MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 22

Bạn Mộng 12

Vừa bôi xong dầu thuốc cho Mạnh Xuân xong, Mạnh Xuân liền nhắc nhở: “Em hứa rồi, anh chơi trống cho em xem thì em phải đàn nửa tiếng đấy.”

Mạnh Cẩn, lúc này vừa đứng dậy định vào nhà vệ sinh rửa tay, lập tức chun mũi, bực bội nói: “Sao anh không thể quên chuyện này đi được à?”

Mạnh Xuân ngồi trên sofa, chậm rãi kéo áo phông xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nhẹ: “Trí nhớ anh tốt lắm, quên không nổi đâu.”

Mọi chuyện liên quan đến em, anh càng không thể quên.

Biết không thoát được, Mạnh Cẩn đành miễn cưỡng đáp: “Được rồi, để em đi rửa tay đã.”

Mạnh Xuân yên lặng ngồi trong phòng khách chờ cô rửa tay xong, sau đó cùng cô lên tầng ba.

Lần này, Mạnh Cẩn không quên mang theo điện thoại. Đến phòng đàn, cô đặt điện thoại lên cây piano rồi ngồi xuống, bắt đầu chơi một bản nhạc trình độ bậc tám.

Mạnh Xuân đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe từng nốt nhạc vang lên, ánh mắt dõi theo từng động tác của cô.

Trong suốt nửa giờ sau, âm thanh du dương của piano tràn ngập căn phòng, hòa quyện trong không khí, trong trẻo và dễ chịu.

Mạnh Xuân cúi mắt nhìn Mạnh Cẩn chăm chú chơi đàn. Dáng vẻ nghiêm túc, đôi mắt sáng trong, làn da trắng mịn, đôi môi đỏ mọng—tất cả như một bức tranh hoàn mỹ.

Đôi tay thon dài, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn đen trắng, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn giữa vườn hoa âm nhạc, mang theo một làn gió nhẹ thoảng qua.

Nhưng chính làn gió ấy lại vô tình khẽ thổi vào tim cậu.

Mạnh Xuân chỉ lặng lẽ nhìn cô như thế, mà trái tim đã đập loạn nhịp, rung lên từng hồi trong lồng ngực, như muốn vỡ tung.

Mạnh Cẩn chìm đắm trong từng nốt nhạc, tập trung chơi trọn vẹn mọi bản nhạc trình độ bậc tám.

Thời gian cũng trôi qua theo giai điệu nhẹ nhàng ấy, tan biến vào không gian tự lúc nào không hay.

Đến khi Mạnh Cẩn ngừng tay, thời gian đã vượt xa nửa tiếng. Cô nhấc tay khỏi phím đàn, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Xuân, định hỏi xem mình chơi thế nào, mong nhận được một lời khen từ cậu.

Nhưng ngay khi vừa ngẩng đầu, ánh mắt cô bất ngờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm, đen láy của cậu, như thể bị kéo vào một xoáy nước cuốn đi không kịp phản ứng.

Trái tim cô chợt rơi thịch một nhịp, cảm giác mất trọng lượng lan khắp lồng ngực, đến cả hơi thở cũng khựng lại.

Giây tiếp theo, Mạnh Cẩn mơ màng chớp mắt, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Mạnh Xuân, giọng đầy thắc mắc: “Anh? Anh nghĩ gì vậy?”

Mạnh Xuân bị kéo về hiện thực.

Cậu bình tĩnh đáp, giọng điềm nhiên: “Không nghĩ gì cả, chỉ là nghe rất nhập tâm thôi.”

Mạnh Cẩn lập tức bật cười, giọng nói đầy vui vẻ và hài lòng: “Vậy chứng tỏ em chơi rất hay, mới khiến anh nhập tâm như thế.”

Mạnh Xuân kéo dài giọng đáp lại: “Ồ~”

Ngữ điệu nhẹ nhàng, đầy vẻ nuông chiều và yêu thương quen thuộc dành cho cô.

Rồi cậu nói thêm: “Em chơi rất tốt. Với trạng thái như hôm nay, bậc tám chắc chắn không thành vấn đề.” Mạnh Cẩn được cậu khen ngợi, cười tít mắt: “Vậy thì em xin nhận lời chúc của anh trước nhé.”

Đến cuối tháng bảy, theo chu kỳ thông thường, những ngày này lẽ ra Mạnh Cẩn phải đến kỳ kinh nguyệt.

Vì thế, dạo này Mạnh Xuân quản cô rất nghiêm.

Cậu không cho cô ăn đồ lạnh, đồ cay, còn phải ngăn cô – kẻ ham ăn – lén lút ăn vụng.

Hai người đấu trí mỗi ngày, nhưng cuối cùng, Mạnh Cẩn chẳng thể thắng nổi Mạnh Xuân.

Cô đành cam chịu, cậu bảo ăn gì thì ăn, cậu cấm gì cũng không dám thử lén nữa.

Thế nhưng, đến ngày mùng 1 tháng tám, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn chưa đến.

Mạnh Xuân dùng những kiến thức tìm hiểu được trên mạng để an ủi cô: “Lúc mới bắt đầu, chu kỳ không đều là chuyện rất bình thường. Phải có thời gian để nó ổn định.”

Nghe vậy, Mạnh Cẩn thuận miệng hỏi: “Anh là con trai mà sao mấy chuyện này lại biết nhiều hơn cả em?”

Mạnh Xuân khẽ cười: “Còn không phải vì em sao?”

Mạnh Cẩn trong lòng hiểu rõ, cậu tìm hiểu tất cả những điều này cũng là vì cô.

Nhưng câu hỏi vừa rồi, cô chỉ tiện miệng hỏi thôi, chẳng nghĩ nhiều.

Lúc này, Mạnh Cẩn nằm úp sấp trên giường cậu, chán nản mở điện thoại, rồi đóng lại, lại mở ra, lại đóng nắp.

Mạnh Xuân thật sự không nhìn nổi nữa, liền nói với cô: “Em muốn liên lạc với dì Thi thì cứ liên lạc đi, đừng ngồi đây mà rối rắm mãi.”

“Cứ hỏi dì ấy xem, một tháng rồi mà kinh nguyệt chưa đến có bình thường không.” Anh còn chuẩn bị cả lý do giúp cô.

Mạnh Cẩn lập tức nhìn anh, nói nhanh như sợ mất cơ hội: “Là anh bảo em hỏi đấy nhé!”

Mạnh Xuân bất lực gật đầu, giọng dỗ dành: “Đúng, đúng, là anh bảo em hỏi. Mau liên lạc với dì Thi đi, hỏi dì xem rốt cuộc là chuyện gì.”

Mạnh Cẩn nhanh chóng mở điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn. Thấy dáng vẻ sốt sắng của cô, Mạnh Xuân khẽ nhếch môi, không kìm được nụ cười. Rõ ràng là rất muốn liên lạc với dì Thi, vậy mà cứ làm bộ làm tịch, phải tìm cho bằng được lý do mới chịu nhắn tin.

Đúng là cô tiểu thư trẻ con.

Mạnh Cẩn lập tức gửi tin nhắn cho Thi Tư.

Không lâu sau, Thi Tư gọi thẳng điện thoại tới.

Mạnh Cẩn vốn đang nằm ườn trên giường của Mạnh Xuân, lười nhác nhìn điện thoại chờ tin nhắn. Nghe tiếng chuông vang lên, cô suýt làm rơi điện thoại, bật dậy ngay lập tức.

Ánh mắt cô rơi trên màn hình điện thoại đang rung lên, rồi ấn nút nghe máy.

Áp điện thoại vào tai, cô cố giữ giọng bình tĩnh: “Mẹ à.”

Thi Tư dịu dàng hỏi han: “Bé Mộng, con đừng lo lắng hay căng thẳng. Cũng đừng tạo áp lực cho bản thân. Những chu kỳ đầu tiên không đều là chuyện rất bình thường, từ từ rồi sẽ ổn định thôi.”

“Hơn nữa, không phải còn chưa đủ một tháng sao? Đừng vội vàng, đến lúc đó có khi mọi thứ vẫn bình thường mà.”

“À…” Mạnh Cẩn chợt nhớ lần trước khi gọi điện với mẹ, cô đã nói dối về thời điểm có kinh lần đầu.

Cô không nói thật với mẹ về ngày bắt đầu, giờ đành phải giả vờ nghe lời, trả lời ngoan ngoãn: “Dạ.”

Sau câu nói ấy, hai mẹ con chìm vào vài giây im lặng. Rồi cả hai lại đồng thời lên tiếng, phá vỡ khoảng lặng.

Mạnh Cẩn: “Mẹ đã ăn…”

Thi Tư: “Mấy ngày trước mẹ…”

“Con nói trước đi.” Thi Tư dịu dàng bật cười nhường lời.

Mạnh Cẩn không tự nhiên đưa tay vuốt tóc, giọng nói cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Cũng không có gì đâu, con chỉ muốn hỏi mẹ đã ăn cơm chưa thôi.”

Thi Tư cười, trả lời: “Ăn rồi.”

Bà liền vội vàng bổ sung: “Lần này là thật, mẹ ăn rồi.”

Mạnh Cẩn khô khan đáp một tiếng “Ừm.”

Thi Tư lại hỏi: “Quà sinh nhật nhận được chưa?”

Mạnh Cẩn vẫn tiếp tục “Dạ,” rồi nói: “Nhận được rồi ạ. Con và anh đều rất thích.”

Ngồi đối lưng với cô, Mạnh Xuân đang cúi đầu giải trò Sudoku bỗng bật cười khẽ. Âm thanh nhỏ ấy Thi Tư không nghe được, nhưng Mạnh Cẩn nghe thấy rất rõ.

Cô lập tức di chuyển xuống cuối giường, nhấc chân đạp thẳng vào lưng cậu. Mạnh Xuân bị cô đá nghiêng cả người về phía trước, nhưng lại càng cười vui hơn. Dù không phát ra tiếng, nhưng hai vai cậu cứ run lên không ngừng.

Không chịu được, Mạnh Cẩn đứng dậy, áp hẳn người lên lưng cậu, cố tình nhấc cả chân lên không, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người cậu. Cô cứ như vậy mà bám lấy lưng cậu, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Thi Tư.

Cuộc gọi này không kéo dài, chỉ vài phút là kết thúc. Hai mẹ con từng rất thân thiết, nhưng theo thời gian và khoảng cách, sự gần gũi ấy giờ đã trở nên xa cách, khách sáo hơn.

Cúp điện thoại, Mạnh Cẩn quăng chiếc điện thoại lên bàn học của Mạnh Xuân, rồi tiếp tục đè lên lưng cậu, hai tay kéo má cậu sang hai bên, miệng làu bàu đầy bất mãn: “Cho anh cười em này!”

Mạnh Xuân trêu lại: “Thế rốt cuộc là em thích hay không thích?”

Má Mạnh Cẩn đỏ bừng, cô giọng đầy hung dữ nhưng vẫn phải thừa nhận: “Thích!”

Dù mẹ cô rất hay tặng giày làm quà sinh nhật, nhưng chỉ vì đó là quà của mẹ, cô vẫn cảm thấy thích.

Câu “thích” ấy khiến Mạnh Xuân ngẩn ngơ, trái tim cậu dường như hiểu lầm ý nghĩa trong lời nói của cô, đập thình thịch không ngừng.

Nếu mà, anh chỉ nói nếu thôi…

Nếu cô nói “thích” là thích cậu, thì tốt biết bao.



Ngày 20 tháng 8, Mạnh Cẩn phải đến Học viện Âm nhạc để thi piano cấp 8.

Tất nhiên, Mạnh Xuân nhất định phải đi cùng cô.

Đúng lúc, Mạnh Thường – cha của họ – vừa hoàn thành công việc quay phim vài ngày trước, nên đang có thời gian rảnh. Vì vậy, ông lái xe đưa hai anh em đến điểm thi.

Vốn không quá căng thẳng, nay có bố và anh trai đồng hành, Mạnh Cẩn càng thêm yên tâm. Trong phòng thi, cô chơi rất thuận lợi, đầy tự tin rằng mình sẽ vượt qua cấp 8 lần này.

Bố cô đã từng nói, chỉ cần cô thi đỗ, cô có thể ngừng học piano. Vậy nên, ngoài cảm giác tự hào, Mạnh Cẩn còn thấy mình như được giải thoát.

Rời phòng thi, cả ba ra bãi xe. Như hồi bé, hai anh em lần lượt trèo lên ghế sau. Lên xe, Mạnh Cẩn chống tay lên lưng ghế lái, ngả người lên phía trước, tràn đầy mong chờ nói với bố: “Bố ơi, hôm nay mình ăn ở ngoài được không? Anh con nói muốn ăn bít tết với pizza!”

Mỗi lần như vậy, cô lại kéo anh trai vào. Mạnh Thường và Mạnh Xuân đều biết thật ra cô là người muốn ăn, nhưng cả hai đều nuông chiều cô, chẳng ai bóc trần. Thậm chí còn vui vẻ phối hợp cùng cô.

Từ gương chiếu hậu, Mạnh Thường liếc nhìn Mạnh Xuân đầy bất đắc dĩ, còn chưa kịp nói gì, anh trai đã nhanh chóng phụ họa: “Mộng Mộng nói đúng mà, là con muốn ăn đấy bố. Bố dẫn tụi con đi ăn bít tết và pizza đi.”

Mạnh Thường bật cười, thở dài đáp, giọng mang theo chút bất lực chiều chuộng: “Được thôi.”

Trong bữa ăn, Mạnh Cẩn không chỉ ăn bít tết và pizza, mà còn gọi thêm cả kem dâu tây của quán.

Rời nhà hàng, cả ba lên xe về nhà. Ăn uống no nê, tâm trạng cô phơi phới. Cô lấy tai nghe ra, cắm vào điện thoại, nhét một bên vào tai mình, bên còn lại đưa sang tai của Mạnh Xuân.

Cô bật bài “Cánh đồng hoa bảy dặm” từ danh sách nhạc yêu thích gần đây. Có lẽ do hoàn thành kỳ thi piano, thần kinh được thả lỏng, hoặc vì no bụng dễ buồn ngủ, cô nghe nhạc trong trạng thái thư thái, chẳng biết khi nào đã ngủ quên.

Bài hát được cài chế độ lặp lại vẫn vang lên: “Chiếc bút chì trên tay, trên trang giấy viết đi viết lại, vài dòng chữ miêu tả em là người tôi yêu.”

Trong lúc ngủ, cơ thể cô nghiêng ngả, đầu gần như chạm vào cửa kính. Mạnh Xuân, đang nghiêng người vì dây tai nghe, lập tức giơ tay đỡ lấy đầu cô, cẩn thận đưa cô dựa vào vai mình.

Cậu nghiêng đầu, mắt khẽ rũ xuống nhìn cô. Đôi mắt đen láy ánh lên tia tham luyến.

Không hiểu vì sao, cậu bỗng nhớ đến bài nghe tiếng Anh tối qua, lúc cậu viết từ khóa “sister” lên giấy nháp.

Khi ấy, sau khi chấm điểm bài làm, cậu ngồi chống cằm, thả trôi suy nghĩ một lúc.

Lúc hoàn hồn, tờ giấy nháp ấy đã có thêm vài chữ: Mộng Mộng, Mạnh Cẩn, Đại tiểu thư.

Mộng Mộng là cái tên cả nhà gọi cô.

Mạnh Cẩn là tên mà mọi người đều có thể gọi.

Nhưng “Đại tiểu thư” – chỉ riêng cậu mới có thể gọi cô như vậy.

Cô là đại tiểu thư của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi