MỐI TÌNH ĐẦU BỊ ĐÁNH CẮP (MỐI TÌNH ĐẦU HOANG PHÍ)



Mỹ An đi suốt một đường về vẫn chưa bình tĩnh được, cô nghĩ mình cần thứ gì đó để bản thân có thể dễ chịu hơn.

Mỹ An ghé qua một cửa hàng tiện lợi bên đường, tất cả những thứ có cồn trên kệ cô đều không nghĩ nhiều mà cho vào giỏ hàng.
Nhân viên thu ngân nhìn số lượng bia rượu cô mua mà hơi cau mày, đắn đo một lúc lên tiếng hỏi:
“Cô chắc chứ? Cô muốn lấy hết những thứ này ư?”
“Tất nhiên” - Mỹ An nhướn mày - “Có vấn đề gì sao?”
Nhân viên liền nhận ra tâm trạng của cô không tốt nhanh chóng tính tiền cho cô.
Mỹ An vừa về tới nhà đã khui ngay một lon bia uống cả hơi dài.

Cô cảm thấy khoảng thời gian vất vả không có chỗ ăn, không có ngủ trước đây còn dễ chịu hơn lúc này.

Mỹ An bóp dẹp vỏ lon bia rồi ném mạnh lên tường sau đó tiếp tục mở lon khác.

Trong một lúc phải tiếp thu chuyện bị bạn thân cũ phản bội, còn liên tiếp muốn dồn mình vào đường chết.

Và người đàn ông mới hôm qua còn nói chắc chắn như thề thốt rằng sẽ không bao giờ hãm hại gia đình mình hôm nay lại đem tất cả đổ sông đổ bể.
“Tên khốn đó không thể nói dối lâu hơn à?” - Mỹ An nói bằng cái giọng nhè nhè say đầy giễu cột.
Chuông điện thoại cô cứ liên tục reo, Mỹ An không màn đến nó, cô biết người gọi đến là Thanh Bách.


Mỹ An để nó reo hơn mười lần mới chịu cầm nó lên nhưng cô không bắt mày mà bước vào nhà vệ sinh ném nó xuống bồn cầu.

Mỹ An còn không quên ấn nút dội nước.
“Trần Mỹ An!” - Thanh Bách không gọi được cho cô liền đứng ở dưới chung cư hét lớn tên cô.
Mỹ An không vội bước ra cửa sổ nhìn mà cô tìm trong chai lon rỗng nằm lăn lóc trên sàn một thứ cứng rắn có thể ném được.

Mỹ An mở cửa sổ nhìn Thanh Bách đứng ở dưới, không nói một lời trực tiếp ném chai thủy tinh xuống.
“Choáng!” - Chai bia vỡ nát nhưng rất may không thể tới được chỗ của Thanh Bách.
“Cô làm cái quái gì vậy?” - Anh không thể tin được cô sẽ hành động như vậy, cảm giác như Mỹ An thật sự muốn ném thẳng vào mặt anh vậy.
Mỹ An bĩu môi lộ vẻ tiếc nuối rồi đóng sầm cửa lại không muốn nhìn thấy Thanh Bách.
Bộ dạng như người say này cũng không cứu được có bao lâu, Mỹ An ngồi khuyụ xuống sàn.

bật khóc nức nở.

Cô càng uống lại càng tỉnh táo, đứng trước sự việc lần này không biết làm sao mới tốt.
Mỹ An nghe tiếng đập cửa ầm ầm, cô nhíu mày, ai có thể lên tới đây giờ này được chứ.

Mỹ An lại cầm theo một chai thủy tinh thủ thể bước ra mở cửa.
“Sao anh lên được?”
“Tôi nói với bảo vệ cô đang không tỉnh táo và sự thật là vậy” - Thanh Bách nhìn bộ dạng say khướt của cô nhăn mặt không thôi.
Thanh Bách không đợi Mỹ An đuổi mình đi, anh nhanh chóng đẩy cô ra bước vào nhà.

Anh nhìn sàn nhà hỗn độn lại nhìn dáng vẻ như muốn đánh nhau của cô giận tới mức muốn tóm Mỹ An đi nhẩn nước.
“Nhà có thuốc giải rượu không?”
“Liên quan gì tới anh?” - Mỹ An cầm chai chĩa về phía Thanh Bách.
Thanh Bách không nhịn được lao tới bắt lấy cằm cô, gắn giọng:
“Điện thoại cố ở đâu mà tôi gọi không bắt máy?”
“Bồn cầu”
Thanh Bách triệt để câm nín.
Hai mắt Mỹ An điên dại, cả người đều là hơi men, khuôn mặt ửng đỏ, tất cả rơi vào mắt Thanh Bách có chút gợi tình.

Thanh Bách không nhịn được hôn xuống, nụ hôn đầy thô bạo đến từ cả hai.

Bất ngờ Mỹ An giơ cao chai bia lên đập mạnh vào đầu anh.
“A!” - Thanh Bách hét lên một tiếng đồng thời đẩy cô ra.
Thanh Bách loạng choạng bước lùi về sau, hai tay thì đang ôm một đầu máu.

Anh có thể phán đoán là nó không quả nghiêm trọng nhưng cũng đủ khiến anh chấn động một phen.
“Cô nổi điên cái gì vậy?”
“Đồ khốn nạn, cút khỏi đây” - Mỹ An vẫn còn cầm phần cổ chai trong tay hướng về anh.

Thanh Bách thầm chửi thề mấy tiếng, anh mặc kệ Mỹ An đi quanh nhà tìm thứ có thể bằng bó đầu của mình.

Mỹ An lại ngồi bệt xuống co ro, cô không biết mình đang làm gì nữa.
“Xin lỗi..” - Cô ném phần còn lại của cái chai qua một bên, cô không hề muốn làm hại anh.
Thanh Bách một tay ôm đầu một tay bước tới kéo Mỹ An đứng dậy:
“Quậy đủ rồi thì lên sofa mà ngồi nói chuyện”
“Tôi không có gì muốn nói với anh” - Mỹ An vẫn kiên quyết gạt tay Thanh Bách ra.
Anh hít sâu một hơi, ngồi xuống chậm rãi nói:
“Dưới nền rất lạnh, cô không thấy vậy sao?” Mỹ An bởi vì lời của Thanh Bách mà cũng thấy hơi lạnh, xoa xoa hai lòng bàn tay rồi đứng dậy đi lại sofa.

Thanh Bách cũng tiến đến ngồi cạnh cô nhưng không dám ngồi quá gần, vết thương trên đầu chỉ mới cầm máu xong.
“Cô nghe tôi giải thích có được không?”
“Còn gì để nói nữa không?” - Mỹ An chán nản nói - “Chuyện thu mua sản nghiệp của Trần gia, anh có dám chối bỏ không?”
Thanh Bách bất lực thở ra, anh đâu phải mang ý xấu khi thu mua:
“Tôi không phủ nhận, tôi có làm nhưng tôi chỉ mua đúng một lần từ Tấn Khang mà thôi.”
“Lại nói dối rồi” - Mỹ An vươn người qua lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào mặt Thanh Bách - “Gương mặt này không nên dùng để nói dối đâu.”
Thanh Bách bắt tay cô lại, anh không thể để Mỹ An làm mấy trò này nữa, nó quá khiêu khích.
“Cô lấy bằng chứng đầu mà cho rằng tôi nói dối?”
Mỹ An nhún vai, vươn tay lấy một chai bia bật nắp:
“Chính tay tôi cầm nó, chính mắt tôi thấy, anh đã thua mua cổ phần Tâm An trước cả khi công ty phá sản”
Không thể nào, đây là ba chữ xuất hiện đầu tiên trong đầu của Thanh Bách.

Chuyện này anh không có làm, trước khi Tâm An phá sản anh còn không nhận ra bất kỳ điểm kỳ lạ nào.

Sao Thanh Bách có thể là người cố tình thua mua Tâm An và đạp nó ngã ngựa được chứ?
“Mỹ An, cô tỉnh táo lại mà nói tôi biết, những tài liệu đó cô tìm được ở đâu? Chuyện này không đơn giản như cô thấy đâu”
Mỹ An nâng mặt anh lên, tay khẽ vuốt ve lên vết thương cô vừa gây ra, nghẹn ngào nói:
“Anh có thể lừa tôi cả đời mà, nếu đã chủ tâm muốn lừa một người tại sao lại không lừa đến cùng?”
Mỹ An nguyện nửa tin nửa ngờ Thanh Bách như vậy mãi, chuyện đã xảy ra cô cũng không muốn truy cứu nữa.

Chỉ cần quãng đời sau này, mỗi người đều có thể sống tốt phần mình là được.

Đáng tiếc, Thanh Bách không để có được toại nguyện.
Thanh Bách thở dài, với tình trạng này của Mỹ An thật sự không thể hỏi được gì hết.

Anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng để vỗ về lại bị cô đẩy ra.
“Đừng chạm vào tôi”
“Được rồi, không chạm, cô mau đi ngủ đi” - Thanh Bách nhẹ giọng nói.
Mỹ An vẫn không có ý định nghe lời, cô đứng dậy lục lọi trong túi đồ mới mua tìm xem còn gì có thể uống.


Thanh Bách tất nhiên không muốn Mỹ An nốc cồn vào người nữa, nhanh chóng bước tới nhấc cô lên mang vào phòng ngủ.
“Anh lại làm gì nữa vậy?” - Mỹ An ngã vào đống chăn bông mềm mại, giọng điệu phản kháng cũng yếu đi.
Thanh Bách cảm thấy Mỹ An thật sự giống một con mèo nhỏ giận dỗi, anh búng nhẹ vào trán cô một cái.
“Tôi mà cô cũng dám đánh, đúng là ngày càng...!đáng ghét”
Thanh Bách loay hoay ở nhà bếp muốn tìm thứ gì đó để giải rượu cho Mỹ An, anh phải chắc chắn là cô ổn mới yên tâm để một con mèo đang dở chứng đi ngủ.
“Uống hết thứ này rồi ngủ” - Thanh Bách đỡ Mỹ An dậy.
“Cái đồ dối trá! Anh tránh ra đi” - Mỹ An kiên quyết không chịu dậy, hai tay ôm chặt lấy tấm chăn.
Thanh Bách chưa bao giờ phải đi dỗ dành người say rượu thế này, anh cảm thấy bản thân đã dịu dàng đến cực hạn rồi.
“Tôi hỏi một lần nữa, cô có chịu uống hay không?”
“Không!” - Mỹ An phồng má ra thái độ với anh.
Thanh Bách hít sâu một hơi, uống cạn ly trà giải rượu trong tay rồi cúi xuống hôn lấy Mỹ An.

Anh vừa tham luyến mút lấy đôi môi đỏ mọng đó vừa đưa nước trôi xuống cổ họng cô.
“Ưm.." - Mỹ An trong lúc mơ hồ chỉ có thể để mặc cho anh.
Thanh Bách rất nhanh kết thúc nụ hôn sặc mùi đắng chát này, anh cảm thấy lưỡi mình bị vị của nước giải rượu làm cho tê rồi.

Mỹ An liếm môi mấy cái rồi vùi đầu vào gối ngủ thiếp đi.

Hôm nay chắc chắn là một ngày đủ tồi tệ và mệt mỏi với cô.
Thanh Bách chỉnh chăn lại cho Mỹ An rồi ra ngoài.

Chuyện này ngày càng vượt xa vòng kiểm soát của anh.

Thanh Bách nhặt một chai bia chưa khui trên sàn lên, bật nắp nhấp một ngụm.

Kẻ đứng sau tất cả chuyện này là ai, Mỹ An rốt cuộc đã tìm được gì, quá nhiều thứ anh không biết.
“Đầu anh không sao chứ?”
Thanh Bách cười trừ, dù còn hơi ê ẩm một chút nhưng không chết được.
“Ờ...!Mỹ An vừa xin nghỉ, cô ấy bảo dù cho hay không cô ấy cũng không quay lại công ty đầu” - Minh Thái khó khăn nói ra.
“F*ck!” - Thanh Bách chửi thầm một tiếng sau đó trở lại thang máy đi tìm Mỹ An.
“Chắc chắn là anh thiếu nợ người ta, thiếu nợ cả nhà người ta nên mới bị hành như này” - Minh Thải đợi lúc anh đi khuất mới cảm thán một câu.
Câu nói này của Minh Thái vốn dĩ chỉ là nói đùa nhưng lại chính là sự thật..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi