MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Hôm nay Bách Du xin về nhà sớm nên nhiệm vụ đón Trân Châu được giao cho một mình Lưu Triệt. Anh cũng không có phản đối nào ngoan ngoãn đi đón con một mình rồi cùng Trân Châu về nhà. Khi về còn lén mua cho con bé một cây kem, Trân Châu cầm kem ăn ngon lành cậu Du không thích mình ăn nhiều kem quá nhưng chú Triệt thì luôn mềm lòng với bé rồi len lén mua cho bé một cây kem.


Rồi có ngày bị đau họng thì hai người một lớn một nhỏ đang cười tít khóe miệng cong xuống dưới  ( ︶︿︶ ) .
Nấu ăn rồi Bách Du mới biết công việc này không hề đơn giản như khi thấy người khác làm. Điển hình là đĩa trứng rán trước mắt, vốn định ốp lết cuối cùng thành kiểu truyền thống. Đánh lộn cả buổi mới nấu được một mâm cơm đơn giản đủ vị, nếu không tính tới mớ đồ ăn không thành công phải bỏ đi thì tạm ổn.


Lưu Triệt và Trân Châu trở về thì đã thấy cơm Bách Du nấu sẵn, hai chú cháu vui vẻ đi qua, cũng không tiếc lời khen Bách Du. Đặc biệt là Lưu Triệt cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, ra là ăn cơm do tức phụ nấu là cảm giác như vậy. Do nguyên chủ biết nấu cơm, thừa hưởng kí ức của nguyên chủ Lưu Triệt nấu ăn cũng mang ra được 90% hương vị của nguyên chủ làm ra. Nghĩa là đồ ăn này đã rất ngon rồi, thêm nữa ở thế giới này một người đàn ông tốt là có thể quan tâm đỡ đần vợ của mình. Lưu Triệt đã sớm cảm thấy việc mình nấu cơm cho hai cậu cháu Bách Du là việc thường tình hợp lí.


Chỉ là hôm nay người yêu cho bất ngờ, tuy chỉ là bữa cơm nhỏ hai món mặn một món canh nhưng cũng đủ khiến Lưu Triệt thấy ấm áp. Trân Châu cũng ăn cơm nhưng thực sự bé hi vọng cơm sau này...vẫn là nên giao cho Lưu Triệt nấu đi.


Bách Du mỉm cười, cùng ăn cơm với hai người tuy biết là đang được khích lệ từ cả hai. Bữa cơm này thực sự không ngon tới như hai chú cháu thể hiện và khen. Nhưng mà vui vẻ hạnh phúc trong mắt Lưu Triệt là thật, Bách Du nghĩ sau này thỉnh thoảng nấu cho anh ấy một bữa. Còn Trân Châu, nhéo cái mũi nhỏ của bé, con bé này được ăn ngon dưỡng cái miệng khó hầu rồi. Rõ ràng là không thích nhưng vì không muốn mình buồn mới ăn ngon miệng như vậy thôi.


Bữa cơm trôi qua vui vẻ, buổi tối Trân Châu về phòng ôm gấu bông cỡ lớn của mình ngủ say sưa. Lưu Triệt thì đè Bách Du ra sờ bụng một hồi rồi mới chịu đi ngủ. Hai người ôm nhau ngủ, một đêm vô mộng hoàn toàn không biết có người muốn phá hoại mối quan hệ của mình.


Vài ngày sau khi Bách Du đi ra ngoài để mua cặp sách mới cho Trân Châu thì lại gặp phải người quen. Ban đầu Bách Du không nhận ra người này, nhưng khi người này xin lỗi và hỏi han về việc làm đổ cà phê lên người mình lần trước thì mới nhớ ra.


Trần Ngạn tủm tìm cười, nói : " Lần trước cậu không sao chứ? Cậu không cho tôi bồi thường làm tôi cứ áy náy mãi. Cốc cà phê khi đó tôi mới mua, tôi cứ lo là cậu bị bỏng"


Bách Du thấy Trần Ngạn nhiệt tình như vậy cũng không tiện làm lơ đành khách sáo nói : " Không sao, chỉ là bị cà phê dính vào chút thôi"


Trần Ngạn nghe vậy liền biết Bách Du không muốn tiếp chuyện mình, nhưng không muốn để cậu ta đi dễ dàng. Dù sao thì mất công theo cậu ta hôm nay cậu ta mới tách khỏi Lưu Triệt, khó có cơ hội cậu ta ở một mình để làm quen nữa.


Bởi vậy Trần Ngạn nói : " Lần trước chưa kịp nói chuyện nhiều, tôi là Trần Ngạn còn cậu? "


Nói xong liền chìa tay ra làm hành động muốn bắt tay, bày tỏ thái độ muốn lamt quen


Người ta đã giới thiệu tên, Bách Du cũng đành đáp lại : " Bách Du"


Sau đó đưa tay ra để bắt tay Trần Ngạn rồi rút lại ngay sau đó, mặc dù biết đối phương chỉ là một người nhiệt tình. Nhưng người lãnh đạm như Bách Du không chịu nổi sự nhiệt tình đến từ người xa lạ như vậy. Trần Ngạn có múc đích sâu xa, nên cũng không muốn tạo ấn tượng xấu với Bách Du. Thấy Bách Du có vẻ không thoải mái lắm, liền biết điều đứng xích ra một chút cười nói : " Xin lỗi, tôi chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi, dù sao chúng ta cũng tình cờ gặp nhau hai lần mà"


Bách Du thấy Trần Ngạn thấu tình đạt lí cũng dễ chịu hơn một chút, tuy rằng không quá thích cũng chịu nói thêm với anh ta vài cậu. Trần Ngạn là một kẻ rất dễ hòa nhập, hắn ta rất biết cách nhìn sắc mặt và đoán tâm tư người khác. Không cần mất nhiều thời gian cũng có thể thấy Bách Du là người ngoài cứng trong mềm. Lạnh lùng chỉ là vỏ bọc bề ngoài của cậu ta thôi, đây là một người dễ mềm lòng với người khác.


Chỉ cần biết cách cư xử hợp lí, không tin là không thể làm thân với cậu ta được. Đang lúc Trần Ngạn muốn trao đổi cách liên lạc với Bách Du thì một tiếng gọi cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Chưa thấy người đã thấy tiếng gọi " Bách Du rất lớn",sau đó nhìn theo tiếng gọi có thể thấy một tomboy đang cười toe toét chạy về phía bên này.


Trần Ngạn biến sắc, lập tức nhân lúc Bách Du không để ý liền đi mất. Triệu Huyền tới nơi thở hổn hển rồi nói : " Đụng mày ở đây đúng lúc, mới mua được bánh ngọt bán giới hạn để giở hộp chia cho mày mấy cái đem về cho Trân Châu ăn"


Nói xong liền giở cái gói đang cầm trong tay ra, sau đó nghĩ nghĩ lại đưa cả hộp cho Bách Du : " Thôi cầm cả đi mở ra mất công chia xấu hộp bánh đi"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi