MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Ross

Bạn Mộng 14

Những người xung quanh đi qua đều nhìn về phía trung tâm vụ ẩu đả.

Một bên là một chàng trai ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ, diện mạo cũng rất ổn, trông như một học sinh trung học chuẩn bị nhập học.

Bên kia là một gã tóc nhuộm đỏ chói, mũi đeo khuyên, tay đầy hình xăm, trang phục lủng lẳng dây xích và rách nát, rõ ràng là một tên du côn chuyên gây sự trên phố.

Dù ai nhìn vào cũng sẽ lập tức có cảm tình với bên của Mạnh Xuân.

Tuy nhiên, lúc này, chàng trai kia đang chiếm ưu thế, còn tên tóc đỏ đang bị anh ta dẫm lên tay, vừa xin lỗi vừa nhăn nhó. “Anh bạn… thật sự xin lỗi, tôi không biết cô ấy là em gái của anh, anh thả chân ra được không? Ôi đau quá… đau quá…”

Ngay khi Mạnh Xuân vừa dời chân khỏi tay tên tóc đỏ, hai người khác đột ngột chạy đến. Trang phục của họ cũng giống tên tóc đỏ, một người tóc vàng, người còn lại tóc xanh. “Anh Lãng, ai dám động vào anh?”

Tóc vàng bỗng nhiên hét lên, “Đánh chết thằng kia!”

Tên tóc đỏ lúc nãy mới nhận thua, giờ có thêm đồng bọn, hắn lại càng mạnh miệng hơn.

Hắn nâng tay bị Mạnh Xuân dẫm lên, run rẩy chỉ vào Mạnh Xuân, miệng đầy lời thô bạo: “Con mẹ nó, làm gì hắn đi!”

Tóc vàng và tóc xanh như nghe lệnh, lao ngay vào phía Mạnh Xuân mà không hề do dự.

Mạnh Xuân sợ làm hại đến Mạnh Cẩn, lập tức đẩy cô ra phía sau, nhưng bản thân lại không tránh kịp cú đấm của tóc vàng. Đối phương ra tay rất mạnh, khiến mặt trái của Mạnh Xuân đau nhói dữ dội.

Mạnh Cẩn không ngờ rằng mình chỉ muốn mua một cuốn sổ, cuối cùng lại rơi vào tình huống căng thẳng như vậy.

Cô không sợ gì cả, duy nhất lo lắng là Mạnh Xuân sẽ bị đánh. Dù sao đối phương đông người, một chọi ba làm sao mà thắng được.

Mạnh Cẩn tuy nghịch ngợm từ nhỏ nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện đánh nhau như thế này. Cô vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, lại có Mạnh Xuân bên cạnh bảo vệ, hai anh em đi qua bao năm tháng êm đềm.

Chính vì vậy, giờ đây Mạnh Cẩn chỉ có thể đứng ngây ra một chỗ, không biết phải làm gì.

Còn những phụ huynh đi qua, thấy cảnh đánh nhau, vội vàng kéo con mình tránh xa, không ai dám đứng ra giúp đỡ.

Mạnh Xuân tuy mạnh mẽ nhưng một mình bị ba người bao vây, cũng khó tránh khỏi bị đánh.

Khi Mạnh Cẩn đầu óc trống rỗng, không biết có nên gọi 110 hay tìm bảo vệ trường, thì bỗng dưng một giọng nói quen thuộc của Ân Khoan vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Đ.M! Là thằng choá nào dám bắt nạt anh Xuân của tao!” Cậu nói xong, đá một cú vào tên tóc vàng, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Theo sau Ân Khoan, còn có Tuỳ Ngộ An, người luôn chín chắn và trưởng thành trong mắt Mạnh Cẩn.

Với sự xuất hiện của Ân Khoan và Tuỳ Ngộ An, Mạnh Xuân cuối cùng cũng thoát khỏi sự bao vây của ba kẻ kia.

Cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc như một tín hiệu giao thông bị đánh bại (tóc đỏ vàng xanh giống cột đèn giao thông á mấy bà).

Tên tóc đỏ nhận thấy tình hình không ổn, vội vã dẫn theo tóc vàng và tóc xanh, quay đầu bỏ chạy.

Ân Khoan nhặt chiếc ba lô bị cậu ném xuống đất, đeo lên vai, khẽ chạm vào khóe miệng đang chảy máu, “hít” một tiếng rồi hỏi Mạnh Xuân: “Sao thế?”

Mạnh Xuân không vội trả lời, mà quay đầu tìm Mạnh Cẩn.

Nhìn thấy cô đứng an toàn ở đó, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi mỉm cười với cô.

Nhưng cậu đã quên mất mặt và miệng của mình bị thương, vừa cười đã chạm phải khiến vết thương đau nhói.

Mạnh Cẩn nhìn thấy cậu cười nửa chừng rồi cau mày, tay khẽ chạm vào vết thương, lòng bất giác cảm thấy nghẹn ngào.

Cô cứ đứng yên đó nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên, nước mắt lăn dài trên má.

Mạnh Xuân nhìn thấy cô khóc, lòng cậu thắt lại như có một cái móng vuốt vô hình đâm xuyên qua da thịt, siết chặt trái tim cậu trong lòng bàn tay.

Cậu đưa tay lau nước mắt cho cô, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy?”

Mạnh Cẩn nghẹn ngào hỏi: “Anh có đau không?”

Mạnh Xuân cười nhẹ, an ủi cô: “Không đau, không sao hết chơn á.”

Cô biết cậu đang nói dối, ai lại không đau khi bị đánh như vậy chứ.

Mạnh Xuân nhặt hai chiếc ba lô rơi ra từ giỏ xe, dùng một tay dựng xe lên, rồi lại đặt ba lô vào giỏ.

Cậu nhìn Mạnh Cẩn vẫn không ngừng khóc, nói: “Mộng Mộng, đi thôi.”

Mạnh Cẩn vừa khóc vừa thút thít: “Sổ tay của em…”

Chủ quầy là một bà lão lớn tuổi, khi bà nghe Mạnh Cẩn vẫn còn lo nghĩ về cuốn sổ tay, bà liền đưa ngay cho cô cuốn sổ mà cô muốn mua. Mạnh Cẩn vừa định rút tiền từ trong túi áo bò, bà lão liền mỉm cười nói: “Tặng cháu đấy, đừng khóc nữa.”

Mạnh Cẩn lại lắc đầu, vừa rơi lệ vừa nói nhỏ: “Cháu nhất định phải mua, đây là quà cháu muốn tặng cho anh trai.”

Bà lão nghe vậy, đành nhận tiền của cô.

Mạnh Cẩn mua xong cuốn sổ, vội quay người đưa nó cho Mạnh Xuân.

Cô mỉm cười rạng rỡ với cậu, nước mắt còn vương trên mặt, nói: “Anh, đây là cuốn sổ ‘Slam Dunk’ mà anh thích nhất, tặng anh này!”

Mạnh Xuân nhận lấy cuốn sổ từ tay cô, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc mãnh liệt.

Cô nói sai rồi.

Cậu không thích “Slam Dunk” chút nào.

Thứ mà cậu thích nhất trên đời này chính là cô.

Khi bốn người đi cùng nhau vào trường, Ân Khoan lại hỏi chuyện gì đã xảy ra lần nữa.

Mạnh Xuân chưa kịp trả lời, Mạnh Cẩn đã dành nói trước: “Là tôi muốn mua sổ tay, tên tóc đỏ quấy rối tôi và bắt tôi gọi hắn là anh.”

Ân Khoan rất kinh ngạc: “Thằng đó gan thật!”

Cậu và Tuỳ Ngộ An đều biết Mạnh Xuân yêu thương Mạnh Cẩn nhất, vậy mà tên đó dám trêu chọc cô, còn bắt cô gọi nó là anh, rõ ràng đã chạm vào giới hạn không thể chấp nhận được của Mạnh Xuân.

Tuỳ Ngộ An liếc mắt nhìn Mạnh Xuân, cười khẽ: “Thằng đó đúng là đáng bị đánh.”

“Nhưng tốt nhất mấy ngày nữa phải cẩn thận, đám du côn này sẽ không bỏ qua đâu, đặc biệt là lần này chúng nó thua đau, rất có thể sẽ tìm cơ hội trả thù.” Tuỳ Ngộ An nhắc nhở Mạnh Xuân.

Mạnh Xuân chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Mạnh Cẩn nghe vậy, trong lòng lo lắng không thôi, cô rụt rè hỏi: “Bọn họ định trả thù thế nào?”



Tuỳ Ngộ An nhướng mày, cố ý nói cho Mạnh Cẩn nghe: “Chưa biết chừng, lần này chúng nó không thắng được, lần sau chắc chắn sẽ kéo theo nhiều người hơn để chặn anh của cậu, mấy thằng du côn này liều mạng lắm, có khi chúng còn mang theo dao đến để uy hiếp, mà dao thì không có mắt đâu, chỉ cần một chút bốc đồng, không biết còn chém trúng ai đâu…”

Mạnh Xuân dùng đầu xe đụng nhẹ vào Tuỳ Ngộ An, cau mày, khó chịu nói: “Đừng có doạ người, làm cô ấy sợ rồi kìa.”

Rồi anh đổi giọng, nhẹ nhàng nói với Mạnh Cẩn: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”

Mặc dù Mạnh Xuân bảo Mạnh Cẩn đừng lo lắng vì những lời Tuỳ Ngộ An nói, nhưng cô vẫn không thể nào ngừng lo sợ.

Cô sợ Mạnh Xuân bị những người kia gây phiền phức.

Cô sợ cậu bị thương, sợ cậu bị đau.

Khi đến gần tòa nhà lớp học, Mạnh Xuân dừng xe ở bãi đỗ.

Sau đó, bốn người cùng đi về phía tòa nhà lớp học.

Ân Khoan học lớp 3, lớp ở tầng một. Tuỳ Ngộ An học lớp 9, còn Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân học lớp 10,cả hai lớp đều ở tầng hai.

Đến chân cầu thang tầng một, Ân Khoan dừng lại, nhìn ba người sắp lên cầu thang, lấc cấc nói: “A! Tạm biệt các bạn yêu của tôi nhé!”

Rồi cậu lại quay về giọng nói bình thường: “Lúc ăn trưa đừng quên gọi tôi nhé, không thì tôi sẽ chết vì cô đơn đó.”

Tuỳ Ngộ An liếc cậu ta, còn Mạnh Xuân thì không thèm đáp lại, chỉ có Mạnh Cẩn rất nghiêm túc trả lời: “Nhưng cậu ở tầng một cơ mà! Sao không đi trước chiếm chỗ rồi xếp hàng?”

Ân Khoan tức giận nói: “Chỉ có một mình tôi á! Không thể chia ra được à! Cậu muốn tôi đi chiếm chỗ hay là xếp hàng?”

Mạnh Cẩn cười khúc khích, “Tôi không quan tâm, tôi muốn cả hai cơ, cậu tự lo đi.”

Ân Khoan “…”

“Anh Xuân, anh biết điều thì quản lý cô em này đi,” cậu nói với Mạnh Xuân, “Cô ấy rõ ràng chỉ muốn làm khó người khác thôi!”

Mạnh Xuân cười nhạt, nhướng mày hỏi: “Có phải vậy không?”

Ân Khoan kêu lên: “Anh em nhà các người! Tính tình thật là…!”

Mạnh Cẩn lập tức không nhịn được mà cười lớn, chế nhạo: “Là ‘anh’ chứ không phải ‘ênh’! Lớn tướng rồi còn ngọng líu ngọng lô!”

Ân Khoan hừ một tiếng, rồi quay lại nói với Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân: “À, tôi nhớ ra rồi, Hạ Mẫn Mẫn học lớp 5, cũng ở tầng một. Tôi có thể kéo cô ấy vào, một người xếp hàng, một người chiếm chỗ, hoàn hảo!”

Nói xong, cậu ta chạy mất hút, không rõ là vào lớp hay đi tìm Hạ Mẫn Mẫn.

Khi Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân vào lớp 10, lớp học đã có khá nhiều bạn học đến.

Mạnh Xuân dẫn Mạnh Cẩn vào hàng ghế cuối cùng, tìm hai chiếc ghế trống ngồi cạnh nhau.

Trong lớp, hầu hết đều là những gương mặt mới, mặc dù có nhiều bạn học từ cấp hai chuyển lên, nhưng vì số lượng học sinh cùng lớp khá đông, nên có rất nhiều bạn mà Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân chưa gặp bao giờ.

Chẳng mấy chốc, thời gian gần 8 giờ. Các bạn trong lớp đã đến đủ, giáo viên chủ nhiệm cũng đã có mặt.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 10 là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, dễ mến, cho người ta cảm giác rất ôn hòa.

Thầy tự giới thiệu: “Chào các bạn, tôi là giáo viên chủ nhiệm của các bạn trong nửa năm tới, tên là Dương Kỳ Tiến, tôi sẽ dạy các bạn môn Hóa học.”

Sau đó, anh bắt đầu cho các bạn học sinh giới thiệu bản thân theo thứ tự, để mọi người có thể làm quen với nhau.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân ngồi ở hàng ghế cuối, cô ngồi ngay trước một cô bạn hơi đậm người, lúc cô bạn này đi qua ngồi xuống, Mạnh Cẩn mới nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của bạn ấy.

Khi đến lượt cô bạn này tự giới thiệu, cô ấy đứng dậy, giọng nói nhỏ như muỗi: “Mình tên là Cao Manh.”

Cô chỉ nói được có bốn chữ.

Dương Kỳ Tiến với giọng nhẹ nhàng nói: “Có thể nói thêm một chút, ví dụ như thích gì, có năng khiếu gì.”

Cao Manh do dự một chút, rồi mới cố gắng nói: “Mình thích… nhảy múa, giỏi…” Chưa kịp nói hết, vừa nói xong câu “thích nhảy múa”, lớp học đã vang lên những tiếng cười rộ.

Cao Manh lập tức im bặt, không nói nữa.

Mạnh Cẩn vô thức nhíu mày.

Dương Kỳ Tiến yêu cầu Cao Manh ngồi xuống, vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, nói với các bạn: “Khi bạn khác giới thiệu bản thân, các bạn phải chú ý lắng nghe, đó là cách tôn trọng người khác cũng là tôn trọng chính mình.”

Anh không hề trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng chia sẻ với các bạn, như một người đi trước muốn chỉ bảo cho những đứa trẻ còn chưa hiểu hết: “Tất nhiên, không chỉ trong lúc bạn khác giới thiệu, mà bất cứ khi nào giao tiếp, chúng ta đều phải chú ý lắng nghe người đối diện.”

Sau đó, anh mới bảo Mạnh Cẩn đứng lên giới thiệu.

Mạnh Cẩn đứng dậy, cười tươi và giới thiệu: “Chào các bạn, mình tên là Mạnh Cẩn, Mạnh là của ‘Mạnh Mẫu ba lần dời nhà’*, Cẩn là hoa Cẩn nghĩa là hoa dâm bụt. Mình thích vẽ tranh, thư pháp và chơi piano, tính tình vui vẻ, học hành bình thường, chủ yếu là nhờ anh tôi—cũng là người ngồi bên cạnh tôi—kiểm tra và giám sát tôi.”

*Mạnh Tử mồ côi cha từ nhỏ và chịu sự nuôi dưỡng giáo dục của mẹ là Chương Thị, sau này được gọi là Mạnh Mẫu. Mạnh Mẫu nổi tiếng với câu chuyện 3 lần chuyển nhà để cho con trai mình được sống, học tập trong ngôi trường và môi trường giáo dục tốt nhất.

Mạnh Cẩn nói xong, Dương Kỳ Tiến gật đầu cười và bảo cô ngồi xuống.

Ngay sau đó, Mạnh Xuân đứng lên.

Cậu nói với bằng giọng điệu nhạt nhẽo: “Chào các bạn, tôi tên là Mạnh Xuân, Mạnh là của Mạnh Cẩn, Xuân là cây xuân. Những thứ tôi giỏi cũng giống em tôi. Tính cách bình thường, dễ nóng giận, nhưng chỉ cần các bạn không trêu chọc em tôi thì tôi vẫn có thể nói chuyện được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi