MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Ross

Chương 30

Bạn Mộng 20

Mạnh Xuân bỗng nhiên bị Mạnh Cẩn ôm chặt, trái tim cậu như bị siết lại, đập mạnh một cái.

Cậu ngẩn ngơ trong giây lát, rồi mới ôm lại cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng nói ấm áp: “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là ác mộng thôi, anh ở đây.”

Cùng lúc đó, Mạnh Thường, vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động, liền chạy lên tầng ba.

Ông bước vào với những bước chân vội vã, dừng lại bên giường, ánh mắt lo lắng nhìn Mạnh Cẩn đang ôm chặt Mạnh Xuân, hỏi: “Mộng Mộng, sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng không?”

Mạnh Xuân vẫn bị Mạnh Cẩn ôm chặt, ngẩng đầu nhìn Mạnh Thường, nhỏ giọng nói: “Bị dọa.”

Mạnh Thường thở dài.

“Bố đi ngủ đi, ở đây để con lo.” Mạnh Xuân vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng Mạnh Cẩn, để cô ôm chặt lấy cổ mình.

Mạnh Thường không nán lại để cùng Mạnh Xương an ủi Mạnh Cẩn.

Nhưng khi ông đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hai đứa trẻ đang ôm nhau.

Mạnh Thường cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nghĩ rằng hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, Mộng Mộng lại luôn được Xuân Xuân bảo vệ, sự phụ thuộc và tin tưởng vào anh trai là điều bình thường.

Ông không suy nghĩ thêm, bước ra khỏi tầng ba.

Sau khi Mạnh Thường rời đi, Mạnh Xuân tiếp tục an ủi Mạnh Cẩm.

Cậu nói: “Mộng Mộng, anh không phải đã nói rồi sao, là anh để em đi, nên không có gì phải trách cả. Em nghe lời anh, đạp xe rời đi là đúng. Nếu em ở lại, nếu anh không bảo vệ tốt cho em, để em bị thương, thì anh mới…”

Cô lắc đầu dữ dội, nghẹn ngào đáp: “Em thà cùng anh chịu thương tổn.”

Mạnh Cẩn buông Mạnh Xuân ra, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Từ giờ trở đi, em sẽ không trốn chạy nữa. Dù có nguy hiểm hay khó khăn thế nào, em cũng sẽ cùng anh đối mặt.”

Cuối cùng, cô dùng giọng điệu mà cô cho là nghiêm khắc để nói: “Anh không được tự ý quyết định để em chạy, để lại một mình anh gánh chịu mọi thứ.”

Câu nói của cô như một cơn sóng lớn ập đến trái tim Mạnh Xuân.

Trái tim cậu như con thuyền nhỏ giữa cơn sóng dữ, chao đảo không ngừng.

Mạnh Xuân nhìn vào gương mặt đầy nước mắt của cô, đôi mắt còn đọng lại những giọt lệ trong suốt, rõ ràng chỉ là một người chứng kiến mà đã sợ hãi đến mức phải mơ thấy ác mộng, nhưng cô vẫn muốn cùng cậu đối mặt với nguy hiểm.

Mạnh Xuân nhẹ nhàng đưa tay lên, từng chút một lau đi nước mắt cho cô, lòng đầy thương xót và tự trách, cậu cảm thấy mình vẫn chưa bảo vệ tốt cho cô.

Cô bé không muốn lớn lên này vẫn còn ngây thơ bước vào con đường trưởng thành.

Sau một lúc lâu, cậu mới hứa với cô: “Được rồi, lần này anh sẽ nghe em.”

Mạnh Cẩn mới nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Như ánh nắng bỗng nhiên xuyên qua những đám mây đen.

Nụ cười sau khi khóc của cô, chính là điều chạm đến trái tim cậu nhất.

Khiến cậu vừa đau lòng vừa yêu thương.

“Ngủ đi,” Mạnh Xuân nói: “Anh sẽ canh chừng em.”

Mạnh Cẩn lại nằm xuống giường, Mạnh Xuân giúp cô đắp chăn.

Cô nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Mạnh Xuân nằm trong vũng máu.

Mạnh Cẩn lập tức mở mắt, nhìn về phía Mạnh Xuân đang chăm chú nhìn mình.

Mạnh Xuân nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

“Anh,” Mạnh Cẩn mếu máo, thành thật nói: “Em mơ thấy anh bị người ta dùng dao đâm chết.”

Cô vừa nói, nước mắt lập tức trào ra, lăn dài trên má.

“Trong giấc mơ, anh bị dao cắm vào ngực, nằm trên đường, máu chảy rất nhiều… anh nằm trong vũng máu…”

Mạnh Xuân nhíu mày lắng nghe những gì cô nói về “dao” và “nằm trong máu”, nhanh chóng nhận ra rằng Mạnh Cẩn chắc chắn bị ảnh hưởng bởi lời nói của Tuỳ ngộ An.

Hơn nữa, tối nay cậu lại bị nhiều người vây đánh, cô không sợ mới lạ.

“Không có dao đâu,” Mạnh Xuân nhẹ nhàng nói, từng chữ một, từ tốn an ủi cô: “Anh không sao cả, không chảy một giọt máu.”

“Hơn nữa, giấc mơ thường là ngược lại,” cậu cười nói: “Mơ thấy người sống chết đi, thì người đó trong đời thực sẽ khỏe mạnh bình an.”

Mạnh Cẩn vẫn còn hoài nghi, đôi mắt trong veo, đã được nước mắt rửa sạch, không chắc chắn hỏi: “Thật không?”

Mạnh Xuân dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, miệng nở nụ cười dịu dàng: “Thật mà.”

“Ngủ đi,” cậu nói: “Anh sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mạnh Cẩm lại nhắm mắt.

Ngay sau đó, giọng nói của Mạnh Xuân vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Em có muốn đi công viên giải trí không? Sáng mai anh sẽ dẫn em đi chơi nhé?”

“Được.” Mạnh Cẩn nhẹ nhàng đáp, trong đầu hiện lên hình ảnh công viên giải trí mà cô nhớ.

Cô nhắm mắt lại, co mình vào chăn, chỉ để lộ ra gương mặt trắng trẻo.

Sau đó, Mạnh Cẩn lười biếng thì thầm: “Công viên vui vẻ sắp khai trương rồi phải không?”

Mạnh Xuân đáp: “Sắp hoàn thành rồi, nhưng chưa biết khi nào khai trương.”

“Đến lúc khai trương, anh sẽ dẫn em đi chơi.”

“Ừm.” Nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô, gương mặt rạng rỡ vẻ hài lòng.

Nhờ những lời nói của Mạnh Xuân đã di dời sự chú ý của Mạnh Cẩn, khi cô ngủ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc đi công viên giải trí, hoàn toàn không còn thời gian để lo lắng về cơn ác mộng vừa qua.

Khi cô đã ngủ say, Mạnh Xuân mới tắt đèn bàn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Trở về phòng mình, cậu lập tức gọi điện cho Tuỳ Ngộ An.

Giữa đêm khuya, Tuỳ Ngộ An đang ngủ say, bỗng nhiên điện thoại rung lên bần bật.

Cậu khó chịu vô cùng, ban đầu định từ chối cuộc gọi, nhưng khi thấy tên Mạnh Xuân, cậu biết rằng không phải chuyện bình thường.

Tuỳ Ngộ An ấn nút nghe.

Ngay khi vừa đưa điện thoại lên tai, với giọng nói ngái ngủ, cậu khẽ nói: “Alo,” thì bên kia đã vang lên giọng Mạnh Xuân đầy tức giận: “Tuỳ Ngộ An, lần sau đừng có dọa Mộng Mộng nữa!”

Tuỳ Ngộ An nhíu mày, ngáp một cái, cảm thấy mơ hồ: “Giữa đêm khuya, mày bị làm sao vậy? Không có chuyện gì thì tao cúp máy đây.”

Mạnh Xuân lập tức đe dọa: “Nếu mày dám cúp máy, tao sẽ gọi tiếp.”

Tuỳ Ngộ An cười: “Tao sẽ tắt máy, mày cứ việc gọi.”

“Mày không biết xấu hổ!” Mạnh Xuân mắng.

Tuỳ Ngộ An đáp trả: “Người gọi điện giữa đêm làm phiền người khác mới là không biết xấu hổ chứ?”

Mạnh Xuân không quan tâm đến lời mắng của cậu, chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này! Không được! Dọa Mộng Mộng nữa!”

Tuỳ Ngộ An cảm thấy vô cùng vô tội, không hiểu tại sao mình lại bị mắng: “Tao dọa cô ấy cái gì?”

“Mày tự biết!” Mạnh Xuân nói xong, không chờ cậu phản ứng, đã cúp máy.

Tuỳ Ngộ An ngơ ngác nhìn điện thoại đã bị cúp, không khỏi bật cười.

Cậu cảm thấy mình bị oan ức, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ đơn giản tắt máy rồi quay lại ngủ.

Còn Mạnh Xuân thì cả đêm không chợp mắt.

Cậu lo lắng cho Mạnh Cẩm, sợ cô lại tỉnh dậy.

Đến khi trời sáng, Mạnh Xuân vẫn không ngủ được, rửa mặt xong thì xuống lầu, gặp Mạnh Thường đang ngồi trên sofa đọc báo.

Cậu gọi: “Bố ạ” rồi nói với Mạnh Thường: “Hôm nay con muốn dẫn Mộng Mộng đi công viên giải trí…”

Cùng lúc đó, Mạnh Thường cũng mở miệng: “Hôm nay bố sẽ dẫn hai đứa đi công viên giải trí…”

Cả hai cha con đều ngẩn ra một chút, rồi cùng nhau cười lớn.

Mạnh Cẩn vì tối qua ngủ không yên, nên dậy hơi muộn.

Khi cô xuống lầu, vừa lúc thấy dì Trương bưng bát ăn sáng lên bàn.

Mạnh Cẩn nhìn ba bộ bát đũa trên bàn, ngạc nhiên quay sang nhìn Mạnh Xuân và Mạnh Thường: “Anh, bố, hai người chưa ăn sáng à?”

“Chờ em đó,” Mạnh Xuân cười nói, “Ăn xong chúng ta sẽ đi công viên giải trí chơi.”

Mạnh Cẩn hỏi: “Bố cũng đi sao?”

Mạnh Thường đùa: “Không muốn để bố đi cùng à? Lớn rồi không muốn bố đi theo nữa sao?”

“Không phải đâu!” Mạnh Cẩn vui vẻ nói, một tay khoác lấy một người, nở nụ cười rạng rỡ với Mạnh Thường: “Con rất muốn bố đi cùng chúng con!”

Sau khi cả nhà ba người ăn sáng xong, họ lái xe đến công viên giải trí.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lần đầu tiên gặp nhau cũng chính là ở công viên giải trí này.

Hồi đó, cô rất có ác cảm với cậu, cảm thấy cậu đến là để tranh giành bố với mình.

Sau này, cô mới hiểu rằng cậu không phải đến để tranh giành gì cả, mà là để ở bên cạnh, chăm sóc và yêu thương cô.

Cậu như một vị thiên sứ, bao dung và yêu thương cô.

Nếu không có cậu bên cạnh trong suốt những năm qua, Mạnh Cẩn cảm thấy mình chắc chắn sẽ rất cô đơn.

Cô vô cùng cảm ơn số phận đã đưa một người anh tốt như vậy đến bên mình.

Dù là ba người cùng đi chơi, nhưng vai trò của Mạnh Thường chủ yếu là đứng bên cạnh xem các con chơi, vừa chờ đợi hai đứa trẻ, vừa làm “tủ đồ sống” giúp chúng giữ đồ.

Ông cũng là một nhiếp ảnh gia tạm thời, thỉnh thoảng dùng máy ảnh mang theo để chụp hình cho Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã chơi nhiều trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc, ghế bay trên không, tháp rơi tự do, và đu quay khổng lồ…

Mạnh Cẩn hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng, cô vui vẻ kéo Mạnh Xương đến một trò chơi mới được thêm vào trong công viên, nơi chiếc thuyền sẽ lao từ độ cao hơn mười mét xuống, tạo ra những cột nước lớn.

Hệ quả của trò chơi này là quần áo và giày sẽ bị ướt.

Dù trong lúc chơi có mặc áo mưa.

Khi Mạnh Cẩn đứng trước máy sấy người để làm khô, bên cạnh có một cô bé cùng độ tuổi với cô và cha mẹ của cô bé đó.

Mạnh Cẩn không thể không nhìn thêm vài lần về gia đình ba người đó.

Tâm trạng phấn khích của cô bỗng chốc giảm xuống.

“Giá mà mẹ cũng ở đây thì tốt biết bao.”

Cô không khỏi nghĩ.

Dù đã biết từ năm sáu tuổi rằng bố mẹ sẽ không tái hợp, nhưng Mạnh Cẩn vẫn luôn giữ trong lòng một chút hy vọng.

Cô không hiểu những chuyện của người lớn, chỉ đơn giản là mong ước có một gia đình trọn vẹn.

Đó là ước mơ từ lâu của cô, cũng là nỗi ám ảnh trong lòng.

Mạnh Xuân dễ dàng nhận ra tâm trạng của Mạnh Cẩn qua ánh mắt cô.

Anh quay sang tìm bố, Mạnh Thường đang nghe điện thoại.

Mạnh Xuân lấy lại điện thoại từ chỗ Mạnh Thường, rồi gọi cho Thi Tư.

Thi Tư hầu như chưa bao giờ nhận được cuộc gọi từ Mạnh Xuân, nên khi nhận cuộc gọi, bà lo lắng nghĩ rằng Mạnh Cẩn đã xảy ra chuyện gì.

Bà vừa nghe máy đã hỏi ngay: “Xuân Xuân, có chuyện gì vậy? Mộng Mộng có chuyện gì không?”

Mạnh Xuân vội vàng giải thích: “Không phải đâu, dì Thi, Mộng Mộng rất khỏe.”

Giọng nói bên kia rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Xuân tiếp tục nói: “Hôm nay chúng con cùng bố đến công viên giải trí, Mộng Mộng rất nhớ dì, nên con mới dám gọi cho dì, không biết dì có rảnh không?”

“Dĩ nhiên là rảnh.” Thi Tư đặt công việc xuống, đi đến bên cửa sổ, chờ Mạnh Cẩn nghe điện thoại.

Đúng lúc Mạnh Cẩn cũng đã sấy khô gần xong, Mạnh Xuân đi tới, đưa điện thoại cho cô, nhẹ nhàng nói: “ dì Thi gọi”

Rồi cậu đứng trước máy sấy, làm khô phần áo ướt của mình.

Mạnh Cẩn ngạc nhiên và vui mừng khi nhận điện thoại: “Mẹ?”

“À, Mộng Mộng hả con,” Thi Tư cười nói: “Nghe Xuân Xuân nói, bố dẫn hai đứa đi công viên giải trí phải không?”

“Vâng ạ” Mạnh Cẩn vui vẻ đáp, rồi nói với Thi Tư: “Công viên có nhiều trò chơi mới, vui hơn hồi nhỏ nhiều.”

Sau câu nói đó, cả hai mẹ con đều im lặng một lúc.

Mạnh Cẩn thực sự rất muốn nói rằng cô nhớ những ngày còn nhỏ, có bố, mẹ và anh trai cùng chơi ở công viên.

Nhưng khi mở miệng, cô không thể thốt ra một lời nào.

Trong khi Mạnh Cẩn đang nói chuyện điện thoại, Mạnh Xuân đứng trước máy sấy, ánh mắt luôn dõi theo cô.

Cậu chợt nhớ lại khoảnh khắc khi họ đang ở trên thuyền, vào giây phút thuyền chuẩn bị lao xuống từ độ cao cao nhất.

Mạnh Cẩn bỗng nhiên nắm chặt tay cậu.

Ngay sau đó, trước mắt cậu hiện ra một cột nước lớn, trong đầu như cũng nổ tung theo.

Những hành khách khác trên thuyền đều đang hò reo, nhưng cậu chỉ nghe thấy tiếng Mạnh Cẩn bên cạnh cười lớn, phấn khích gọi: “A a a a a, anh!”

Cậu nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.

Trái tim trong lồng ngực cậu đập mạnh mẽ, như thể muốn nhảy ra ngoài

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi