MỘT CÁI BUG CHỈ MUỐN SỐNG SÓT


Không biết qua bao lâu, ý thức dần dần khôi phục, Hoắc Doãn vội vàng mở mắt ra, lật người ngồi dậy, anh phát hiện mình nằm trên một mảnh đất hoang, chung quanh không có một ngọn cỏ, chỉ có cát bụi, không khí tràn ngập phóng xạ, môi trường vô cùng khắc nghiệt.
Anh đã trở về rồi sao?
Hoắc Doãn siết chặt ngón tay, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, vội quay đầu lại, nhìn thấy Nguyên Sơ đang ngồi bên cạnh mình, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để mất cô là được rồi.
"Tiểu Sơ, em không sao chứ?" Hoắc Doãn ôm cô vào lòng, dùng lá chắn năng lượng bao quanh cô để tránh cho cô bị tổn thương do phóng xạ.
Trên thực tế, tất cả những người còn sống bước vào hành tinh Tạo Vật đều đã trải qua quá trình biến đổi thể chất, có khả năng chống lại bức xạ ở một mức độ nhất định, thậm chí có người có thể miễn dịch hoàn toàn, nhưng môi trường sống khắc nghiệt của hành tinh Lam luôn là mối đe dọa mà loài người phải đối mặt, mỗi quốc gia đều đang cố gắng để cải tạo môi trường.
"Trời đựu, chỗ quỷ nào đây?" Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía sau.
Hoắc Doãn cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy một tên đần đang đang đứng ngẩn ngơ trong một cái hố cạn.
Hoắc Doãn: "Phong Trần Tú???" Sao anh ta cũng đến đây vậy?
Sau đó, cách đó không xa, Túc Mạch,Tháp Lệ, Sab và Giang Bằng Phi lần lượt đứng dậy khỏi mặt đất.
Hoắc Doãn: "!"
Anh kiểm tra máy định vị: Đúng rồi mà, đây đúng là hành tinh Lam.
"Chuyện gì thế này?" Túc Mạch khó hiểu nói, "Mọi người đều trở về rồi à?"
"Hình như là thế." Giang Bằng Phi mân mê dụng cụ trong tay, dùng nó để thu tín hiệu ở gần đây, tín hiệu này hoàn toàn khác với hành tinh Tạo Vật, rõ ràng đây là hành tinh Lam.
"Chẳng phải một nguyên hạch hệ không gian chỉ có thể mang theo một người thôi sao?" Túc Mạch nhìn chung quanh, anh ta phát hiện cả xe bay và lều vải cũng được truyền tống đến đây.
Hoắc Doãn quay đầu nhìn Nguyên Sơ, rồi lại liếc con Toàn Cơ Điệp đang đậu trên vai cô, thầm hỏi: "Là do nó sao?"
"Ừm." Nguyên Sơ gật đầu.
Con Toàn Cơ Điệp này được Nguyên Sơ cho ăn… nguyên hạch suốt mấy tháng, hiện nó đã đột phá cấp 13 rồi, nó có thể mang theo mười người xuyên qua lỗ sâu không gian cùng một lúc.
Tháp Lệ đến bên cạnh Nguyên Sơ, kéo tay áo của cô, đôi mắt lấp lánh.
"Tôi đã nói rồi mà." Nguyên Sơ xoa đầu cô ấy, "Đừng lo lắng."
Tháp Lệ liên tục gật đầu, mái tóc dài rối bù của cô ấy đung đưa, tỏa ra một chút quỷ khí.
Hoắc Doãn vốn có chút ghen ghét khi thấy Nguyên Sơ xoa đầu cô ấy, sau đó dường nghĩ đến điều gì đó, tim anh đập thình thịch.
Anh nhớ hôm đó khi anh nhắc đến người bạn Hoa Tang với Nguyên Sơ, cô cũng nói với anh "Đừng lo lắng", vậy có nghĩa là…
Trong mắt Hoắc Doãn khó nén nổi kích động, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, anh sợ nhận được đáp án phủ nhận.
"Đây là đâu vậy?" Phong Trần Tú phủi đất cát dính trên người, ngó nghiêng khắp nơi.
"Đây hẳn là biên giới tây nam của Hoa Quốc, một trong những khu vực có bức xạ nghiêm trọng nhất." Mặc dù Hoắc Doãn chưa từng tới đây, nhưng máy định vị đã thay đổi tần số tín hiệu và định vị lại, "Đi về phía nam hơn ba trăm mét là thành phố Vọng Quy."

"OK, vậy đi thôi!" Trở về hành tinh Lam khiến tâm trạng của Phong Trần Tú rất tốt, những người khác cũng kích động giống hệt anh ta.
Cả đoàn người lái xe bay, trùng trùng điệp điệp khởi hành đến thành phố Vọng Quy.
Đi được nửa giờ, một bóng quỷ cũng chẳng thấy.
Thành phố Vọng Quy từng là một thành phố công nghiệp, giáp với biển quân sự ở phía nam, thịnh vượng và phát triển, giao thông thuận tiện, sau này bị ảnh hưởng bởi phóng xạ, dân cư di cư, kinh tế dần sa sút.

Khi Hoắc Doãn rời đi, chỉ còn hơn mười vạn cư dân đang phải vật lộn để sinh tồn ở nơi đây.
"Đó là gì thế?" Phong Trần Tú chỉ vào đống rác chất đống trước mặt, cảm thấy kỳ quái nên hỏi, "Thành phố này bị bỏ hoang rồi à?"
Hoắc Doãn cũng không rõ, dù sao anh đã đi xa mười năm rồi.
"Chắc không phải đâu." Giang Bằng Phi chần chừ nói, "Có vài mảnh rác thải kim loại trông rất mới, có lẽ vừa bị vứt cách đây không lâu."
Hoắc Doãn nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Để giải quyết vấn đề ô nhiễm, Hoa Quốc đã dừng hoặc di dời một số nhà máy tiềm ẩn nguy cơ nghiêm trọng, đồng thời cố gắng phủ xanh, chắc chắn sẽ không xảy ra tình trạng như núi rác này.
"Hay để tôi dùng mắt điện tử đi dò la thử xem?" Giang Bằng Phi đề nghị.
"Được."
Ngay sau đó, một thứ hình con sứa bay ra khỏi cửa sổ, nó từ từ bay về phía thành phố Vọng Quy.
Hình ảnh trên đường đi được truyền về màn hình giám sát, rất rõ nét.
Núi rác kéo dài mấy cây số, sau đó dần dần hiện ra một ít cây xanh, cây lùn lác đác, cỏ khô thưa thớt, đường cái đổ nát, kéo dài vào trong thành phố.
Thành phố Vọng Quy ngày nay không còn như trong trí nhớ của Hoắc Doãn.
Từng tòa nhà kim loại nối tiếp nhau sừng sững bên bờ biển, màu sắc lạnh băng u ám hệt như nước biển.

Xe tải chạy qua đó, vận chuyển nhiều vật liệu khác nhau.

Rất nhiều công nhân xanh xao vàng vọt đang làm việc vất vả trên công trường, bên cạnh đó là một số ít người ăn mặc chỉnh tề đang giám sát họ, thỉnh thoảng còn la hét và đá công nhân.

Trên quần áo của họ in rõ quốc kỳ của Đại Lệ Quốc, trên nhiều tòa nhà cũng cắm cờ của Đại Lệ Quốc.
Sắc mặt của Hoắc Doãn âm trầm, lửa giận ngùn ngụt.

"Đội trưởng, anh xem cái này đi." Giang Bằng Phi mở bản đồ điện tử của một phần Hoa Quốc ra, mấy thành phố ven biển đều bị Đại Lệ Quốc chiếm giữ để làm cơ sở sản xuất.

Tất cả các loại chất thải công nghiệp và chất thải kim loại được chất đống ở đây.

Hầu hết người dân Hoa Quốc sống ở những thành phố này đã trở thành những người lao động giá thấp của bọn chúng.
Không phải họ không muốn phản kháng, mà là Đại Lệ Quốc sẽ định kỳ phân phát thuốc chống phóng xạ.

Vì mạng sống, vì gia đình và con cái, bọn họ không thể không khuất phục.
Đại Lệ Quốc có hai thực vật sư cấp 7, thực vật do họ trồng không chỉ có thể hấp thụ bức xạ mà còn có thể được sử dụng làm nguyên liệu cho thuốc chống phóng xạ.

Thuốc bọn chúng phân phát cho người Hoa Quốc đều là phế phẩm, hiệu quả chỉ mười ngày nửa tháng.
Dù vậy, người dân Hoa Quốc cũng bất lực.

Ai bảo đất nước của mình không có thực vật sư chứ, nên chỉ có thể bị người khác quản chế thôi.
"Rất, tốt." Giọng điệu của Hoắc Doãn lành lạnh, anh lạnh lùng nhìn thành phố kim loại xấu xí, trong mắt bốc lên ngọn lửa tức giận.
"Anh định làm gì?" Túc Mạch hỏi.
Ánh mắt của Hoắc Doãn u ám, anh bình tĩnh nói: "Tôi muốn nói với bọn họ, tôi đã trở về."
Đêm khuya, mấy bóng người xuất hiện trong núi rác thải, bốn bề yên tĩnh, chỉ có gió đêm mát rượi thổi qua.
Hoắc Doãn quỳ một gối xuống đất, một tay ấn xuống mặt đất, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng xanh lục, mầm cây chui ra khỏi mặt đất, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ sinh trưởng, dần dần lan tràn ra xung quanh.
Rễ cây cắm xuống mặt đất khô cằn, chen vào núi rác thải bẩn thỉu, vun đắp đất đai, điều hòa nhiệt độ, hấp thụ phóng xạ, mang lại sức sống cho thế giới cằn cỗi này.
Trên trán Hoắc Doãn ướt mồ hôi lạnh, cơ bắp căng chặt, ánh mắt sắc bén sáng ngời trong đêm tối.
Năng lượng trong cơ thể bị tiêu hao từng chút một, thực vật sinh trưởng nhanh chóng, trong chớp mắt đã bao phủ phạm vi vài thước.
Chưa đủ, vẫn chưa đủ!
Lửa giận trong lòng Hoắc Doãn thiêu đốt hừng hực, như muốn đốt cháy tất cả những thứ bẩn thỉu ở đây.


Bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của anh, thực vật bị k1ch thích sinh trưởng dần dần biến hóa kỳ dị, hình dáng cổ quái, có loại còn có độc.
Mọi người đều cảm thấy tình hình không ổn, đang do dự có nên ngăn cản anh hay không, thì một bàn tay đặt lên vai anh, từng tia ấm áp thẩm thấu qua bả vai, từng chút một an ủi sự tức giận và bi thương của anh.
Ánh mắt của Hoắc Doãn dần dần trấn định lại, anh quay đầu, nhìn Nguyên Sơ lẳng lặng đứng bên cạnh, toàn thân được chiếu rọi bởi lục quang, giống như một ám dạ tinh linh.

Cô giơ tay trái lên, giữa lòng bàn tay ngưng tụ ra hư ảnh của Cốt Thứ Hoa Đằng.
Ánh mắt của Hoắc Doãn sáng rực, chăm chú nhìn cô.
"Chúng ta cùng làm." Tóc dài của Nguyên Sơ bị gió thổi tung bay, trong đôi mắt trong suốt có hào quang xanh lá lưu chuyển.
Thực vật đang bị biến dị dần thay đổi, trở về trạng thái ban đầu.

Cành lá lay động, màu xanh trong suốt, phản chiếu ánh trăng trong trẻo sáng ngời.

Hương thơm tràn ngập không gian, sự trong lành khoan khoái dần thay thế vẩn đục vốn có.
Tí tách!
Một giọt mưa rơi xuống giữa hàng mày của Hoắc Doãn.
Anh ngẩng đầu lên, mưa rơi xuống từ trời cao.
Tẩy sạch bụi bẩn của thế gian, mang lại trong lành mát mẻ.
Hoa Quốc, tôi đã trở về.
Sáng sớm, sau cơn mưa trời lại sáng, cầu vồng vắt ngang bầu trời, thắp lên một ngày mới.
Người dân Hoa Quốc tỉnh dậy sau một ngày dài, lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi nhà, chuẩn bị bắt đầu công việc nặng nhọc ngày này qua ngày khác.
Khi bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cầu vồng trên bầu trời, cây cối xanh tươi bên ngoài thành phố và một cây đại thụ cao chót vót vươn lên tận mây xanh.
Tất cả đều sợ ngây người, dường như không dám tin vào mắt mình.
Đã bao nhiêu năm rồi họ mới được nhìn thấy những cây xanh khỏe mạnh tươi tốt như thế này?
"Trời ạ, đó là gì thế?"
"Tôi không nằm mơ chứ?"
Người dân toàn thành phố bừng tỉnh, chạy ra ngoài, tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Trong một đêm, trên mảnh đất khô cằn ấy, cỏ mọc xanh mướt, cây mọc xanh ươm, dây leo mọc dài, hoa thơm nở rộ, sương sớm ngưng thành từng hạt châu, hương hoa thơm ngát.
"A…" Có người ngã xuống đồng cỏ xanh rờn, nước mắt chảy dài trên mặt.
Tiếng khóc dường như có thể lây lan, từng người một khóc lên.
Kỳ tích trước mắt không chỉ mang đến rung động và kinh hỉ, mà còn có cả hy vọng.

Cuối cùng Hoa Quốc cũng có thực vật sư của riêng mình!
Hoắc Doãn trở về khiến chính phủ Hoa Quốc vui mừng khôn xiết.
Dựa trên thực lực anh thể hiện ra, ít nhất là thực vật sư trên cấp 9.

Chính phủ đã phái một chi đội ngũ tinh anh long trọng nghênh đón bọn họ trở về.
Chính phủ đã đè nén quá lâu nên họ cần thổ lộ; dân chúng đã tuyệt vọng quá lâu nên họ cần hy vọng.
Tuy nhiên, sự coi trọng của đất nước và sự cổ vũ của dân chúng không khiến Hoắc Doãn mất đi sự tỉnh táo, anh chọn trở về ngay lúc này đồng nghĩa với việc anh chắc chắn phải đối mặt với ám toán của các thế lực bên ngoài.
Thế lực của Hoa Quốc suy yếu, đã mất đi địa vị quốc tế từ lâu.

Điều khiến Hoắc Doãn không ngờ tới chính là lần này chính phủ Hoa Quốc vô cùng kiên quyết, chịu đựng hết mọi áp lực, dốc hết sức để ủng hộ anh.
Sức của những người bình thường là có hạn, mối đe dọa thật sự chính là những tiến hóa giả được các quốc gia bồi dưỡng.
Những người đầu tiên bị liên lụy chính là những người bên cạnh Hoắc Doãn.

Phong Trần Tú là trị liệu sư, Giang Bằng Phi là trạch nam, Sab là ẩn sĩ, không dễ ra tay với ba người này, nhưng Túc Mạch - người thích ở một mình và Tháp Lệ - người thường ra ngoài để thu thập quỷ khí, hai người dễ dàng đã trở thành mục tiêu của bọn họ.
Khi Nguyên Sơ linh cảm được bọn họ gặp nguy hiểm thì đã không quá muộn để cứu viện.
Ngày đó, Túc Mạch tình cờ ở cùng một chỗ với Tháp Lệ, anh ta vô tình đọc được sát khí của ai đó, lập tức phát tín hiệu cấp cứu cho Hoắc Doãn và Nguyên Sơ.

Chẳng qua khi hai người họ bị tập kích thì đã bị tách ra.

Túc Mạch may mắn chạy thoát, nhưng Tháp Lệ thì bị vây khốn.
"Đội trưởng, Tiểu Sơ, Tháp Lệ gặp nguy hiểm, mau đi cứu cô ấy đi." Sau khi Túc Mạch tụ hợp với mọi người, anh ta lo lắng nói.

"Bọn chúng có ít nhất 10 người, chỉ sợ một mình Tháp Lệ không đối phó được."
Nguyên Sơ nhìn về một hướng: 【Không kịp nữa rồi.】
Trái tim của Túc Mạch ngay lập tức chìm xuống đáy.
【Nhưng những kẻ đó cũng không sống nổi đâu.】Những kẻ đó giết ai cũng được, ngoại trừ Tháp Lệ.

Không có ai biết rằng, tiến hóa giả hệ linh quỷ sau khi tử vong, chính là sự tồn tại đáng sợ nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi