Biên tập: Đi đâu đấy
Bạn Mộng 31
“Gì cơ? Anh thích ai?” Mạnh Xuân giả ngu, làm như hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Mạnh Cẩn nghiêng đầu, mắt sáng rực: “Anh vừa nói mớ. Anh nói, ‘Anh thích em.’”
Mạnh Xuân có chút lúng túng, đưa tay sờ mũi để che đi vẻ bất an, giọng giữ vẻ bình tĩnh: “Thật à? Anh không nhớ gì hết.”
Mạnh Cẩn không chịu bỏ qua, hỏi tiếp: “Anh mơ thấy ai vậy?”
Mạnh Xuân vẫn cứng rắn đáp: “Anh nói rồi, anh không nhớ.”
Nghe vậy, cô thở dài đầy tiếc nuối.
“Vậy… anh này,” cô ngập ngừng, dò hỏi: “Có phải trong lòng anh đã có cô gái mình thích rồi đúng không?”
Mạnh Xuân quay sang nhìn cô.
Trong phòng tối om, không bật đèn, cậu không thể nhìn rõ mặt cô, càng không thể thấy được ánh mắt của cô. Chính vì thế, cậu mới có thể thoải mái nói dối: “Không có.”
Mạnh Cẩn không hiểu vì sao lại nhẹ nhõm thở phào.
“Vậy mà trong mơ anh lại tỏ tình!” Cô giận dỗi vỗ lên chăn cậu, giọng nhỏ trách móc.
Mạnh Xuân bật cười: “Mơ là thứ không thể kiểm soát được mà. Làm sao anh biết mình sẽ tỏ tình trong mơ?”
Rồi cậu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em chưa từng mơ những giấc mơ kỳ quặc sao?”
Nghe cậu nhắc, Mạnh Cẩn chợt nhớ vài tháng trước cô từng mơ thấy cậu bị người ta đâm chết trên phố.
Đột nhiên, việc cậu mơ thấy mình tỏ tình cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Mạnh Xuân hỏi tiếp: “Em nửa đêm qua đây làm gì vậy?”
Vừa hỏi, cậu vừa đưa tay định bật đèn ngủ, nhưng bị cô kéo tay giữ lại.
“Đừng bật đèn, đừng bật đèn!” Mạnh Cẩn hốt hoảng ngăn lại.
Mạnh Xuân ngạc nhiên: “Sao thế? Em sợ gặp ma à?”
Cô đổi tư thế, ngồi bắt chéo chân trên giường, đá cậu một cái qua lớp chăn, giọng hung hăng: “Anh mới là người sợ ấy!”
“Thế sao lại không cho anh bật đèn?” Cậu không hiểu nổi suy nghĩ của cô.
Mạnh Cẩn không biết phải giải thích ra sao, chỉ có thể ngang ngược ra lệnh: “Không được bật, em nói không được bật là không được bật!”
“Được rồi, được rồi,” cậu bất lực đồng ý: “Không bật thì không bật.”
Rồi cậu lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc có chuyện gì mà em nửa đêm mò sang đây?”
Cô ấp úng mãi, cuối cùng lí nhí hỏi: “Tối qua, sau khi uống say… em có làm chuyện gì quá đáng không?” Câu hỏi của cô khiến tim cậu lỡ mất một nhịp.
Nhưng cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Thế nào là quá đáng?”
Cô nhìn cậu, hơi ngập ngừng rồi giơ ngón tay chọc nhẹ vào má phải của cậu, hỏi: “Như thế này?”
Cậu cũng đưa tay chọc nhẹ má cô, bình thản đáp: “Em có chắc đây là việc quá đáng? Vậy từ nhỏ đến lớn em đã làm vô số chuyện quá đáng rồi. Sao lần này lại bối rối thế?” Cậu cố ý trêu chọc, mong dụ cô nói thật.
Cô không biết phải trả lời thế nào, bởi hình ảnh trong đầu cô quá sức ngượng ngùng: hai người hình như… có một cái hôn nhẹ.
Nhưng cô không rõ đây là thật hay chỉ là một giấc mơ.
Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến cô bứt rứt không yên, đến mức không thể ngủ tiếp, buộc phải tìm đến cậu để xác nhận.
Nhưng! Cô không thể nào trực tiếp nói với cậu rằng cô nhớ đến một khoảnh khắc họ đã… môi chạm môi.
Nếu chuyện này chỉ là giấc mơ mà cậu biết được, thì sau này cô còn mặt mũi nào đối diện với cậu nữa!
Chính vì vậy, cô chỉ có thể mập mờ vòng vo, đánh đố cậu.
“Em… em đâu có bối rối!” Cô cố giữ giọng bình tĩnh, ra vẻ lý lẽ: “Em chỉ muốn hỏi anh, có phải còn chuyện gì…”
Cô lại chọc vào má phải của cậu, tiếp lời: “…quá đáng hơn chuyện này không?”
“Ví dụ như?” Mạnh Xuân nhướn mày, cố gắng dẫn dắt.
Mạnh Cẩn nghẹn lời, ánh mắt né tránh.
Cô cắn môi, vắt óc suy nghĩ cách diễn đạt sao cho không lộ bản thân mà vẫn nhận được câu trả lời.
Khi cô còn đang nghiêng đầu suy tư, Mạnh Xuân bỗng tiến sát lại gần.
Chóp mũi anh gần như chạm vào gò má cô.
Mạnh Cẩn đột nhiên nín thở.
Nhịp tim trong lồng ngực cô đập thình thịch.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu vang lên: “Thế này à?”
Giọng nói cậu vừa nhẹ vừa sâu, khiến cô hoàn toàn không thể đáp lại, chỉ biết nuốt nước bọt đầy căng thẳng.
Chóp mũi của Mạnh Xuân thoáng lướt qua má cô, như thể cố ý mà cũng như vô tình. Cậu không tiếp tục trêu cô, mà lùi lại một chút, giữ khoảng cách.
Nhưng trên má Mạnh Cẩn vẫn như có chiếc lông vũ lướt qua, cảm giác mềm mại, mỏng manh nhưng lại len lỏi vào tận trái tim.
Tựa như một chú mèo con đang cào nhẹ, khiến trái tim cô nhộn nhạo, vừa muốn dừng lại vừa không nỡ làm gián đoạn cảm giác đầy mâu thuẫn này.
Sau khi Mạnh Xuân rút lui, cô mới lí nhí đáp một tiếng “À,” rồi hỏi: “Có không?”
“Không có.” Cậu trả lời.
Cô thở phào nhẹ nhõm, như thể trút được gánh nặng.
Mạnh Xuân cụp mắt, hàng mi rủ che đi ánh nhìn u ám thoáng qua nơi đáy mắt.
“Tốt rồi, tốt rồi,” cô tự lẩm bẩm.
Vậy là hình ảnh cô nhớ ra chắc chắn chỉ là giấc mơ.
May mắn là cô không kể với cậu.
Nếu không, sau này làm sao cô còn đối diện được với cậu chứ?
Cô nhẹ nhõm trượt xuống giường, vui vẻ nói: “Em về phòng đây! Anh…”
ngủ tiếp nhé.
“Mộng Mộng, em thật sự không nhớ gì à?” Mạnh Xuân đột ngột hỏi khi cô chuẩn bị bước ra ngoài.
Cô khựng lại, cứng ngắc xoay người, giọng run run hỏi lại đầy lo lắng: “Em… em nên nhớ cái gì?”
“Cho anh cười cái nào” cậu nói, vẻ như châm biếm.
Cậu khẽ cười: “Chẳng phải em nói câu đó trước mặt ba và dì Thi sao?”
Nghe đến đây, mặt Mạnh Cẩn đỏ bừng.
Cô xấu hổ lấy tay che mặt, lí nhí nói: “Xin lỗi anh… là do hôm qua em uống say quá nên mới nói bậy. Sau này em không như vậy nữa đâu!”
“Lần sau không có anh ở đó thì không được uống.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, cô lập tức quay lưng chạy mất.
Bị người khác nhắc lại mấy hành vi ngu ngốc khi say rượu quả thực là một loại “tra tấn” đầy đau khổ.
Cô thực sự đã nói câu đó với cậu?
“Cho anh cười cái nào!”
Ai đã cho cô dũng khí này chứ?!
À, là rượu.
Mạnh Xuân nhìn bóng dáng cô khuất dần, bất giác cười tự giễu.
—
Quay về phòng, Mạnh Cẩn ngã xuống giường, nhận ra tim mình đập rất nhanh.
Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận rõ ràng nhịp tim rối loạn.
Hít thở sâu vài lần, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chút trống rỗng khó tả.
Kỳ lạ, chuyện đó không có thật rõ ràng là nên vui mừng, vậy mà cô lại có chút thất vọng.
Chỉ một chút thôi! Rất nhỏ! Nhỏ đến mức còn không bằng một mẩu móng tay!
—
Sau một lúc, cô thiếp đi, nhưng Mạnh Xuân lại không tài nào ngủ được.
Đến khi trời gần sáng, cậu cầm phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng mở cửa phòng cô.
Cô đang nằm nghiêng, co chân lại, chăn đắp hờ hững.
Cậu đặt phong bao lên tủ đầu giường, vén chăn đắp lại cho cô.
Cảm giác có người giúp mình đắp chăn, Mạnh Cẩn hé mắt lơ mơ nhìn, thấy anh trai, liền cười, rồi lại yên tâm nhắm mắt.
Cô gọi khẽ: “Anh.”
“Ơi” Cậu dịu dàng đáp: “Còn sớm, ngủ thêm đi.”
Cô ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.
Xuống lầu, cậu thấy dì Thi đang luộc sủi cảo, bố anh thì chuẩn bị chén nước chấm.
Cậu không đến giúp, để không gian riêng cho hai người.
Đi tới bên cửa sổ, cậu nhìn ra ngoài. Nơi có những chùm pháo hoa rực rỡ thỉnh thoảng lại nổ trên bầu trời đêm qua.
Mạnh Xuân bỗng nhớ đến ba mẹ mình.
Đã gần mười năm kể từ ngày ba mẹ qua đời.
Cậu cứ mãi trôi theo dòng chảy của thời gian, còn ba mẹ thì mãi mãi dừng lại ở mùa hè năm đó.
Cuộc sống của cậu đã bị cô em gái lấp đầy.
Những năm qua, nhờ cô, cậu bước vào một thế giới phong phú hơn, rộng lớn hơn miền Nam quê nhà.
Cậu đã có một người con gái mà mình yêu.
Cậu có người để nhớ nhung trong lòng.
Nhưng ba mẹ, dù đã bị đẩy vào góc khuất, vẫn mãi ở đó, trong sâu thẳm trái tim cậu.
Cậu mãi mãi không thể quên.
Cậu từng có một cặp ba mẹ rất yêu thương mình, họ cũng rất yêu thương nhau.
Sự khao khát về tình yêu và những hiểu biết ban đầu về tình yêu của cậu đều bắt nguồn từ họ.
“Ba, mẹ,” Mạnh Xuyên như mọi năm, nhìn lên bầu trời đầy sao, lặng lẽ nói trong lòng: “Chúc mừng năm mới. Con đã trưởng thành thật tốt.”
Bữa sáng hôm đó, Mạnh Cẩn vì ngủ nướng nên không tham gia.
Mạnh Xuân ăn sáng cùng với Mạnh Thường và Thi Tư.
Mạnh Thường và Thi Tư mỗi người đều lì xì cho cậu một phong bao.
Khi Mạnh Cẩn tỉnh dậy đã là hơn 8 giờ sáng, trời bên ngoài đã sáng rực.
Cô ngái ngủ bò dậy, vừa nhìn đã thấy phong bao lì xì đặt trên bàn cạnh giường.
Không cần đoán cũng biết là của anh trai.
Mạnh Cẩn vui vẻ cầm lấy phong bao, sau đó chạy ra khỏi phòng để chúc tết bố mẹ và đòi lì xì.
Cuối cùng, hai phong bao của người lớn tặng cho Mạnh Xuân cũng bị cô chiếm hết.
Mạnh Cẩn nhận lì xì đến tay mỏi, hạnh phúc vô cùng, liền rủ mấy cô bạn thân vài ngày nữa cùng đi chơi.
Cô hẹn Hạ Mẫn Mẫn và Cao Manh, hỏi xem hai người khi nào rảnh.
Kết quả, Hạ Mẫn Mẫn nói nhà cô ấy phải tiếp khách, cần ở nhà giúp đỡ, không ra ngoài được trong mấy ngày tới.
Cao Manh thì lại có thể đi. Mạnh Cẩn liền bàn bạc với Cao Manh, hẹn thời gian vào ngày mồng 6 để cùng đi dạo phố.
Mạnh Cẩn rất hài lòng với lịch trình này, vì như vậy từ mồng 1 đến mồng 5 cô có thể ở nhà với bố mẹ và anh trai.
Thi Tư vốn đã đặt phòng khách sạn, nhưng sau khi được Mạnh Cẩn và Mạnh Thường hết mực giữ lại, cuối cùng bà cũng hủy phòng, yên tâm ở nhà.
Trong mấy ngày đó, cả gia đình đều quây quần bên nhau.
Thậm chí ngay cả khi Mạnh Thường tham gia buổi giao lưu của bạn làm phim, ông cũng đưa cả gia đình đi cùng.
Đến mồng 5, Thi Tư rời khỏi Thẩm Thành.
Mạnh Cẩn không khóc, cô chỉ mỉm cười ôm mẹ và tạm biệt: “Gặp lại sớm nha mẹ.”
Trên đường về, cô cũng rất vui vẻ, còn nói với anh trai rằng ngày mai sẽ đi chơi với Cao Manh, hỏi anh có muốn đi cùng không.
Mạnh Xuân chậm rãi đáp: “Để anh hỏi đám Ân Khoan và Tùy Ngộ An xem.”
Mạnh Cẩn ngơ ngác: “Tại sao lại phải hỏi họ?”
“Không thì sao? Một mình anh là con trai mà đi chơi với hai cô gái à?” Cậu vừa cúi đầu nhắn tin vừa trả lời.
Mạnh Cẩn hiểu ra ý của anh trai. Cậu muốn gọi thêm bạn bè, để có thêm vài chàng trai đi cùng, như vậy sẽ không bị lẻ loi.
Mạnh Xuân nhắn tin trên QQ hỏi Ân Khoan có muốn đi chơi không.
Ân Khoan trả lời: “Không đi.”
Mạnh Xuân sau đó bổ sung một câu chậm rãi: “Cao Manh cũng đi.”
Ân Khoan lập tức đổi ý: “Đi chứ!”
Ân Khoan: “Mấy giờ? Gặp ở đâu?”
Mạnh Xuân trêu chọc: “Không phải mày nói không đi sao?”
Ân Khoan: “Tự nhiên muốn đi, không được à?”
Mạnh Xuân cười, lại nhắn hỏi Tùy Ngộ An.
Tùy Ngộ An hỏi: “Đi những ai?”
Mạnh Xuân trả lời thật thà, Tùy Ngộ An đáp: “Tao một mình lẻ bóng, đi làm bóng đèn cho bọn mày chắc?” Mạnh Xuân: “Mày chỉ cần nói đi hay không, đừng nói nhảm.”
Tùy Ngộ An: “Tất nhiên không đi, tao không phải người thích tự hành hạ bản thân.”
Cuối cùng, vì Hạ Mẫn Mẫn không thể tham gia, Tùy Ngộ An chủ động từ chối, cuộc đi chơi chỉ còn lại bốn người.
Sáng mồng 6, Mạnh Cẩn mặc bộ đồ và đôi giày mới mà mẹ mua cho, trang điểm xinh đẹp rồi kéo anh trai ra ngoài.
Khi họ đến cửa trung tâm thương mại, Ân Khoan đã ở đó chờ.
Không lâu sau, Cao Manh cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Mạnh Cẩn nhìn cô gái đang bước đến, không thể tin nổi kéo tay áo anh trai hỏi: “Anh, mau nhìn giúp em, đó là Cao Manh à?”
Mạnh Xuân chưa kịp trả lời, Ân Khoan đã nói: “Mắt tôi không bị vấn đề gì đâu, đúng là cô ấy.”
“Cao Manh!” Mạnh Cẩn kéo lấy cô gái yêu kiều trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Kỳ nghỉ đông này cậu trải qua chuyện gì vậy? Sao tự nhiên gầy đi nhiều thế? Đẹp quá, xinh quá đi mất!”
Cao Manh mỉm cười, đáp: “Nhịn ăn kết hợp tập luyện, khó khăn lắm mới giảm được.”
“Trời ơi,” Mạnh Cẩn thán phục: “Cậu cũng quá nghị lực rồi!”
“Hừ,” Ân Khoan đột nhiên hừ khẽ, tỏ ý coi thường.
Mạnh Cẩn quay sang nhìn Ân Khoan.
Cái người này bình thường luôn thích làm quá mọi chuyện, lần này lại chẳng chút ngạc nhiên, thật kỳ lạ.
Cô tò mò hỏi: “Ân Khoan, Cao Manh thay đổi lớn như vậy mà cậu không thấy ngạc nhiên à?”
Ân Khoan nhìn về phía Cao Manh, ánh mắt không rời khỏi cô, cố tình hỏi ngược lại: “Tôi cần phải ngạc nhiên sao?”
Rõ ràng là hỏi Mạnh Cẩn, nhưng lại như đang hỏi chính Cao Manh.
Nghe cậu ấy nói vậy, Cao Manh có chút bối rối, hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của cậu, không trả lời câu hỏi.
Mặc dù không rõ điều gì không đúng, nhưng trực giác mách bảo Mạnh Cẩn rằng Ân Khoan thật sự “có gì đó”.
Cô thốt lên: “Ân Khoan đừng mát mát nữa!”
Ân Khoan thu lại ánh mắt đang dán chặt vào Cao Manh, hắng giọng một cái, phản bác: “Tôi mát chỗ nào!”
“Được rồi, bên ngoài lạnh quá, vào trong đã, vừa đi vừa nói.” Mạnh Xuân lên tiếng cắt ngang, nếu không hai người này sẽ tiếp tục cãi nhau vô ích kiểu “có đấy” – “không có”.
Vào trong trung tâm thương mại, Mạnh Cẩn ngay lập tức kéo Cao Manh lao vào các quầy hàng. Ánh mắt cô chỉ còn lại những món đồ bắt mắt, quên béng chuyện vừa rồi với Ân Khoan.
Hai cô gái say sưa mua sắm, còn Mạnh Xuân Ân Khoan đứng đợi bên ngoài từng cửa hàng, đợi họ ra rồi lại đi tiếp.
Mạnh Xuân nhận thấy ánh mắt của Ân Khoan cứ lén lút dõi theo Cao Manh, liền châm chọc: “Mày lộ liễu quá rồi.”
“Lộ liễu gì chứ?” Ân Khoan quay lại, không hiểu nhìn Mạnh Xuân.
“Có gì mà giấu” Mạnh Xuân nhếch mép cười “sự thích thú của mày với Cao Manh ấy.”
Ân Khoan nghẹn lời, không biết trả lời ra sao.
Bỗng dưng cậu ấy nhớ ra một chuyện, quay sang nói: “À, sáng nay lớp phó thể dục nhắn tin cho tao, hỏi xin QQ của em gái mày.”
Chưa đợi Ân Khoan nói hết câu, Mạnh Xuân đã nhíu chặt mày, giọng lạnh lùng: “Không cho.”
Ân Khoan cười phá lên: “Tao biết ngay là vậy. Mày đúng là đồ cuồng em gái!”