MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Triệu Huyền nói vậy, Bách Du liền hiểu là cô muốn nhường cả hộp cho Trân Châu. Một hộp bánh nếu còn đưa đẩy qua lại thì mới là không ra gì, Bách Du mỉm cười nhận bánh và cảm ơn bạn mình.


Thấy Bách Du đã cầm bánh không có trả lại Triệu Huyền lúc này mới vui vẻ : " Ủa lúc nãy mày đứng đây nói chuyện với ai vậy? "


Lúc này Bách Du mới nhớ ra là bên cạnh mình còn có người, quay sang bên cạnh phát hiện ra bên cạnh chẳng còn bóng người. Đi rồi? Đi rồi cũng tốt mặc dù Trần Ngạn là một người hòa đồng năng động lại dễ gần, cũng rất biết cách cư xử. Nhưng Bách Du cũng không phải ngốc, nhiều năm qua ánh mắt của một người cậu vẫn nhận ra được. Trong mắt Trần Ngạn không có sự thân thiện như anh ta thể hiện, đây cũng là một phần nguyên do khiến Bách Du không muốn nói chuyện nhiều với anh ta.


Trần Ngạn này chắc chắn bản thân chưa từng quen, anh ta hồ hởi nhiệt tình với mình như thế là vì thật tâm muốn làm quen hay là có ý gì khác? Ánh mắt đó là trời sinh đã hờ hững hay là thực sự không có hơi ấm? Cũng đỡ phải nói chuyện với anh ta nhiều, thực sự không biết phải nói gì với anh ta.


Thấy Triệu Huyền vẫn nhìn mình đợi đáp án, Bách Du đành nhún vai nói : " Cũng chẳng phải là người quen gì, tình cờ gặp vài lần, anh ta hỏi tôi vài câu xã giao thôi"


Triệu Huyền nhíu mày nói : " Hmm, tao thấy bóng dáng anh ta trông quen quen. Xa quá không thấy rõ, chắc tao phải đi khám mắt không cận mất rồi nhìn xa thấy hơi mờ"


Bách Du gật đầu, công việc của Triệu Huyền dạo này tăng lên suốt ngày cắm mặt vào máy tính thị lực giảm đi cũng là dễ hiểu. Cũng coi như hiểu nguyên do tại sao Triệu Huyền kiên nhẫn đợi trả lời cho bằng được. Bình thường cô không hay tọc mạch vào chuyện của người khác, thấy đối phương không trả lời sẽ lái qua chuyện khác liền. Ra là nghĩ là thấy người quen, Trần Ngạn đã đi rồi nếu không hai người có thể biết có phải người quen hay không.


Buồn cười vì suy nghĩ của mình, Bách Du lắc đầu tạm biệt Triệu Huyền đang còn muốn đi chơi đã chạy tuốt đằng xa. Chung quy đối với Bách Du thì Trần Ngạn hiện tại chỉ là người qua đường A. Không phải đối tượng cần nhớ đến hay để tâm, chắc sẽ không đụng phải anh ta nữa.


Trần Ngạn trốn sau gốc cây, một lần nữa nhìn Bách Du đi khuất sau người đông đúc đi lại trên đường. Nắm chặt tay, nên vào cái cây bên cạnh thật mạnh...lại để cậu ta đi mất. Gần đây làm chuyện gì cũng không được thuận lợi, không ngờ lại gặp Triệu Huyền ở đây.


Cô ta luôn như âm hồn bên cạnh Lưu Triệt, không ngờ lại có quan hệ tốt với Bách Du như vậy. Theo thông tin điều tra, Trần Ngạn tất nhiên biết được là hai người Triệu Huyền và Bách Du cũng là bạn. Có điều không ngờ tình bạn vẫn còn sau khi Bách Du cuỗm mất Lưu Triệt.


Theo từ những năm cấp 3, mình và Lưu Triệt có xung đột liền lập tức chen vào. Bao nhiêu năm qua vẫn ở bên cạnh giúp đỡ, cứ ngỡ là cô ta còn thích Lưu Triệt nên với như vậy. Nhưng xem ra, tình cảm năm xưa không còn nữa rồi Triệu Huyền đối xử với bạn bè chân thành. Nhìn cách cư xử là biết cô ta thực sự quan tâm Bách Du, nếu còn thích Lưu Triệt dù chỉ một chút thì sẽ không nói chuyện tự nhiên được đến vậy.


Mới chỉ thấy bóng dáng mà cô ta đã ngờ ngợ nhận ra người quen, hơn 10 năm bản thân thay đổi rất nhiều. Trần Ngạn có thể chắc chắn Triệu Huyền nghi ngờ là mình đứng kêu Bách Du nên mới xông ra ngay như vậy. Bởi vì, trước khi đi nhân lúc Bách Du không để ý cô ta đã đưa mắt tìm xung quanh, ánh mắt đó rõ ràng là đang tìm kẻ bản thân rất căm ghét.


Ấn tượng của cả hai về đối phương đều rất mạnh, vừa nhìn đã nhận ra. May mắn cho Trần Ngạn dù Triệu Huyền thay đổi toàn diện anh ta vẫn ngay lập tức nhận ra cô và chuồn trước. Triệu Huyền không biết có nghi ngờ gì không? Nếu cô ta hỏi tên mình, hoặc Bách Du nói tên mình ra thì mọi chuyện sẽ rắc rối.


Hi vọng cô ta không suy nghĩ gì thêm, tạm thời không tìm Bách Du nữa nếu tên mình lộ ra trong cuộc nói chuyện của Bách Du và Triệu Huyền. Thì chắc chắn Triệu Huyền sẽ liên hệ được ngay đến mình. Tệ hơn, Lưu Triệt có thể biết nếu còn tiếp tục tiếp cận sẽ bọ phát hiện ra là cố ý tiếp cận có mục đích riêng, vậy thì kế hoạch chưa thành đã đổ bể mất.


Bây giờ tốt nhất là im lặng, nhỡ có lộ ra thì mới gặp hai lần chuyện này có thể do tình cờ. Thậm chí nếu bị chất vấn thì cũng có thể giả vờ, hít sâu một hơi. Trần Ngạn không cam lòng ra về, bao nhiêu năm rồi mà chuyện tốt vẫn bị phá hỏng bởi cái bản mặt của Triệu Huyền.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi