Biên tập: Ross
Chương 25
Bạn Mộng 15
Mạnh Xuân vốn có tiếng tại trường Trung học số Một Thẩm Thành.
Nhắc đến tên cậu, không ai trong trường không biết đến học sinh luôn giữ vững vị trí đứng đầu khối này. Ngay cả khi còn ở cấp hai, các giáo viên cấp ba cũng đã biết đến cậu.
Dương Kỳ Tiến cũng không phải ngoại lệ.
Khi mọi người lần lượt hoàn thành phần tự giới thiệu, thầy Dương gọi tên Mạnh Xuân: “Mạnh Xuân.”
Mạnh Xuân ngẩng đầu, ánh mắt điềm nhiên nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng.
Dương Kỳ Tiến mỉm cười ôn hòa: “Em có muốn làm lớp trưởng tạm thời không?”
Thực ra, Mạnh Xuân không hề có hứng thú với việc làm cán bộ lớp. Đang định từ chối, Mạnh Cẩn – người ngồi cùng bàn – cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Đồng ý đi! Nhanh lên, nói đồng ý!”
Mạnh Xuân đành đáp: “Em đồng ý, thưa thầy.”
Cậu nghe theo lời của Mạnh Cẩn.
Dương Kỳ Tiến gật đầu cười, đưa một tờ biểu mẫu cho bạn nữ ngồi bàn đầu tiên, dặn: “Điền xong thì truyền về sau.”
Sau đó, thầy quay lại bục giảng và nói với cả lớp: “Các em hãy điền đầy đủ thông tin vào biểu mẫu này.
Thầy cần thống kê chiều cao và cân nặng để nhận đồng phục.
“Nếu điền không đúng, đồng phục có thể không vừa đấy.”
Đáp lại là những tiếng “Vâng” và “Biết rồi ạ” rời rạc.
Rồi thầy quay sang Mạnh Xuân: “Mạnh Xuân, em dẫn một số bạn nam đi nhận sách giáo khoa với thầy nhé.”
“Dạ được.”
Cậu đứng dậy, cất tiếng hỏi lớn: “Các bạn nam nào muốn đi giúp bê sách thì giơ tay nhé?”
Chưa dứt lời, một bạn nam quen từ cấp hai đã đứng lên, cười nói: “Tôi đi!”
“Còn tôi nữa!”
“Tôi cũng đi!”
Chẳng mấy chốc, đã đủ số người.
Bảy tám nam sinh theo sau Mạnh Xuân, khí thế rầm rộ bước ra khỏi lớp để đi bưng sách.
Trong lớp không có giáo viên, mọi người bắt đầu rì rầm trò chuyện, tiếng ồn ngày càng lớn.
Mạnh Cẩn nằm bò ra bàn, vẻ mặt chán chường.
Một lát sau, cô dùng tay vỗ nhẹ vai bạn nữ ngồi trước mình.
Cô bạn quay đầu lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn Mạnh Cẩn. Mạnh Cẩn tò mò hỏi: “Chữ ‘Méng’ trong tên cậu là chữ nào thế?”
Cao Manh nhỏ giọng đáp: “Là chữ ‘Méng’ trong ‘mầm non’.”
Mạnh Cẩn bật cười: “Chào bạn nhỏ, mình là Mạnh Cẩn.”
Cao Manh ngại ngùng cười đáp lại: “Chào bạn.”
Mạnh Cẩn mở khóa cặp, mò tìm một lúc rồi lấy ra vài cây kẹo mút.
Cô cầm một cây lên, đưa tay qua vai Cao Manh: “Bạn thích vị nào?”
Cao Manh cúi đầu nhìn, lắc đầu, từ chối khẽ khàng: “Cảm ơn, nhưng mình không ăn kẹo…”
“Sao vậy?” Mạnh Cẩn rút tay lại, dùng răng xé bao một cây kẹo.
Cao Manh bối rối trả lời: “Mình đang giảm cân…”
“Vậy sao” Mạnh Cẩn hiểu ra, rồi lại cười bảo: “Nhưng bạn dễ thương lắm.”
Cao Manh không quen với lời khen như vậy, mặt đỏ bừng, vội vã quay đầu lại.
Mạnh Cẩn ngậm cây kẹo nho trong miệng, cầm lấy quyển sổ gáy xoắn mà cô đã tặng Mạnh Xuân.
Cô tháo lớp bọc nhựa, lật trang đầu rồi dùng bút chì bắt đầu vẽ. Một lúc sau, biểu mẫu được truyền đến bàn Mạnh Cẩn. Cô cúi nhìn, thấy biểu mẫu chia thành các mục theo chiều cao. Chỉ cần ghi tên và cân nặng tương ứng là xong.
Mạnh Cẩn cao 1m61. Cô tìm đến mục phù hợp, ghi tên mình rồi liếc thấy tên Cao Manh phía trên, kèm cân nặng 69kg.
Cô điền tiếp cân nặng 45kg của mình, rồi tìm đến mục chiều cao 1m76, ghi tên và cân nặng của Mạnh Xuân. Xong xuôi, cô tiếp tục truyền biểu mẫu đi, rồi quay lại vẽ tranh trong sổ của Mạnh Xuân.
Vẽ xong, cô cẩn thận đóng sổ vào túi bọc trong suốt, đặt lại chỗ cũ. Khi Mạnh Xuân và các bạn nam mang sách trở về, họ nhanh chóng phát sách cho cả lớp.
Đến lúc phát hết sách, biểu mẫu cũng gần như được hoàn thành, chỉ còn nhóm bạn đi mang sách chưa điền.
Bạn nam cuối cùng đặt biểu mẫu lên bục giảng, nhắc họ: “Nhớ điền thông tin nhé.”
Sau khi phát sách xong, Mạnh Xuân cùng các bạn tiến lên bục giảng, lần lượt điền tên và cân nặng. Đến lượt mình, cậu ngay lập tức nhìn thấy tên và cân nặng của mình đã được ghi sẵn.
Chữ viết trên bảng biểu đó, anh quen thuộc vô cùng.
Chỉ liếc mắt một cái, anh đã nhận ra đó là do Mạnh Cẩn giúp cậu điền.
Người khác làm sao biết được cân nặng của cậu là 60,5kg chứ?
Một cảm giác hài lòng lập tức tràn ngập trong lòng.
Cậu mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ bên má phải cũng lộ ra mờ mờ.
Sau khi Mạnh Cẩn đợi các nam sinh khác hoàn thành việc điền biểu mẫu, cô quay lại lớp học hỏi xem còn ai chưa điền không. Xác nhận rằng tất cả đã hoàn thành, cô lại dẫn mọi người rời lớp học.
Lần này là để chuyển đồng phục học sinh.
Ban đầu, việc Mạnh Cẩn thuyết phục anh trai mình, Mạnh Xuân, làm lớp trưởng là vì ý muốn cá nhân.
Cô nghĩ có một người anh làm cán bộ lớp, cô sẽ sống thoải mái hơn.
Kết quả, làm lớp trưởng vừa bắt đầu đã phải dẫn đầu làm các công việc nặng nhọc, khiêng sách vở rồi lại chuyển đồng phục.
Nhìn anh trai mình mệt mỏi, Mạnh Cẩn có chút hối hận vì đã thuyết phục cậu làm lớp trưởng.
Khi Mạnh Xuân bận rộn xong và ngồi xuống, Mạnh Cẩn nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, liền vội đưa khăn giấy cho cậu.
Mạnh Xuân không nhận, chỉ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt như đang nói: “Xem em gây ra chuyện gì này.”
Mạnh Cẩn cười hì hì, vừa lau mồ hôi cho cậu vừa lẩm bẩm: “Chẳng phải em muốn hưởng chút lợi lộc từ việc anh làm lớp trưởng sao.”
“Anh thấy em muốn hưởng lợi từ việc bắt anh chịu khổ thì đúng hơn!” Mạnh Xuân trêu chọc, rồi tự cầm khăn giấy từ tay cô, lau mồ hôi, tiện thể lau cả cổ.
Mạnh Cẩn phản bác đầy chính nghĩa: “Đâu có! Nếu biết làm lớp trưởng vất vả thế này, em đã không nỡ rồi!”
Mạnh Xuân cười khẩy: “Miệng lưỡi của em đúng là rất giỏi.”
Mạnh Cẩn cười vui vẻ: “Đó là nhờ anh dạy em tốt đấy!”
Mạnh Xuân: “?”
“Miệng em thế này thể nào cũng có ngày không nói nổi cho mà xem.” Cậu đáp.
Mạnh Cẩn chẳng tin.
Anh trai cô cưng chiều cô thế, sao có thể nỡ để cô không nói nổi? Trừ khi anh dùng tay bịt miệng cô!
Trường cấp ba Thẩm Thành số 1 sử dụng chung thẻ học sinh với cấp hai. Vì vậy, học sinh từ cấp hai lên cấp ba không cần làm thẻ mới. Những học sinh như Cao Manh, cấp hai học ở trường khác, mới cần làm thẻ.
Buổi trưa, khi chuông tan tiết thứ tư vang lên, Mạnh Cẩn đã nắm tay Mạnh Xuân chạy ra ngoài. Chạy được vài bước, cô nhớ ra điều gì đó, quay lại nhìn Cao Manh vẫn ngồi yên tại chỗ, lớn tiếng hỏi: “Cao Manh, đi ăn cơm cùng không?”
Cao Manh bất ngờ quay đầu lại, lắc đầu bối rối: “Cậu đi trước đi, tớ không ăn.”
Mạnh Cẩn đành cùng Mạnh Xuân đi ra ngoài.
Hai người vừa bước khỏi lớp thì gặp Tùy Ngộ An. Cả ba cùng đi đến căng tin.
Tầng một, vào giờ ra chơi lớn, Ân Khoan đã qua lớp năm tìm Hạ Mẫn Mẫn, bảo rằng trưa tan học sẽ cùng nhau đến căng tin.
Ân Khoan sẽ xếp hàng mua cơm, còn Hạ Mẫn Mẫn đi giữ chỗ.
Hạ Mẫn Mẫn còn đưa thẻ học sinh cho Ân Khoan để cậu tiện thanh toán. Khi Mạnh Cẩn và nhóm của cô đến căng tin, Ân Khoan gần như đã đứng đầu hàng chờ mua cơm. Cậu vẫy tay, ý bảo cả ba đưa thẻ học sinh cho cậu ấy để mua cơm giúp.
Mạnh Cẩn không ngờ Ân Khoan lại coi lời nói đùa của mình là thật, thực sự đứng xếp hàng đợi để mua cơm cho mọi người. Mua cơm cho năm người sẽ không công bằng với những người xếp hàng sau, vì thế Mạnh Xuân và Tùy Ngộ An không nhờ cậu giúp.
Mạnh Xuân cùng Mạnh Cẩn đến quầy món cô muốn ăn để xếp hàng, còn Tùy Ngộ An đến một quầy khác.
Khi họ mua cơm xong và đến bàn ngồi, Ân Khoan và Hạ Mẫn Mẫn đã ăn gần xong.
Hạ Mẫn Mẫn hỏi: “Không phải đã nói tôi xếp chỗ còn Ân Khoan mua cơm sao? Sao lại tự đi mua hết thế?”
“Không sao đâu, chỉ chậm chút thôi.” Mạnh Xuân trả lời.
Ân Khoan kêu trời kêu đất: “Hóa ra là chọc tôi à?”
Cậu chỉ đích danh: “Mạnh Cẩn?”
Mạnh Cẩn cười hì hì, giọng vô tội: “Tôi đâu biết cậu tưởng thật…”
Ân Khoan và Mạnh Cẩn quen nhau từ mẫu giáo. Cậu thậm chí còn quen cô lâu hơn cả Mạnh Xuân. Cả hai đều có tính cách thoải mái, quan hệ rất đơn giản, chưa từng cãi vã.
Vậy nên lần này, Ân Khoan cũng chẳng để bụng.
Vài câu đùa giỡn qua đi, chuyện liền bỏ qua.
Nhưng Hạ Mẫn Mẫn lại có chút khó chịu trong lòng. Nếu biết chỉ là nói đùa, cô ta đã chẳng phải chạy vội vàng như thế, mệt muốn chết.
Cô ta im lặng cúi đầu ăn, không nói lời nào.
Mạnh Cẩn không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Hạ Mẫn Mẫn. Cô đang nghĩ liệu có nên mua chút gì đó mang về cho Cao Manh ăn không.
Bên cạnh căng tin là siêu thị trường học, có thể vào đó xem thử.
Nghĩ vậy, cô nói với Mạnh Xuân: “Anh, ăn xong em muốn đi siêu thị một lát.”
Mạnh Xuân khẽ “ừ”.
Hạ Mẫn Mẫn nghe vậy liền ngẩng đầu, cười nói với Mạnh Cẩn: “Cẩn Cẩn, cho tớ theo với!”
Mạnh Cẩn mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Được chứ!”
Ăn xong, Mạnh Xuân giúp Mạnh Cẩn mang khay đựng thức ăn đi trả.
Hạ Mẫn Mẫn cố tình đi sau cậu, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao gầy ấy, lòng dường như có những cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Trả khay xong, Mạnh Xuân bước đến chỗ Mạnh Cẩn, khẽ gõ lên đầu cô một cái, rồi cùng Tùy Ngộ An và Ân Khoan rời căng tin trước.
Hạ Mẫn Mẫn nhanh chóng chạy đến bên Mạnh Cẩn, thân mật khoác tay cô, cùng đi vào siêu thị.
Trong siêu thị, Mạnh Cẩn loay hoay mãi không biết chọn gì để mua cho Cao Manh.
Cái gì vừa no lại không làm tăng cân nhỉ? Cô quay sang hỏi Hạ Mẫn Mẫn, người đang bóc gói kẹo QQ bên cạnh: “Mẫn Mẫn, có món gì ăn no mà không béo không?”
Hạ Mẫn Mẫn bị hỏi khó, nhíu mày đáp: “Cậu gầy thế, tự dưng lo béo!”
Mạnh Cẩn giải thích: “Không phải tớ, là một bạn nữ trong lớp. Bạn ấy đang giảm cân, bảo không ăn cơm. Tớ nghĩ không ăn cơm cũng không ổn, ít nhất phải ăn chút gì đó.”
“Này, để tớ hỏi anh trai!” Nói rồi cô chạy ra ngoài siêu thị.
Cô đến trước cửa, nghiêm túc hỏi Mạnh Xuân: “Anh, có gì ăn no mà không béo không?”
Mạnh Xuân ngay lập tức đoán ra cô muốn mua cho Cao Manh.
“Em định mua cho Cao Manh à?” Cậu hỏi.
Mạnh Cẩn gật đầu.
Lúc này, Ân Khoan đột nhiên kéo áo cô: “Để tôi chỉ cho cậu.”
Cậu bước vào siêu thị, nhanh chóng lấy một ổ bánh mì sâu, một hộp sữa bò nhỏ và một cây xúc xích, rồi mang đến quầy tính tiền thanh toán.
Ân Khoan gọi: “Mạnh Cẩn.”
Cậu nhét mấy món đồ vào tay cô và nói: “Cậu đưa cho cô ấy, đảm bảo cô ấy sẽ ăn.”
Nói xong, cậu ta quay người rời khỏi siêu thị.
Khi Mạnh Cẩn và Hạ Mẫn Mẫn ra khỏi siêu thị, Mạnh Xuân và nhóm bạn đã đi được một đoạn.
Mạnh Cẩn vẫn không hiểu, bối rối nói: “Sao Ân Khoan chắc chắn Cao Manh sẽ ăn mấy món đó thế nhỉ?”
Hạ Mẫn Mẫn cười trộm, nhỏ giọng nói: “Cẩn Cẩn, cậu không nhận ra à? Ân Khoan có tình ý với cô bạn đó rồi!”
Mạnh Cẩn nghiêng đầu, tỏ ra nghiêm túc suy nghĩ. Xem xét phản ứng của Ân Khoan… cậu ấy và Cao Manh đúng là quen biết nhau. Chắc họ là bạn học cấp hai nhỉ?
Mạnh Cẩn nghĩ bụng: Sáng nay mình quên hỏi Cao Manh cấp hai học trường nào rồi. Về lớp phải hỏi lại mới được.
Khi trở lại lớp học, Mạnh Cẩn đặt bánh mì, sữa bò và xúc xích lên bàn của Cao Manh.
Cao Manh ngạc nhiên nhìn mấy món đồ đó, vẻ mặt bối rối ngẩng lên nhìn cô.
Mạnh Cẩn thành thật nói: “Ân Khoan mua đấy, cậu ấy còn nói nhất định cậu sẽ ăn.”
Cao Manh chớp mắt, khuôn mặt dần ửng đỏ, cả tai cũng nóng ran.
Cô lí nhí nói: “Cảm ơn…”
Nhưng câu cảm ơn này không biết là dành cho Mạnh Cẩn hay cho Ân Khoan.
Mạnh Cẩn tò mò hỏi: “Cao Manh, cậu cấp hai học ở Bát Trung phải không?”
Cao Manh gật đầu. “Cậu và Ân Khoan là bạn học cũ à?” Cô lại hỏi tiếp.
Cao Manh gật đầu lần nữa, nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
Mạnh Cẩn vui vẻ nói: “Tớ với cậu ấy quen từ hồi mẫu giáo, cấp một cũng học chung đấy!”
Trong khi Mạnh Cẩn đang trò chuyện với Cao Manh, Mạnh Xuân ngồi vào chỗ, mở cuốn sổ lò xo mà em gái tặng hồi sáng. Vừa mở trang bìa, cậu đã thấy bức vẽ một góc nghiêng gương mặt của mình khi ngồi ở bàn học. Bên cạnh là mấy dòng chữ:
“Nghe nói anh trai đẹp trai nào cũng sẽ nghe lời em gái! Anh trai của mình đẹp thế này, chắc chắn cũng nghe lời mình!”
Mạnh Xuân nhướn mắt, gọi cô: “Cẩn Cẩn.”
Mạnh Cẩn đang ngồi cạnh bàn Cao Manh, nghe anh gọi liền đứng dậy về chỗ.
Mạnh Xuân cầm cuốn sổ, chỉ vào trang đầu tiên có hình vẽ và dòng chữ, nửa cười nửa không hỏi: “Em lại đang tính làm gì đây?”
Mạnh Cẩn không chịu nói, chỉ cười đáp: “Anh chỉ cần trả lời xem có nghe lời em hay không thôi!”
Mạnh Xuân bật cười: “Em nói thử xem, để anh quyết định có nghe hay không.”
Cô bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Em muốn từ ngày mai tài xế sẽ đưa đón chúng ta đi học.”
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra để bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm.
Mạnh Xuân sững người.
Ngực cậu dường như vang lên những nhịp đập dồn dập, chấn động đến cả màng nhĩ.
Ngay cả hơi thở cũng như bị cướp mất.
Sau một lúc, cậu cố gắng lấy lại giọng nói, khẽ đáp: “Được.”
Rồi cậu ngừng một chút, lại nói thêm: “Anh nghe lời em.”