MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 42

Bạn Mộng 32

Mạnh Cẩn vừa dạo vừa trò chuyện với Cao Manh trong cửa hàng phụ kiện: “Cao Manh, mỗi ngày cậu đều phải kiểm soát chế độ ăn uống và còn phải tập thể dục sao?”

“Đúng vậy.” Cao Manh mỉm cười trả lời.

Nghe vậy, Mạnh Cẩn không khỏi nhăn nhó:

“Thế thì khổ cực lắm nhỉ… Cậu làm sao mà kiên trì được vậy?”

“Chỉ là…” Cao Manh ngừng một chút, rồi trả lời cô: “Nhớ lại hồi trước khi tập nhảy, còn cực khổ hơn giảm cân bây giờ nhiều, nên chẳng thấy giảm cân có gì to tát.”

Cô ấy nói dối.

Thật ra, với cô, lần giảm cân này còn khó khăn và đau đớn hơn những ngày tập nhảy trước đây rất nhiều.

Nếu không có… không có Ân Khoan ở bên, không có cậu kéo cô cùng chạy, có lẽ cô đã bỏ cuộc giữa chừng từ lâu.

Mạnh Cẩn kinh ngạc thốt lên: “Cậu từng là học sinh múa à???”

Cao Manh mím môi cười, khẽ gật đầu: “Ừm, từ nhỏ đã học múa. Nhưng hồi cấp hai bị một trận ốm nặng, do phải uống thuốc chứa hormone nên mới tăng cân, và… cũng đành phải bỏ múa.”

Cao Manh kể rất đơn giản, vài câu gọn gàng tóm tắt quá khứ của mình. Nhưng nghe xong, Mạnh Cẩn lại thấy lòng đau xót.

Vì lý do sức khỏe mà buộc phải từ bỏ điều mình yêu thích, cảm giác ấy hẳn là vô cùng bất lực và buồn bã.

Cô nhìn Cao Manh, bất giác mỉm cười: “Ê, đừng nói chứ, dáng cậu thật sự rất đẹp. Đứng đây thôi cũng toát lên khí chất của một vũ công.”

Cao Manh bật cười: “Đừng trêu tớ, đã hai năm tớ không múa rồi.”

Mạnh Cẩn nghiêm túc đáp: “Tớ không trêu đâu, nói thật đấy.”

Cô kéo Cao Manh đến trước chiếc gương đứng gắn trên tường cửa hàng phụ kiện: “Cậu tự nhìn xem, dáng cậu chuẩn thế nào.”

“Người chưa từng học múa sẽ không có phong thái thế này đâu.”

Cao Manh nhìn bóng mình trong gương, cảm giác vừa xa lạ, vừa quen thuộc như đã từ lâu lắm rồi.

Dường như cô thấy chính mình ngày xưa đang vẫy tay với mình.

“À, Cao Manh,” Mạnh Cẩn tò mò hỏi: “Cậu học loại múa gì thế?”

“Múa cổ điển.” Cao Manh cười nhẹ.

“Nhất định là đẹp lắm! Mình muốn được xem cậu múa!” Mạnh Cẩn thốt lên.

Cao Manh cúi mắt cười, quay lại cầm lấy chiếc kẹp tóc ngọc trai vừa nhìn trúng: “Chiếc này cũng xinh, mình muốn mua một cái.”

Mạnh Cẩn vui vẻ nói: “Mình cũng thích, mình cũng mua một cái.”

“Thêm một cái cho Mẫn Mẫn nữa,” Cao Manh lấy thêm một chiếc cùng kiểu, nói: “Lần này mình mua tặng cô ấy, cả cậu nữa.”

Đôi mắt hạnh nhân của Mạnh Cẩn cong lên: “Tuyệt thật!”



Bốn người dạo chơi cả ngày trong trung tâm thương mại, Mạnh Cẩn và Cao Manh mua không ít đồ. Mạnh Cẩn tự giác cầm giúp em gái túi đồ.

Ân Khoan muốn cầm giúp Cao Manh nhưng mãi không tìm được cơ hội, mà trực tiếp nói ra thì lại ngại.

Đang lúc cậu còn lưỡng lự, Mạnh Cẩn bất ngờ lên tiếng: “Ân Khoan, cậu là con trai mà nỡ để Cao Manh phải tự xách nhiều túi đồ thế à?”

Lần này, Ân Khoan không nói kiểu nửa đùa nửa thật: “Có gì mà không nỡ.”

Cậu bước tới, im lặng chìa tay ra muốn cầm túi giúp Cao Manh.

Cao Manh cuống quýt từ chối liên tục: “Không cần, không cần, tớ tự…”

Nhưng Ân Khoan không nghe, trực tiếp lấy túi từ tay cô ấy, xách đi một bên.

Cao Manh lúng túng, tay bỗng dưng trống không, lại thấy hơi ngại ngùng.

Mạnh Cẩn biết Cao Manh vốn sống nội tâm, dù nửa năm qua cô ấy đã dần hòa nhập, ăn chơi cùng nhóm, nhưng vẫn rất ít nói chuyện với ba chàng trai, chỉ thân thiết với cô và Mẫn Mẫn.

Mạnh Cẩn an ủi: “Cậu ấy là con trai, để cậu ấy xách túi một chút cũng không sao, mà chúng ta đều là bạn bè, không cần để ý chuyện nhỏ này đâu.”

Cao Manh khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó vô thức quay lại nhìn Ân Khoan.

Ánh mắt đang dõi theo bóng lưng cô của Doãn Khoan bất ngờ chạm phải ánh nhìn của cô. Anh lập tức luống cuống, vội vàng tránh đi.

Cao Manh cũng ngay lúc đó quay đi.

Vốn dĩ, Cao Manh định đi xem phim, nhưng không may là Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã đi xem cùng bố mẹ rồi.

Cao Manh hơi tiếc nuối, định nói thôi thì giải tán, nhưng Mạnh Xuân bất ngờ nói: “Ân Khoan, không phải mày vừa nói mày cũng muốn xem phim này à?”

Mạnh Cẩn hoàn toàn không nghĩ nhiều, lập tức hưởng ứng anh trai: “Vậy hai người cùng đi xem đi!”

Ân Khoan nhìn sang Cao Manh, không nói gì.

“Vậy hai người tự sắp xếp nhé,” Mạnh Xuân kéo Mạnh Cẩn đi, “Tao và Mộng Mộng về trước.”

Bị anh trai kéo đi, Mạnh Cẩn vẫn không quên quay đầu vẫy tay chào hai người họ.

Rời khỏi trung tâm thương mại, trời đã nhá nhem tối, màn đêm khổng lồ buông xuống, phủ lên cả thành phố một màu đen sâu thẳm.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lên xe taxi, cả ngày vui chơi náo nhiệt giờ yên lặng lại, Mạnh Cẩn chợt cảm thấy mệt mỏi.

Cô nghiêng đầu tựa vào vai của Mạnh Xuân, khép hờ đôi mắt lười biếng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Có anh trai bên cạnh, dù đang ở trên taxi, Mạnh Cẩn vẫn ngủ ngon lành như thế.

Khi taxi dừng trước cổng nhà, cô vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh giấc, và Mạnh Xuân cũng không gọi cô dậy.

Cậu cúi người, bế cô ra khỏi xe, rồi nhờ tài xế treo những túi đồ mua sắm vào ngón tay của mình. Cứ thế, cậu bế cô gái đang say ngủ vào nhà, bước lên từng bậc thang một cách nhẹ nhàng.

Đặt những túi đồ ở cửa ra vào, Mạnh Xuân sau đó bế cô lên tận tầng ba.

Trong khoảnh khắc cậu vừa nhẹ nhàng buông tay để đặt cô xuống giường, Mạnh Cẩn khẽ hé mắt, thấy anh trai bên cạnh, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đêm đó, Mạnh Cẩn không ăn tối. Nửa đêm, cơn đói khiến cô tỉnh giấc, đành phải mò xuống bếp tìm gì đó để ăn.

Nghe tiếng động mở cửa, Mạnh Xuân cũng theo xuống tầng một.

Đến cửa bếp, cậu thấy cô đang lục tìm trong tủ lạnh, dáng vẻ có chút tội nghiệp.

Cậu tựa vào khung cửa, cười hỏi: “Đói đến tỉnh ngủ luôn à?”

Cô bĩu môi, ấm ức đáp:

“Ừm… Có gì ăn không, anh?”

“Anh làm cho em tô mì nhé?” Cậu hỏi nhỏ.

Cô gật đầu liên tục: “Được ạ!”

Trong lúc đợi, cô tiện tay lấy một lát giăm bông từ tủ lạnh ăn tạm, nhưng ngay sau đó đã bị cậu đẩy nhẹ ra khỏi bếp: “Ra phòng khách ngồi đi, xong anh sẽ gọi.”

Cô lười biếng đáp lại: “Vâng,” rồi đi thẳng ra phòng khách.

Khi Mạnh Xuân bưng tô mì nóng hổi ra, cô đã ngồi trước tivi, say sưa xem chương trình phim đêm muộn.

Cô ngồi bệt xuống tấm thảm, vừa húp mì vừa tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Mạnh Xuân lặng lẽ ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, chờ cô ăn xong.

Đến khi gần hết tô mì, cô phát hiện ở đáy có một quả trứng lòng đào, lập tức reo lên vui sướng:

“Anh, anh giấu trứng trong đây à!”

Cậu bật cười: “Sao chỉ một quả trứng thôi mà em cũng vui đến vậy?”

Cô đáp lại bằng giọng đầy hân hoan: “Em cũng chẳng biết nữa, chỉ thấy hạnh phúc thôi!”

Cậu hiểu, vì cậu biết cô em gái này luôn hài lòng với những điều nhỏ nhặt. Sự đơn giản trong tâm hồn khiến cô dễ dàng tìm thấy niềm vui trong cuộc sống.

Gần đến ngày tựu trường, Hạ Mẫn Mẫn cuối cùng cũng có thời gian rảnh để đi chơi.

Mọi người quyết định trước ngày khai giảng sẽ tổ chức một buổi hát karaoke vào đêm rằm tháng Giêng.

Hôm đó, Mạnh Cẩn mời Cao Manh và Hạ Mẫn Mẫn đến nhà chơi trước, rồi sau bữa tối sẽ để tài xế đưa họ đến KTV.

Cao Manh đến sớm hơn Hạ Mẫn Mẫn.

Vì đây là lần đầu tiên cô đến nhà Mạnh Cẩn, cô được dẫn đi tham quan. Cuối cùng, hai người dừng lại ở thư phòng trên tầng ba.

“Đây là thư phòng mà anh em tớ thường học bài,” Mạnh Cẩn giới thiệu.

Cao Manh nhìn chiếc bàn học dài và không nhịn được bật cười: “Còn đặt hẳn một chiếc bàn đôi thế này à?”

“Ừ thì, hai người cùng dùng mà” Mạnh Cẩn cười đáp.

Cao Manh bước đến gần bàn, nhìn thấy một tờ giấy với dòng chữ toàn ký tự tiếng Anh kỳ lạ, không thể hiểu được.

Mạnh Cẩn giải thích: “Đó là lời chúc năm mới của anh tớ. Tớ đang cố giải mã đây, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối.”

Cô ấy cười, nói: “Để tớ xem nào, biết đâu giúp được.”

Ngay lúc ấy, tiếng gọi của Hạ Mẫn Mẫn vang lên từ dưới tầng: “Cẩn Cẩn!”

“Để tớ xuống đón Mẫn Mẫn đã” Mạnh Cẩn vui vẻ rời đi.

Khi đưa bạn lên tầng, cô thần bí nói: “Mẫn Mẫn, cậu đừng sốc khi gặp Cao Manh nhé!”

“Cô ấy thực sự gầy đi nhiều thế cơ à?” Hạ Mẫn Mẫn bán tín bán nghi.

Thế nhưng khi cửa thư phòng mở ra, bóng dáng duyên dáng của Cao Manh hiện lên làm Hạ Mẫn Mẫn ngỡ ngàng đến không nói nên lời.

Trước mắt cô ta là một cô gái cao ráo, dáng người không còn mũm mĩm mà trở nên cân đối, đầy đặn vừa phải.

Làn da của Cao Manh vốn trắng trẻo mịn màng, cổ cao thanh thoát, mái tóc dài suôn mượt, cả người toát lên khí chất dịu dàng.

Chỉ đứng yên đó thôi, dáng vẻ của cô đã đủ thanh lịch và quyến rũ.

Thấy Hạ Mẫn Mẫn, Cao Manh mỉm cười, đôi mắt cong cong đầy thân thiện: “Chào cậu, Mẫn Mẫn.”

Nếu không nhờ giọng nói quen thuộc ấy, Hạ Mẫn Mẫn khó lòng tin được cô gái trước mặt chính là Cao Manh – người bạn từng mũm mĩm của mình.

Hạ Mẫn Mẫn chớp mắt liên tục, sau đó nhoẻn miệng cười, bước vào phòng và không ngừng quan sát Cao Manh: “Trời ơi, cậu đã làm gì thế? Sao thay đổi chóng mặt vậy?”

Cao Manh khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỉ là quyết tâm muốn giảm cân và quay lại dáng vẻ trước đây thôi.”

“Vậy cậu thật sự từng là học sinh chuyên múa à? Từ nhỏ đã học múa sao?” Hạ Mẫn Mẫn tò mò hỏi.

Cao Manh gật đầu: “Đúng vậy.”

Hạ Mẫn Mẫn không giấu nổi sự ngưỡng mộ: “Tuyệt thật đấy! Các cậu ai cũng có tài năng riêng, đều rất giỏi.”

“Còn bọn tớ lại ngưỡng mộ cậu học giỏi, lần nào thi cũng đứng trong tốp đầu” Mạnh Cẩn cười nói.

Cao Manh cầm một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách, đưa cho Hạ Mẫn Mẫn: “Cái này tặng cậu.”

Hạ Mẫn Mẫn ngạc nhiên: “Cho tớ sao?”

“Ừ, bọn tớ đi mua cùng nhau, tớ mua ba cái, mỗi người một chiếc,” Cao Manh trả lời.

Hạ Mẫn Mẫn mở hộp, thấy bên trong là một chiếc kẹp tóc đính ngọc trai xinh xắn.

Cô mỉm cười cảm ơn, ánh mắt đầy vẻ thích thú: “Cảm ơn cậu, Manh Manh.”

“Không có gì đâu,” Cao Manh đáp.

Sau đó, cô đặt tờ giấy có những dòng chữ viết tắt lên bàn và nói với Mạnh Cẩn: “Tớ chịu rồi, dòng chữ này chẳng có quy luật gì cả. Tớ chỉ nhận ra ba chữ cái cuối ‘MC’ là viết tắt tên anh cậu, còn mấy chữ trước thì tớ không hiểu nổi.”

Hạ Mẫn Mẫn nghe thấy liên quan đến Mạnh Xuân, lập tức tò mò: “Chữ gì thế? Cho tớ xem với!”

Cao Manh đưa tờ giấy cho Hạ Mẫn Mẫn.

Cô ta chăm chú nhìn dãy chữ: “IHMSLMA…”

Đọc đến một nửa, Hạ Mẫn Mẫn bất chợt ngừng lại.

“Gì vậy? Cậu hiểu được ý nghĩa à?” Cao Manh hỏi.

Hạ Mẫn Mẫn nhanh chóng chớp mắt, lắc đầu phủ nhận: “Không… không có gì.”

Nhưng ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào dòng chữ, trong lòng đã tự dịch những chữ cái ấy thành câu hoàn chỉnh:

“I hope my sister likes me…”

Nếu ba chữ cuối “ILH” là viết tắt của “I like her…”, thì ba chữ “AMA” ở giữa hẳn là viết tắt của “as much as”.

Câu hoàn chỉnh sẽ là:

“Tôi hy vọng em gái sẽ thích tôi như cách tôi thích em ấy.”

Bàn tay cầm tờ giấy của Hạ Mẫn Mẫn vô thức siết chặt.

Cô ta bỗng nhận ra, cảm xúc của Mạnh Xuân dành cho em gái đã không còn đơn thuần nữa.

Thực ra, cô ta dễ dàng giải mã được vì chính cô cũng từng làm điều tương tự.

Trong quyển nhật ký bí mật được khóa cẩn thận của mình, cô cũng từng viết một dòng chữ gần giống vậy.

Chỉ khác một điều: chữ cái đầu tiên trong dòng chữ ấy là “IHMC”, đại diện cho tên của Mạnh Xuân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi