MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi đâu đấy

Chương 31

Bạn Mộng 21

Đến giờ ăn trưa, Mạnh Thường hỏi hai đứa con muốn ăn gì.

Mạnh Xuân đáp: “Con sao cũng được, để xem Mộng Mộng muốn ăn gì.”

Mạnh Cẩn không do dự nói ngay: “Thế thì đi ăn KFC đi!”

Vậy là cả ba người cùng đến cửa hàng KFC ở khu vui chơi – cũng chính là nơi mà Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lần đầu gặp nhau.

Cửa hàng KFC hôm ấy đông nghịt khách, bên trong đã không còn chỗ, chỉ còn vài bàn trống dưới mái che bên ngoài.

Mạnh Cẩn nhanh chóng tìm một chiếc bàn trống, kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra, vừa chơi game bắn bóng vừa đợi bố và anh trai mang đồ ăn về.

Chẳng bao lâu, Mạnh Thường và Mạnh Xuân bê khay đồ ăn tới.

Mạnh Xuân đặt trước mặt em gái món khoai tây chiên và khoai nghiền mà cô thích nhất, rồi lấy thêm một chiếc burger gà cay thơm lừng cho cô, cuối cùng còn đặt một cốc Coca gần tay cô.

Lúc này, Mạnh Cẩn vẫn đang bận hoàn thành ván game, không rảnh tay cầm burger, chỉ nhón từng miếng khoai tây chiên ăn trước.

Cô ăn khoai tây chiên mà không thể thiếu tương cà.

Theo lời của Mạnh Cẩn: “Khoai tây chiên mà thiếu tương cà thì chẳng còn hồn nữa.”

Ngược lại, Mạnh Xuân chưa bao giờ ăn khoai tây chiên với tương cà.

Dẫu vậy, mỗi lần đi ăn KFC, cậu đều giúp em gái bóp tương cà ra tấm giấy lót dầu.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi bóp tương cà ra giấy, Mạnh Xuân nói: “Tương cà của em đây.”

Mạnh Cẩn lúc này mới lấy một miếng khoai chấm tương, nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình, chỉ dựa vào cảm giác mà chấm, thế nên chấm hụt suốt.

Nhìn bộ dạng của cô, Mạnh Xuân thở dài, bất đắc dĩ cầm lấy khoai từ tay cô, chấm tương cà rồi đưa lên miệng em gái.

Mạnh Cẩn thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc từ anh trai, há miệng đón lấy khoai chiên cậu đút.

Mạnh Thường ngồi bên cạnh nhìn con gái mình được cưng chiều đến mức không cần tự lo liệu, không nhịn được lên tiếng: “Mộng Mộng, con lớn rồi đấy, sao còn để anh trai đút?”

Mạnh Cẩn lúc này gần hoàn thành trò chơi, khẽ nhoẻn miệng cười, đáp lời bằng vẻ mặt vô cùng chính đáng: “Con biết làm sao được, là anh ấy chiều con mà!”

Mạnh Xuân bị câu nói của em gái làm cho dở khóc dở cười, bất lực nhưng đầy chiều chuộng: “Đúng, là lỗi của anh.”

Mạnh Thường thở dài, lắc đầu: “Thôi, anh em tụi nó, một người chiều, một người nhận, bố cũng hết cách.”

Khi Mạnh Cẩn chơi xong ván game, đặt điện thoại xuống, cô mới nhận ra phần khoai tây chiên đã gần hết. Cô vội nhón một miếng khoai cuối, theo thói quen chấm tương cà, rồi đưa tay tới trước mặt Mạnh Xuân.

Mạnh Xuân đang cúi đầu nhìn miếng khoai chiên chấm tương, thì Mạnh Thường nhắc: “Con gái, anh con không ăn tương cà đâu.”

Mạnh Cẩn sực nhớ, định rụt tay lại, nhưng Mạnh Xuân đã cúi xuống cắn lấy miếng khoai ngay trước mặt. Cậu từ tốn ăn từng miếng, đến khi xong mới lên tiếng: “Không thích ăn, nhưng vẫn có thể ăn.”

Vì là do cô đưa, cậu sẽ không từ chối.

Mạnh Thường lắc đầu, bất lực nói với Mạnh Xuân: “Con cứ chiều nó đi.”

Mạnh Xuân chỉ cười không nói, lúm đồng tiền bên má phải thoáng hiện lên dưới ánh mặt trời.

Sau bữa trưa, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lại chơi trong khu vui chơi cả buổi chiều.

Mạnh Thường chỉ đi theo chụp ảnh cho hai anh em, không tham gia các trò chơi.

Trước khi rời khỏi khu vui chơi, Mạnh Cẩn muốn chơi thêm một vòng ngựa gỗ xoay.

Cô kéo nhẹ góc áo của anh trai, đợi khi Mạnh Xuân quay lại nhìn, cô kiễng chân ghé sát vào tai anh.

Thấy cô có chuyện muốn nói, Mạnh Xuân nghiêng người cúi đầu, đưa tai lại gần cô một cách tự nhiên.

Mạnh Cẩn lấy tay che miệng, như sợ người bố đi trước nghe thấy, giọng thì thầm rất nhỏ, gần như môi cô chạm vào tai cậu: “Anh ơi, lần này kéo bố chơi ngựa xoay với tụi mình nhé! Anh đi mua vé, đừng để bố phát hiện.”

Mạnh Thường đi được một đoạn, nhận ra hai đứa nhỏ không theo kịp, quay đầu lại, thấy con gái đang kiễng chân thì thầm bên tai anh trai.

Khung cảnh ấy trông thật thân thiết.

Ông không kìm được mà giơ máy ảnh lên chụp lại.

Trong bức ảnh, Mạnh Xuân nghiêng đầu về phía Mạnh Cẩn, còn cô thì kiễng chân, tay che lấy tai anh, vừa mỉm cười vừa nói điều gì đó.

Phía sau họ là những trò chơi đáng yêu, mộng mơ của khu vui chơi.

Dưới ánh hoàng hôn, bầu trời màu cam rực rỡ như một đại dương cam. Khi Mạnh Thường chụp xong, màn mưu tính giữa hai anh em cũng kết thúc.

Khi hai anh em đi tới, Mạnh Cẩn níu tay Mạnh Thường, nói: “Bố ơi, con muốn chơi thêm một vòng ngựa gỗ nữa.”

Mạnh Thường mỉm cười đồng ý: “Được, để bố đi mua vé.”

Mạnh Xuân, đã bàn bạc kỹ với em gái, liền chen vào: “Để con đi mua cho bố.”

Nói xong, cậu lập tức tiến đến quầy vé.

Mạnh Cẩn kéo tay bố ra chỗ xếp hàng chờ lên ngựa gỗ.

Khi Mạnh Xuân trở lại với vé trên tay, Mạnh Thường vừa định nhường vị trí cho con trai để ra ngoài đợi thì cả hai đứa con đồng loạt níu lại.

Mạnh Xuân điềm nhiên nói: “Bố à, con không cẩn thận mua nhầm ba vé. Hay bố cùng chơi với tụi con nhé.”

Mạnh Cẩn cũng lắc lắc tay ông, năn nỉ: “Bố chơi cùng đi mà!”

Nhớ lại cảnh hai anh em bí mật rì rầm khi nãy, Mạnh Thường lập tức hiểu ra mưu kế.

Ông bật cười, hỏi lại: “Thật là mua nhầm sao?”

Mạnh Xuân mặt không biến sắc, trả lời một cách rất nghiêm túc: “Thật đấy, bố.”

Nếu không phải ông đã đoán ra trước, có lẽ chính người đạo diễn nhiều năm kinh nghiệm như ông cũng bị sự chân thành của con trai lừa qua mặt.

“Mạnh Xuân, con rất có năng khiếu làm diễn viên đấy,” Mạnh Thường đùa.

Mạnh Cẩn lập tức chen ngang: “Bố, thế còn con? Con có năng khiếu làm diễn viên không?”

Mạnh Thường bật cười, hỏi lại: “Con muốn làm diễn viên à?”

Mạnh Cẩn cười hì hì: “Không đâu! Chỉ muốn xem nếu anh con có thể, liệu con cũng có thể không thôi!”

Lời nói đó phảng phất chút ganh đua ngầm.

Mạnh Cẩn từ lâu đã coi anh trai là hình mẫu để vươn tới, luôn muốn theo kịp bước chân của cậu, không chấp nhận mình bị bỏ lại phía sau.

Mạnh Thường dịu dàng đáp: “Chỉ cần con yêu thích, dù không có năng khiếu, bằng nỗ lực, con cũng có thể biến điều không thể thành có thể.”

Nghe thế, Mạnh Cẩn gật gù suy nghĩ một lát rồi đáp: “Nhưng dù con có năng khiếu làm diễn viên đi nữa, con vẫn không làm đâu!”

“Tại sao?” Mạnh Xuân tò mò.

Mạnh Cẩn nghiêm túc: “Vì làm diễn viên không tránh được cảnh đóng cảnh hôn. Dùng góc máy thì bị chê là thiếu chuyên nghiệp, còn thật sự hôn thì con không làm được. Những điều đẹp đẽ như vậy chỉ nên dành cho người mình yêu nhất.”

Nghe vậy, Mạnh Thường bật cười, kiên nhẫn giải thích: “Con gái à, cảnh hôn trên phim chỉ là công việc, chẳng liên quan gì đến đời thực.”

Mạnh Cẩn lắc đầu kiên quyết: “Không được, con không chấp nhận nổi. Nên con sẽ không làm diễn viên đâu!”

Đúng lúc đó, tới lượt họ bước lên ngựa gỗ. Hai anh em mỗi người một bên, một kéo, một đẩy, ép Mạnh Thường phải ngồi lên cùng họ.

Cuối cùng, ông chỉ biết thở dài bất lực nhưng trong lòng không giấu nổi niềm vui khi được chơi cùng các con.

Khi ngựa gỗ bắt đầu xoay tròn theo điệu nhạc, Mạnh Xuân lấy điện thoại ra chụp ảnh em gái, còn Mạnh Cẩn giơ camera nhắm vào bố.

Mạnh Thường thì cầm máy ảnh, chụp cả hai anh em trong vòng quay.

Rời khỏi khu vui chơi, Mạnh Cẩn nhờ một du khách chụp ảnh gia đình. Bức hình lưu lại khoảnh khắc ba người đứng dưới bầu trời cam rực tràn đầy yêu thương.

Trên đường về nhà, Mạnh Xuân vì mệt mỏi sau cả ngày dài, tựa lưng ghế ngủ thiếp đi.

Mạnh Cẩn ngồi cạnh, chăm chú xem lại ảnh trong máy, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười khanh khách. Có mấy bức ảnh trông cô ngớ ngẩn chết đi được vậy mà anh trai vẫn đẹp trai ngời ngời. Đặc biệt, bức hình khi cô rì rầm toan tính với cậu để kéo bố chơi ngựa gỗ dưới nền trời cam là đẹp nhất.

“Anh à…” Cô quay sang định gọi thì nhận ra cậu đã ngủ say từ lúc nào.

Cô mỉm cười, lặng lẽ đặt máy ảnh xuống, không làm phiền cậu nữa.

Chốc sau, Mạnh Cẩn nghiêng người tựa vào ghế, khẽ hỏi bố: “Bố ơi, lần này bố ở nhà bao lâu thế?”

“Bố ở hết cuối tuần. Thứ hai các con đi học, bố sẽ trở lại đoàn phim,” Mạnh Thường đáp.

“Ngày mai con muốn làm gì nào?” ông hỏi.

“Đi xem phim, mua sắm nhé!” Mạnh Cẩn đáp.

“Được, bố và anh sẽ làm ‘phu khuân vác’ cho con,” ông đùa.

Cô cười khúc khích: “Vậy thì con oai lắm luôn!”

Đột nhiên, Mạnh Xuân giật mình tỉnh giấc, miệng gọi tên em gái: “Mộng Mộng!”

Nghe tiếng cậu, Mạnh Cẩn lập tức nắm lấy tay cậu, dịu dàng trấn an: “Em đây, anh. Em đây.”

Nhìn em gái, nỗi sợ hãi trong ánh mắt cậu dần tan biến, thay vào đó là sự nhẹ nhõm.

Cậu mỉm cười, như vừa trút được một gánh nặng lớn trong lòng.

Cậu hơi dùng sức siết chặt bàn tay cô, khắc khoải mãi trong lòng một câu.

“May mà chỉ là một giấc mơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi