MỘT CÁI BUG CHỈ MUỐN SỐNG SÓT


Trong một con hẻm tối tăm cách đó vài dặm, một cô gái nằm trên vũng máu, vết thương chồng chất, hơi thở đã tắt lịm.

Bên cạnh cô ấy, có một đám bóng đen quỷ dị, giống như ngọn lửa đen, bốc cháy hừng hực.
Mười mấy tên tiến hóa giả ôm đầu điên cuồng kêu gào, toàn thân bị quỷ khí quấn quanh, lâm vào nỗi sợ hãi vô tận.

Có người liều mạng cào da của mình, có người cắn ngón tay của mình, có người tự chọc mù mắt mình, họ tự hành hạ mình nửa giờ.

Sau khi những tiến hóa giả này chết trong thê thảm, quỷ khí sau khi chết của chúng đều bị bóng đen hấp thụ.

Lúc này, giữa không trung xuất hiện một con mắt điện tử.

Bóng đen chậm rãi ngẩng đầu, đôi con ngươi đỏ như máu nhìn thẳng vào camera, hơi thở kh ủng bố tràn ngập, xuyên thấu lòng người, khiến người ở bên kia màn hình hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Trong tích tắc, con mắt điện tử dường như mất kiểm soát, đập vào tường và vỡ tan thành từng mảnh.
Bóng đen thu hồi ánh mắt, mê mang lơ lửng giữa không trung, không biết đi đâu.
"Tháp Lệ." Một âm thanh truyền đến từ đằng xa, đánh thức ý thức của cô ấy.
Nguyên Sơ bất chấp tất cả đi xuyên qua quỷ khí, đi đến bên cạnh bóng đen, vươn tay về phía cô ấy: "Tháp Lệ, tôi đến đón cô về nhà."
Bóng đen run lên vài cái, quỷ khí xung quanh từ từ tiêu tán, cuối cùng thứ xuất hiện trước mặt Nguyên Sơ là một linh hồn mờ ảo.
"Nguyên Sơ." Tháp Lệ nhìn thi thể của mình, buồn bã nói, "Tôi chết rồi…"
"Trong đại thiên thế giới, có đủ các hình thức sinh mệnh kỳ lạ, chỉ cần cô vẫn còn ý thức, thì cô vẫn còn sống."
"Ừm…" Tháp Lệ ngơ ngác lắc đầu, sau đó theo thói quen mà đút tay vào lòng bàn tay của Nguyên Sơ.

Ngay lập tức, cô ấy nhớ ra mình đã biến thành quỷ, Nguyên Sơ nhất định không thể chạm vào cô ấy, ai ngờ tay của cô ấy lại bị Nguyên Sơ nắm chặt lấy, thậm chí Tháp Lệ còn cảm nhận được một chút độ ấm truyền đến từ bàn tay của cô.
Tháp Lệ ngẩng đầu lên và nở một nụ cười hạnh phúc.

Quả nhiên, cô ấy vẫn còn sống.
Mục đích chấn nhiếp thế lực khắp nơi của Hoắc Doãn đã thành công nhờ vào sự dị biến của Tháp Lệ.
Với tư cách là quỷ sư theo đúng nghĩa đen đầu tiên, cô ấy có thể không bị ảnh hưởng bởi các đòn tấn công vật lý, giết người trong vô hình, hơn nữa quá trình tử vong cũng rất đau khổ.

Lực lượng vũ trang ở trước mặt cô ấy chỉ là thùng rỗng kêu to, cô ấy có thể đi xuyên qua bất cứ nơi nào trên thế giới này.
Bắt đầu từ đó, không ai dám ngáng chân Hoa Quốc nữa.
Với sự giúp đỡ của Nguyên Sơ, Hoắc Doãn đã tận sức trồng cây gây rừng, xây dựng lại quê hương.
Ba năm sau, anh gieo trồng một hạt giống sinh mệnh đặc biệt, có thể thích ứng với hầu hết các môi trường khắc nghiệt, sinh trưởng nhanh chóng và có khả năng tinh lọc mạnh mẽ.

Với sự hỗ trợ của chính phủ, bắt đầu mở rộng việc gieo trồng, giúp cải thiện đáng kể môi trường sống của Hoa Quốc.

Sau những nghiên cứu và phát triển thành công thuốc chống bức xạ, cuối cùng Hoa Quốc đã dần khôi phục lại sự thịnh vượng trước đây.
Năm thứ tư, Hoắc Doãn chính thức cầu hôn Nguyên Sơ, tổ chức hôn lễ long trọng, nhân dân cả nước gửi lời chúc phúc chân thành đến bọn họ.
Vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, họ để lại một câu "Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật" rồi biến mất vô tung vô ảnh, đám Túc Mạch cũng biến mất theo hai người bọn họ.
"Hành tinh Tạo Vật, chúng tôi đã trở về rồi đây." Âm thanh hưng phấn của Phong Trần Tú vang lên trong rừng cây.
"Đại Bằng, mau làm mấy cái điện thoại đi, tôi muốn liên lạc với các anh em." Hoắc Doãn nắm tay Nguyên Sơ, tràn đầy sức sống.
"OK." Giang Bằng Phi cười híp mắt đáp lại.
Túc Mạch đứng bên cạnh Tháp Lệ, anh ta dường như đã quen với quỷ khí quanh người cô ấy.

Sau khi cô ấy biến thành linh hồn, anh ta đã không thể nghe được tiếng lòng của cô ấy nữa, ở bên cạnh Tháp Lệ sẽ khiến lỗ tai của anh ta được yên tĩnh trong giây lát.
Sáu người một quỷ, một lần nữa lập đội cùng nhau lên đường.
Sau khi Hoắc Doãn kết hôn với Nguyên Sơ, số mệnh trên người anh trở nên cực kỳ khổng lồ, sáng chói tràn ngập sinh cơ.

Chỉ cần anh còn sống, thì Nguyên Sơ không cần lo bị Thiên Đạo phát hiện ra nữa.

Lúc sinh thời (*) của Hoắc Doãn, cô theo anh qua lại giữa hai hành tinh, trồng cây gây rừng, bồi dưỡng người tài, chu du khắp bốn phương, thám hiểm bí cảnh, để lại những câu truyện truyền kỳ.
(*) Sinh thời: chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người.
Hoắc Doãn cuối cùng cũng đột phá cấp 18, sống đến 235 tuổi, được người đời kính trọng.

Nguyên Sơ cũng được hưởng chung, chẳng những có được rất nhiều vận may, mà còn nhận được tín ngưỡng chi lực khổng lồ.
"Tiểu Sơ, gặp được em là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh." Hoắc Doãn dựa vào lòng Nguyên Sơ, vẻ mặt an tường.
"Em cũng vậy." Mặc dù Nguyên Sơ không hiểu tình cảm, nhưng cô đã cảm nhận được tư vị hạnh phúc từ Hoắc Doãn.
"Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em, tiếp tục một cuộc đời khác." Trong mắt Hoắc Doãn ánh lên hy vọng.
Nhưng Nguyên Sơ không thể hứa hẹn với anh.
"Tiểu Sơ…"
"Ừ."
Hoắc Doãn khẽ thở dài, từ từ nhắm mắt lại.
Nguyên Sơ ngẩng đầu lên, nhìn số mệnh của anh từ từ tan biến khi anh qua đời.
"Kiếp sau…"
Đương nhiên, số mệnh chi tử có kiếp sau, nhưng thiên địa vô ngần, có rất nhiều thế giới, rất khó gặp lại nhau.
Nguyên Sơ nằm xuống bên cạnh Hoắc Doãn, ôm lấy thân thể lạnh như băng của anh, nguyên thần thoát ly, rời khỏi thế giới này.
Sau khi lang thang trong không gian ý thức một lúc lâu, Nguyên Sơ tỉnh dậy sau "giấc ngủ say", nhìn chằm chằm vào đại thiên thế giới, cuối cùng chọn một thế giới trong số đó, không chút do dự bước vào…
Năm 2078 dương lịch, một vụ rò rỉ khí độc nghiêm trọng đã xảy ra tại thành phố Tần Hoài, nước Z.

Hơn 3000 người dân lân cận đã bị ảnh hưởng bởi khí độc, trong vòng chưa đầy ba tháng, 2613 người đã lần lượt tử vong, những người còn sống hiện đang được điều trị tại trung tâm y tế nghiên cứu khoa học Khang Đắc Tư, tình hình không khả quan lắm.
Vụ việc này đã gây chấn động toàn cầu, truyền thông các nước đua nhau đưa tin, nhiều quan chức và những người có trách nhiệm liên quan đã bị trừng phạt nghiêm khắc.
Một năm sau, sức nóng dần phai nhạt, không ai biết chỉ còn lại năm người sống sót.

Nguyên Sơ nằm trên giường, xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn thiếu niên đang ngồi trong vườn hoa.
Lúc này, Nguyên Sơ chỉ là một cô bé 7 tuổi, gầy gò, xanh xao, dáng vẻ như bị bệnh nặng.
Cô đã đến thế giới này được hơn một năm, thiếu niên trong vườn hoa kia là số mệnh chi tử mà cô đã lựa chọn ở thế giới này – Lệ Niệm, một đại gia tiềm ẩn trong tương lai, tài vận thịnh vượng.

Nhưng bây giờ cậu chỉ mới là một thiếu niên 13 tuổi.

Cậu là nạn nhân trong vụ rò rỉ khí độc, cũng là một trong năm người cuối cùng còn sống sót.
Để dễ tiếp xúc với số mệnh chi tử, Nguyên Sơ đã ngụy tạo một thân phận cho mình, cô cũng là nạn nhân trong vụ rò rỉ khí độc, một tháng trước được đưa đến trung tâm y tế nghiên cứu khoa học Khang Đắc Tư để điều trị.
Sau khi chứng kiến ​​những người khác lần lượt chết đi, Lệ Niệm đã từ bỏ hy vọng từ lâu, từ chối giao tiếp với người khác và thường không hợp tác điều trị.
Nguyên Sơ vẫn chưa tìm được cơ hội để làm quen với cậu, nếu trong vòng hai tháng không thành lập liên hệ với số mệnh chi tử, cô sẽ bị pháp tắc của thế giới này bài xích.

May mà ở thế giới trước cô đã thu gom được rất nhiều số mệnh, nếu không cô khó mà chịu đựng được một tháng.

Thời gian dần trôi quá, pháp tắc bài xích càng ngày càng mạnh, thân thể của cô cũng càng ngày càng suy yếu, rất pjuf hợp với thân phận hiện tại của cô.
"Khụ." Nguyên Sơ phun ra một ngụm máu, lập tức nhuộm đỏ vạt áo.
Thiếu niên trong vườn hoa dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía bên này, chỉ thấy một cô bé trong phòng bệnh vừa ho ra máu vừa khó nhọc duỗi bàn tay nhỏ bé ra để bấm chuông.
Lệ Niệm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thờ ơ, không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Lệ Niệm, đến giờ uống thuốc rồi." Một y tá nhoài người ra ngoài cửa sổ, gọi cậu.
Lệ Niệm từ từ đứng lên, đi chân trần dọc theo con đường rải sỏi ngoằn ngoèo, không để ý đến cơn đau nhói do giẫm phải vật sắc nhọn.
Trở về phòng bệnh, Lê Niệm giật lấy thuốc trong tay y tá, xoay người ném vào bồn cầu.
"Lệ Niệm!" Y tá tức giận nói, "Có phải em không muốn sống nữa không?"
"Tôi sống hay chết thì liên quan gì đến chị?" Lệ Niệm giễu cợt nhìn cô ta, "À, phải rồi, nếu như tôi chết, chị sẽ không lấy được viện phí cao từ tôi."
"Em đang nói gì thế?" Y tá nén giận, "Em ở yên trong phòng, chị đi lấy thuốc cho em."
Lệ Niệm phớt lờ cô ta, uể oải dựa vào cửa, trong lúc vô tình thoáng thấy hai y tá từ một phòng bệnh khác đi ra, hai người họ thì thầm với nhau: "Cô bé kia có lẽ không chịu đựng được bao lâu nữa đâu nhỉ?"
"Tôi cũng nghĩ thế.

Ngày nào cũng tiêm thuốc, uống thuốc, ăn cái gì cũng nôn ra, đến người lớn cũng không chịu được nói chi đến một đứa nhỏ."
"Uầy, tội nghiệp ghê."

Âm thanh đi xa dần, đôi mắt của Lệ Niệm hơi tối lại, vô ý thức đi tới cửa phòng bệnh kia.

Vốn tưởng sẽ thấy một bé gái xấu xí khóc sướt mướt, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bức tranh đẹp.
Cô bé dựa lưng vào gối, hai bím tóc buộc lỏng thả xuống trước ngực, một tay đang cắm kim truyền dịch, một tay đang chơi xếp hình, lông mi nhẹ nhàng rung rung, ngoan ngoãn như một con búp bê.

Nếu không phải trên quần áo của cô bé có vết máu, cậu suýt chút nữa sẽ hoài nghi người vừa nôn ra máu không phải là cô bé.

Ánh mắt của Lệ Niệm rơi xuống gối và chăn của cô bé, lông mày cậu hơi cau lại.

Gối và ga trải giường có chút ngả vàng, trên đó còn có vết bẩn có sắc độ khác nhau, rõ ràng là đã mấy ngày rồi không thay.
Trên tủ đầu giường có một bình nước nóng và một cái ly, nước trong ly được rót chừng một nửa, bên trong dường như còn có một con côn trùng nhỏ đang bay.
Lệ Niệm lạnh nhạt cụp mắt xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ cô bé này không có người thân chăm sóc à? Không ai đổi ga trải giường, cũng không có ai đổi nước, thậm chí không có ai gửi trái cây cho cô bé.
Sau đó, cậu lại cười tự giễu, tại sao mình lại phải quản nhiều như vậy chứ?
Vừa định quay người rời đi, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Anh ơi, anh đến thăm em sao?"
Lệ Niệm dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô bé.
Nguyên Sơ vẫy tay nói: "Anh, em có thể nhờ anh giúp em một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Lệ Niệm nhàn nhạt hỏi.
"Tấm ghép hình này, em không ghép được." Nguyên Sơ chỉ những mảnh ghép rải rác trên giường, "Anh biết xếp như thế nào không ạ?"
Lệ Niệm nhìn chằm chằm vào mắt cô bé một lúc lâu, cuối cùng cậu nhấc chân bước vào phòng, kéo một cái ghế đẩu đến cạnh giường, ngồi xuống, không nói tiếng nào giúp cô xếp các mảnh ghép.
Nguyên Sơ không ồn ào, cô bé chỉ im lặng nằm trên giường, nhìn cậu ghép hình.
Động tác của Lệ Niệm rất nhanh, cậu đã hoàn thành bức tranh chỉ trong vài phút.
Cậu ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì thấy da mặt và cổ cô bé đang rỉ máu, từng chút từng chút, trông có chút đáng sợ.
Lệ Niệm vội vàng bấm chuông, nhỏ giọng trách mắng: "Chảy máu sao không nói gì?"
Nguyên Sơ giơ tay lau đi vết máu trên mặt, khẽ nói: "Xin lỗi anh, em dọa anh rồi, em không phải cố ý đâu, em không thấy đau…"
Lệ Niệm mím môi, nhìn thấy y tá đi vào, cậu không nói gì cả mà quay người rời khỏi phòng bệnh.
Đúng vậy, suýt chút nữa cậu đã quên mất, bọn họ đều là người sắp chết mà, còn quan tâm đến đau hay không đau làm gì nữa….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi