MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 23

Bạn Mộng 13

Mạnh Cẩn đã ngủ say suốt cả chuyến hành trình.

Cho đến khi xe dừng lại trong sân nhà, cô mới từ từ thức giấc. Chiếc tai nghe vốn được đeo bên tai đã rơi ra, nhưng chiếc tai nghe còn lại trên tai Mạnh Xuân vẫn ngoan ngoãn yên vị.

Mạnh Cẩn mở cửa xe, bước xuống và uể oải vươn vai dưới ánh nắng mặt trời.

Chính vào khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy một cơn đau nơi thắt lưng. Cảm giác này rất giống với những cơn đau mà cô đã từng cảm nhận trước kỳ kinh nguyệt lần đầu vào tháng trước.

Một linh cảm chẳng lành chợt trào dâng, cô liền vội vã chạy lên lầu.

Mạnh Xuân và Mạnh Thường nhìn nhau, ánh mắt đầy thắc mắc, không sao hiểu nổi tại sao cô lại bỗng dưng vội vã như vậy.

Mạnh Cẩn phóng một mạch về phòng, lấy đồ rồi đi ngay vào phòng tắm.

Quả thật, đúng như cô đoán.

Không chần chừ, cô quyết định tắm ngay lập tức.

Mạnh Xuân theo cô lên lầu ba, phát hiện phòng cô mở toang nhưng không ai ở đó, chỉ có ánh đèn trong phòng tắm sáng lấp lánh và tiếng nước rơi tí tách vang vọng.

Cậu quay trở lại phòng mình, suy nghĩ một hồi, bỗng nhận ra một điều gì đó.

Mạnh Xuân đứng dậy, xuống lầu, rót nước vào ấm đun rồi pha cho Mạnh Cẩn một tách nước đường đỏ.

Mạnh Cẩn tắm xong, thay đồ và cảm thấy tươi mới, bước ra khỏi phòng tắm. Khi cô vừa bước vào phòng, ánh mắt cô dừng lại trên bàn, nơi Mạnh Xuân đang ngồi, trước mặt anh là một ly thủy tinh, trong đó nước đường đỏ vẫn còn hơi nóng bốc lên.

Cô ngạc nhiên, tay còn cầm khăn lau tóc, hỏi: “Anh sao biết được em đến kỳ rồi?”

Cậu suy ngẫm lại từng chi tiết. Cô xuống xe, vươn vai, rồi bỗng dừng lại, một điều gì đó không ổn ngay từ khoảnh khắc ấy. Cô nhăn mày, rồi bước nhanh lên lầu. Cậu theo sau, nhưng khi lên đến phòng, cậu thấy cửa phòng mở toang, trong phòng không có ai, còn tủ quần áo thì cũng mở ra. Trong phòng tắm, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen nghe rõ ràng. Điều gì khiến cô vội vã như vậy để phải tắm gấp…

Mạnh Xuân chỉ nghĩ ra một khả năng duy nhất, đó là kỳ kinh nguyệt của cô đến.

Cậu còn nhớ rõ hôm nay mình đã sơ suất trong việc chăm sóc cô, lúc ăn trưa, cô đã ăn một cây kem dâu.

Cậu lo cô sẽ cảm thấy đau đớn vào buổi tối.

Mạnh Xuân không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lặng lẽ xé bao bì miếng giữ ấm và nói: “Lại đây.”

Mạnh Cẩn ngoan ngoãn tiến lại gần, ngồi xuống giường.

Cô tùy ý để khăn lên ghế, hai tay chống sau lưng, thư giãn để Mạnh Xuân dán miếng giữ ấm lên bụng dưới của cô qua lớp áo.

Sau khi dán xong, Mạnh Xuân đứng dậy và đi ra ngoài.

Không lâu sau, cậu quay lại cầm theo chiếc máy sấy tóc.

Cậu cắm máy sấy vào ổ điện bên cạnh giường, vừa điều chỉnh nhiệt độ gió, vừa nhìn cô và nói: “Em tự sấy tóc được không?”

Mạnh Cẩn nhăn mặt, lẩm bẩm: “Em không thích tự làm.”

Mạnh Xuân bật cười vì tức giận, nói: “Em cứ nói thẳng ra là muốn anh sấy cho em đi.”

Mạnh Cẩn cười khúc khích, ngoan ngoãn ngồi xuống giường, để mặc cậu nhẹ nhàng sấy tóc cho mình.

Khi nhìn vào, cô chỉ thấy chiếc áo phông trắng của cậu, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi bột giặt nhè nhẹ từ đó, giống như mùi của cô.

Tiếng máy sấy rền rĩ vang lên, át đi mọi âm thanh xung quanh, bao gồm cả tiếng thổn thức trong trái tim cậu. Mạnh Xuân thầm cảm ơn chiếc máy sấy đã che giấu đi những bí mật. Nếu chiếc máy sấy không phát ra tiếng, Mạnh Cẩn chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng trái tim cậu đang đập thình thịch, như muốn phá tan lồng ngực.

Cô sẽ lo lắng hỏi cậu: “Anh sao vậy? Sao tim anh đập nhanh thế? Anh có sao không?”

Trái tim đập nhanh không chỉ vì sự lo lắng, mà còn là vì cậu thích cô quá nhiều.

Bởi vì anh yêu em, trái tim anh mới có thể đập vui mừng, nhảy múa mỗi khi được nhìn thấy em, mỗi khi được ở gần em.

_

Nỗi lo lắng của Mạnh Xuân đã trở thành sự thật.

Tối đến Mạnh Cẩn bắt đầu bị cơn đau quằn quại dày vò, đến cả cơm cũng không muốn ăn. Nhưng dưới sự vừa ép vừa dỗ của Mạnh Xuân, cuối cùng cô vẫn ăn được vài miếng mà cậu đút cho.

Mạnh Thường không biết Mạnh Cẩn tới kỳ kinh nguyệt. Ông không nhận ra con gái mình có điều gì không ổn cho đến khi ngồi vào bàn ăn.

Lúc này, ông nhìn thấy Mạnh Cẩn rất khó chịu, sắc mặt tái nhợt, Mạnh Thường lo lắng hỏi cô: “Mộng Mông, con làm sao vậy?”

Mạnh Xuân thay cô trả lời: “Người thân tới ạ…”

Chưa kịp nói xong, Mạnh Cẩn đã đá Mạnh Xuân dưới gầm bàn.

Cô có chút xấu hổ, hai má đỏ bừng, nói một câu khác uyển chuyển hơn: “Con đau bụng quá.”

Mạnh Thường sao có thể không hiểu con gái mình khi nó nói “đau bụng” là có ý gì.

“Lần trước cũng đau như vậy à?” Mạnh Thường cau mày hỏi. “Chúng ta đi bệnh viện xem sao…”

“Không…” Mạnh Cẩn từ chối, “Thôi, không đi đâu, con không muốn cử động.”

“Đau hơn lần trước mà chỉ cần uống thuốc giảm đau là ổn rồi,” cô uể oải đáp.

Mạnh Xuân múc một muỗng cơm, nhẹ nhàng đút cho cô, giọng nói đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn: “Ăn thêm chút nữa, thuốc giảm đau sẽ hại dạ dày, không thể uống khi bụng đói.”

Mạnh Cẩn miễn cưỡng mở miệng, nhai vài miếng cơm, rồi thúc giục Mạnh Xuân đi lấy nước và thuốc cho mình.

Sau khi uống thuốc giảm đau, Mạnh Cẩn định đứng dậy về phòng nghỉ ngơi. Mạnh Xuân liền đứng dậy theo, đỡ cô lên cầu thang. Đến khi rẽ qua một khúc và khuất khỏi tầm nhìn của Mạnh Thường, Mạnh Xuân thấy mỗi bước đi của Mạnh Cẩn đều rất khó khăn, liền bế cô lên ngay lập tức.

Chỉ là để anh trai bế thôi, Mạnh Cẩn không cảm thấy điều gì lạ lùng.

Cơn đau bụng khiến cô tự nhiên dựa vào cậu, cảm giác thoải mái hơn.

Mạnh Xuân bế cô vào phòng ngủ, cô nằm úp mặt trên giường, dùng gối đỡ bụng, cảm thấy như vậy thoải mái hơn so với việc nằm thẳng hay nghiêng.

Mạnh Xuân không vội đi ngay, cậu đứng bên giường, mắt nhìn cô, lòng đầy áy náy.

Cậu nghĩ, nếu lúc ăn trưa hôm nay cậu không quên nhắc cô đừng ăn đồ lạnh, liệu giờ đây cô có đỡ hơn không?

Là cậu không chăm sóc tốt cho cô.

Mạnh Cẩn nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Anh đi ăn đi, đừng lo cho em, lát nữa thuốc sẽ phát huy tác dụng thôi.”

Mạnh Xuân không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người bước ra khỏi phòng.

Mạnh Cẩn ban đầu bị cơn đau bụng hành hạ, qua một lúc lâu, cô mới dần cảm thấy dễ chịu hơn.

Khi Mạnh Xuân gõ cửa, Mạnh Cẩn gần như đã lim dim.

Cô hơi cáu kỉnh: “Đừng gõ nữa, vào luôn đi!”

Mạnh Xuân cầm theo một cốc nước ấm, bước đến ngồi bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Tốt hơn chưa?”

“Ừm” Mạnh Cẩn uể oải đáp, rồi mở mắt ra, không vui nhìn cậu, giơ tay đánh vào cánh tay cậu một cái, “Anh phiền quá! Suýt nữa em ngủ rồi, anh lại đi gõ cửa làm em tỉnh dậy!”

Mạnh Xuân mỉm cười nhẹ nhàng: “Dậy uống chút nước đi.”

Mạnh Cẩn miễn cưỡng ngồi dậy, nhận lấy cốc nước ấm từ tay Mạnh Xuân, uống từng ngụm nhỏ.

Cô không biết rằng, nước này là Mạnh Xuân dùng hai cốc để liên tục rót, làm nguội từ nước sôi cho đến nhiệt độ vừa phải.

Mạnh Xuân vừa nhìn cô uống nước vừa hỏi: “Tại sao lúc ăn, em không muốn anh nói cho bố là có dì cả của em đến?”

“Không phải là không cho anh nói,” Mạnh Cẩn lẩm bẩm “Nhưng sao anh không thể nói tế nhị hơn một chút?”

Mạnh Xuân không hiểu tại sao cần phải tế nhị, nhưng nhìn vẻ mặt Mạnh Cẩn, rõ ràng là cô đang cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.

Cậu bật cười, hỏi: “Em còn ngại ngùng à? Em với anh thì chả bao giờ thấy ngại?”

Mạnh Cẩn nhíu mày, nói: “Đó là chuyện khác!”

“Mà khác chỗ nào?” Mạnh Xuân tiếp tục truy hỏi.

Mạnh Cẩn không biết giải thích thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu: “Em với anh là người thân nhất, nên em có gì cũng nói cho anh nghe.”

Mạnh Xuân thực ra cũng nhận ra, mấy năm gần đây, Mạnh Cẩn không còn gần gũi với bất kỳ ai nữa, dù là với Thi Tư hay Mạnh Thường, tình cảm đều ngày càng xa cách.

Trong thế giới của cô giờ chỉ còn cậu, và chỉ có cậu là người luôn bên cạnh cô.

Và giờ đây, cô đang ở độ tuổi thiếu nữ, lúc mà sự nhận thức về sự khác biệt giới tính giữa nam và nữ dần trở nên rõ ràng, nhiều điều cô không thể dễ dàng bày tỏ với bố.

Nhưng cô lại có thể nói với cậu.

Bởi vì nàng xem cậu là người thân thiết nhất, chứ không phải là đối tượng để thích hay ngưỡng mộ.

Trong lòng Mạnh Xuân ngọt ngào xen lẫn chua xót bỗng chốc trào dâng.

Cậu vui vì mình là người thân cận nhất mà cô có thể tâm sự, nhưng cũng buồn vì cậu chỉ có thể là người thân thiết nhất trong lòng cô mà thôi.

Ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cô, trong đó ẩn chứa vô vàn cảm xúc dào dạt không thể diễn tả hết.

Cuối cùng, Mạnh Xuân chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô, giọng nói êm ái như gió xuân: “Uống xong rồi đi ngủ nhé.”

Nhưng khi cậu đứng dậy, định rời đi, cô lại nắm lấy cổ tay cậu, như một đứa trẻ nũng nịu, nhẹ nhàng cầu xin với giọng điệu đầy mong đợi: “Anh hát cho em nghe một bài được không?”

Mạnh Xuân cười khẽ từ chối: “Không.”

Trong khi cậu rút tay ra, cô bỗng dưng bướng bỉnh, nắm chặt lấy ngón tay cậu.

“Có, em muốn mà,” giọng cô nũng nịu, không chịu buông tay. “Anh trai à, anh trai yêu quý, anh có biết đứa em gái anh thương nhất đang đau khổ vì ngày ấy tới không?”

Cô nói, mỉm cười như một nụ hoa nở muộn, khiến trái tim cậu không khỏi lạc nhịp.

Cậu cúi đầu, cố gắng kiềm chế những cảm xúc mạnh mẽ đang dâng lên trong lòng mình.

Mạnh Xuân cảm thấy rằng, tình yêu cậu dành cho cô sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, như cơn sóng ngầm muốn phá đê.

Cuối cùng, cậu đành khẽ mỉm cười, không thể buông thêm lời “không” nữa.

Cô luôn biết cách chạm vào điểm yếu của cậu, mỗi lần đều chính xác như những ngón tay tinh tế bấm đúng huyệt, khiến cậu không thể làm gì khác ngoài khuất phục.

Mạnh Xuân dịu dàng hát ru để cô chìm vào giấc ngủ.

Khi cô gần như đã mất đi ý thức, trong cơn mơ màng, cô khẽ thì thầm: “Sau này chúng ta có thể hợp tác…”

“Hợp tác cái gì?” Cô cười ngây thơ, giọng nói nhẹ nhàng, như mây trôi: “Làm nhạc.”

Mạnh Xuân hiểu ngay ý nàng. Cô chắc chắn đang nói về việc họ có thể hợp tấu với nhau, cô chơi piano, còn cậu sẽ đánh trống.

Cậu khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên, trong ánh mắt dịu dàng, cậu thỏ thẻ: “Mơ đẹp nhé.”

Cô mệt mỏi, nhưng vẫn lười biếng đáp lại: “Anh cũng vậy nhé.”



Ngày hôm sau và cả tuần sau đó, Mạnh Xuân chăm sóc cô chu đáo từng bữa ăn, giấc ngủ.

Cậu sắp xếp mọi thứ cho cô thật tỉ mỉ, chẳng thiếu một điều gì.

Ba ngày trước, bố cô, Mạnh Thường, vì công việc phải rời đi.

Trước khi đi, ông dặn dò Mạnh Xuân và cô phải ăn uống điều độ, ngủ đủ giấc, nếu có chuyện gì phải gọi điện cho ông.

Mạnh Thường nhìn thấy cách Mạnh Xuân chăm sóc con gái, tự cảm thấy mình không thể làm được như vậy, dù ông là cha đẻ của cô. Trong lòng ông cảm thấy có lỗi với hai đứa con, nhưng công việc lại khiến ông không thể không đi.

Ngày đầu tiên khai giảng, Mạnh Xuân và cô cùng nhau đến trường. Họ vô tình đều mặc áo thun tie-dye mà Mạnh Xuân tự tay làm.

Cô kết hợp chiếc váy bò dài qua gối với áo thun, còn Mạnh Xuân thì mặc quần jean đơn giản.

Họ đều đi giày mới, do Thi Tư mua cho họ, cùng một kiểu dáng.

Vì chiếc váy hôm nay, cô chỉ có thể ngồi lệch trên chiếc xe đạp của Mạnh Xuân.

Chiếc ba lô hồng của cô và chiếc ba lô xanh đậm của cậu được đựng trong giỏ xe.

Buổi sáng sớm, Mạnh Xuân đạp xe, chở cô đón ánh bình minh và làn gió mát lạnh tới trường Trung học phổ thông Thẩm Thành.

Vì là ngày khai giảng, trước cổng trường rất đông người, xe cộ chen chúc, ngư long hỗn tạp, không thiếu lắm kẻ có vẻ không đứng đắn và những tên trộm núp trong đám đông.

Còn có không ít người bán hàng rong bày quầy ven đường.

Mạnh Xuân đỗ xe trước, để cô xuống. Sau cậu mới dắt xe, cùng cô đi về phía trước.

Chưa đi được bao lâu, cô đã bị một quầy hàng ven đường thu hút, không thể tiếp tục bước đi.

Mạnh Xuân đành phải đứng bên cạnh đợi cô.

Cô ngắm nghía những cuốn sổ màu sắc rực rỡ và những cây bút xinh đẹp trên quầy, cứ nhích dần nhích dần về một phía.

Cuối cùng, cô dừng lại trước một cuốn sổ có hình nhân vật trong Slam Dunk.

Anh trai cô rất thích Slam Dunk, cô nghĩ vậy rồi quyết định mua cuốn sổ đó cho cậu.

Khi cô đưa tay định lấy, một người đã nhanh chóng lấy trước.

“Em thích cuốn này à?” Mạnh Xuân nhìn về phía người vừa hỏi.

Người đó có mái tóc đỏ như lửa, chiếc mũi đeo khuyên, và cánh tay đầy hình xăm.

Lúc này, cô chỉ đứng cách Mạnh Xuân khoảng sáu, bảy mét.

Cậu ta không hề để ý rằng cô và Mạnh Xuân là một đôi.

Mạnh Cẩn nhận thấy ngay người này không phải hạng người tốt, nên cô không có ý định đối thoại.

Cô vừa muốn quay lại tìm Mạnh Xuân thì bất ngờ tay cô bị cậu ta nắm chặt.

Cậu ta nói, giọng điệu đầy trêu đùa: “Nếu em gọi anh là anh trai, anh sẽ mua cuốn sổ này tặng em, thế nào?”

Nói xong, cậu ta nhướng mày còn huýt sáo khiêu khích.

Mạnh Xuân chẳng cần suy nghĩ, lập tức bỏ xe lại và lao tới.

Cậu không nói gì, chỉ tung một cú đá mạnh vào bụng tên tóc đỏ, đồng thời kéo cô đứng chặt đằng sau mình.

Khí tức lạnh lẽo bao quanh Mạnh Xuân, ánh mắt cậu như ẩn chưa một con dao sắc bén, nhìn chằm chằm vào tên du côn đang trêu đùa cô.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì tên tóc đỏ này đã bị Mạnh Xuân giết chết hàng trăm lần rồi.

Tên tóc đỏ ngã ra đất, hằn học nhìn Mạnh Xuân, miệng mắng chửi tục tĩu: “Mày chết đi.”

Hắn chống tay định đứng dậy thì bị Mạnh Xuân dẫm mạnh lên tay, nơi hắn vừa nắm chặt tay cô.

Mạnh Xuânn mỉm cười lạnh lẽo: “Chửi ai?”

Vừa nói, cậu vừa dẫm lên tay tên tóc đỏ, không ngừng đè mạnh.

Tên tóc đỏ đau đến nhe răng trợn mắt, không thể thốt ra lời nào.

Mạnh Xuân rút lại nụ cười, gương mặt lạnh lùng, hỏi một câu bằng giọng đầy đe dọa: “Cô ấy gọi mày là anh trai, mày xứng sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi