MỐI TÌNH ĐẦU BỊ ĐÁNH CẮP (MỐI TÌNH ĐẦU HOANG PHÍ)



Lưu Thanh Bách ở bên trong kiểm tra còn Mỹ An ngôi chờ bên ngoài, cô thật sự không muốn ở đây chút nào nhưng nghĩ tới vết bỏng kia cũng do mình mà ra nên nhẫn nhịn.
Mỹ An đứng một lúc thấy Thanh Tùng bước ra, không khỏi bất ngờ hỏi: “Sao bác sĩ làm nhanh vậy?" “Chưa làm gì, bác sĩ gọi cô vào trong" - Lưu Thanh Bách nhàn nhạt nói.

“Tôi?” – Trần Mỹ An ngơ ngác tự chỉ vào chính mình, xong vẫn bằng lòng đi theo vào gặp bác sĩ.
Bác sĩ lấy ra một tập giấy ghi chú đưa cho Mỹ An: “Đây là những việc kiêng kỵ không được làm và những món anh ấy không nên ăn.

Đặc biệt phải tránh vận động mạnh, đổi với chuyện ân ái cô và chồng tạm thời nên hạn chế.

“Khụ.." - Lưu Thanh Bách ho nhẹ một tiếng.

“Anh ta không phải chồng tôi!” - Trần Mỹ An lên tiếng phản bác, hai má cũng hơi ửng đỏ “Cầm đi" - Anh lườm cô.
Trần Mỹ An miễn cưỡng nhận lấy tập ghi chủ, nghiến răng “Vậy tôi xong việc rồi đúng không? Tôi ra ngoài đây, chào nói: bác sĩ,

Bác sĩ nhìn hai người có hơi mất tự nhiên, nhìn thế nào ông cũng thấy giống mấy cặp yêu nhau giận dỗi Trần Mỹ An mở sổ ra đọc qua một lượt, vừa đọc vừa ghi nhớ mấy điều lưu ý nhưng miệng lại thì thầm chửi: “Tại sao mình phải làm chuyện này chứ, anh ta thiếu người chăm sóc à? Lưu Thanh Bách, sao tôi cử dính phải anh như này há?" "Cô là Trần Mỹ An đúng không?"
Mỹ An hơi giật mình ngước lên nhìn người trước mặt, ngạc nhiên hỏi lại: “Bác sĩ Lâm?”
Bác sĩ Lâm gật đầu cười vui vẻ: “Là tôi đây, đúng là có thật rồi, bốn năm rồi mới gặp lại cô Lúc đó cô tự ý xuất viện, mọi người đã tìm kiếm cô rất lâu.

Từ đẩy tôi không nghe tin tức gì nữa.

Nay gặp lại thấy cô vẫn khỏe mạnh, tôi cũng an lòng"
Bác sĩ Lâm là bác sĩ chủ trị cho cô trong vụ tai nạn bốn năm trước, anh là một người khá ôn như cũng nhiệt tình.

“Xin lỗi bác sĩ nhiều, chắc tôi đã gây ra nhiều phiền phức cho bệnh viện “Không có phiên mà, hôm nay sao cô lên đến đây?" - Bác sĩ
Lâm nghĩ ngợi gì đó rồi gấp gáp hỏi - "Cô có thai lại rồi đúng không?"
Khỏe môi cô giật giật không biết nên khóc hay nên cười, đành lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không phải, tôi không có thai.
Bác sĩ Lâm tự thấy mình hơi nhiều lời rồi, cười giả lả: “Con cái là duyên, không thể cưỡng cầu được, tuổi cô cũng chưa lớn làm vẫn còn nhiều cơ hội.”
Trong đầu Mỹ An hiện lên cả trăm dấu chấm hỏi, tại sao anh ta cứ luôn nói về việc có con của cô vậy? Cô cũng không chấp nhất gì, cô hiểu bác sĩ cũng là quan tâm thôi.

Vấn đề là ở cô thôi, cô đặc biệt nhạy cảm khi nhớ tới đứa con bất hạnh của mình.

“Cảm ơn bác sĩ nhưng hiện tại tôi không nghĩ đến chuyện dó." 
Lưu Thanh Bách vừa bước ra liền đưa mắt tìm Mỹ An nhưng hình ảnh anh nhìn thấy là cô cùng một người đàn ông xã lạ đang cười nói.

Đúng là ngựa quen đường cũ, vừa hở ra một chút là vội vàng đi tìm đàn ông
Anh trầm mặc bước tới chen giữa hai người, bác sĩ Lâm thấy anh lại nở ra nụ cười vui mừng, hớn hở nói: "Hóa ra cô đi cùng chồng mình à? Thấy vợ chồng cô tình cảm vẫn tốt đẹp như thế thật may mắn mà" "Anh là?” - Lưu Thanh Bách cau mày nhìn bác sĩ Lâm.

“Chắc anh không nhớ tôi, tôi bác sĩ chủ trị cho vợ anh năm
Lưu Thanh Bách vừa nghe anh ta giới thiệu xong, tâm tình càng kém hơn, năm chặt lấy cổ tay Mỹ An, giọng điệu chất vấn: “Cô có thể quyến rũ cả bác sĩ trong vụ tai nạn đó? Cô không cảm thấy có lỗi với con của minh sao? “Lưu Thanh Bách, anh đừng ăn không nói có, anh lăng mạ tôi thể nào tôi cũng nhịn được nhưng đừng nói tới đứa trẻ." - Mỹ An giật phăng tay mình ra khỏi anh.


“Cô biết tôi ghét cô nhất ở điểm nào không? Tại sao cô không thừa nhận sai lầm của mình?” – Trong mắt Lưu Thanh Bách hiện lên vài tơ máu, giọng điều vô cùng tức giận.

"Hai người có phải hiểu lầm gì rồi không? Chuyện năm xưa không thể nào đổ lỗi cho cô Mỹ An được." - Bác sĩ Lâm không nhịn được lên tiếng bênh vực cô.
Lưu Thanh Bách nghe xong câu đó càng căm hận hơn, bật cười khinh bỉ nhìn cô với ánh mắt chế giễu: “Trần Mỹ An, cô thật sự quá tài giỏi, đàn ông nào cũng nói giúp cho cô.

Hèn gì cô không cần đứa con của mình, cô đầu thiếu đàn ông, đầu thiếu người để sinh con.

“Anh cầm miệng!" - Trần Mỹ An nhẫn nhịn đến đây là quá đủ rồi, cô nể tình vết thương trên lưng, nề mặt bác sĩ Lâm đang ở đây không đôi co với anh.

Chỉ không ngờ Thanh Bách có thể quá đáng đến mực nói ra mấy lời dơ bẩn đỏ.
Trần Mỹ An ném cuốn sổ vào mặt của anh, dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Lưu Thanh Bách cũng không có tâm trạng đuổi theo nữa, nhìn sang bác sĩ Lâm bằng ánh mắt cảnh cáo sau đó cũng đi mất.
Bác sĩ Lâm và nhẹ vào miệng mình, bản thân sao tự dưng lại đi lo chuyện bao đồng thế này.

Anh nhìn hai người họ mà thở dài, tự dưng nhớ lại một chuyện, càng thêm buồn bã.

"Không biết cô ấy có biết về bệnh án năm đó chưa?"
Trần Mỹ An trở về ăn liền hai tô mì, càng nghĩ càng uất ức nhưng cô biết mình không thể cứ hở một tỉ là khóc sướt mướt.

Cô có gì phải buồn chứ, làm như cô quen biết Lưu Thanh Bách ngày đầu vậy, tên đàn ông nhẫn tâm đó thì nói được lời nào dễ nghe chứ?
Mỹ An sau khi tự an ủi chính mình thì tâm trạng cũng tốt hơn, lấy quần áo đi ủi chuẩn bị cho ngày mai.

Dù vào công ty không được vẻ vang nhưng Mỹ An mặc kệ, tiếng xấu cũng đã mang thì ngu gì lại không đi làm.


Lúc này cô không chế tiền đầu, thẻ ngân hàng thứ hai Thanh Bách cho cô, cô đã đổ hết vào chi phí điều trị cho chị rồi, cần phải nhanh chóng kiếm tiền thêm. 
Trần Mỹ An có mặt từ rất sớm để nhận công việc, chức vụ của cô là trợ lý phòng kinh doanh.

Đích thân trưởng phòng giới thiệu cô với mọi người, Mỹ An cũng tỏ ra vô cùng thân thiện chào hỏi.

Tiếc là không mấy ai cho cô bộ mặt hòa hoãn, Mỹ An cũng dự đoán từ trước nên không bất ngờ.

“Cho hỏi chỗ làm việc của tôi là ở đâu a?"
Không ai buồn trả lời cô, Mỹ An hít sâu một hơi hỏi lại lần nữa: “Mọi người có thể chỉ cho tôi bàn làm việc của mình không?” “Bên này chị ơi!” - Người lên tiếng là Thanh Nhi, cũng là một trợ lý kinh doanh như cô, mới vào làm việc trước cô chỉ một tháng.
Trong phòng kinh doanh thì ngoài trưởng phòng và phó phòng, những người có quyền hành cao nhất là chuyên viên kinh doanh, mỗi chuyên viên sẽ có một đến hai trợ lý.

Mỹ An đang chờ đợi xem mình trực thuộc vị chuyên viên thì được quăng cho hai xấp giấy tờ cao như núi cùng một câu: “Nhập tài liệu vào máy đi
Trần Mỹ An mặt không đổi sắc, đồng ý nhận việc, mấy chuyện này cũng thường thôi, người mới nào cũng bị bắt nạt chút ít.

“Em hiện tại khá rảnh, nếu chị cần thì cứ bảo em nhé " - Thanh Nhi nhảy mặt với cô.
Trần Mỹ An mỉm cười cảm ơn, đúng là mọi thứ luôn công băng, ông trời vẫn cho cô gặp được người tử tế.

Trần Mỹ An đầu biết khó khăn thật sự của cô ở công ty còn chưa đến, thật ra là đang trên đường đến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi