nuôi ở Tống gia.

Nghĩ đến vừa rồi Tống Húc để Tống Tinh Nguyệt cút khỏi Tống gia, chẳng lẽ sẽ công bố với bên ngoài rằng, Tống Tinh Nguyệt được nhận nuôi từ cô nhi viện chính là con riêng của Dương Như cùng tình nhân?

Trời ơi, nổ thật lớn!

Tống Húc nuôi đứa con của vợ cùng tình nhân, nuôi mười tám năm, hắn còn thật lòng đối đãi cực tốt với Tống Tinh Nguyệt.

Nhìn một thân lễ phục của Tống Tinh Nguyệt hiện giờ, so với Tống Tinh Thần bên cạnh ông nội Tống, còn muốn nổi bật rêu rao hơn... Nhưng cô ta lại là con gái của Dương Như cùng tình nhân.

Chẳng những bị xanh, còn nuôi lớn con gái của tình địch, moi tim thật lòng đối đãi với cô ta....

Tống Húc bị nghẹn khuất như này, cũng khó trách trước mặt mọi người lại tát Dương Như một cái. Nếu không phải ông nội Tống ở đây, đoán chừng còn sẽ trực tiếp xông lên đánh. 

Hai ngày trước Dương Như còn đánh tiểu tam của Tống Húc đến sẩy thai đứa bé trai trong bụng, tuy nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng thù mới thêm hận cũ, Tống Húc nhịn được mới là lạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi