MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Tôi không phải mất trí nhớ sao? Tôi muốn trở về nơi đó xem một chút, có lẽ sẽ trợ giúp cho ký ức của tôi khôi phục, không phải sao?"

Hoắc Phi Đoạt nghe Ngũ Y Y nói như vậy.

Cũng nhớ tới lần trước bác sĩ Trần khám cho Y Y cũng nói như vậy.

Nếu Ngũ Y Y bị mất trí nhớ do dược vật gây ra.

Như vậy nếu như đưa cô đi tới những nơi quen thuộc.

Nhìn thấy người quen.

Kích thích trí nhớ, có thể rất nhanh khôi phục.

Hoắc Phi Đoạt vốn rất muốn khiến Ngũ Y Y nhanh lên khôi phục trí nhớ.

Nhưng là bây giờ, anh trở nên rất ích kỷ.

Sau khi khôi phục trí nhớ anh sợ cô, sẽ hận của mình ích kỷ, hận mình không có đem những thứ kia chuyện không vui nói cho cô biết.

Mà bây giờ cũng rất tốt, cô đang ở bên cạnh mình.

Mỗi ngày buổi tối nhắm mắt lại thấy người cuối cùng là cô.

Sáng sớm mỗi ngày mở mắt người đầu tiên thấy cũng là cô.

Đối với Hoắc Phi Đoạt mà nói, đây là hạnh phúc.

Ngũ Y Y thấy Hoắc Phi Đoạt nãy giờ không nói gì.

Đưa ra bàn tay nhỏ quơ quơ trước mắt anh .

"Phi Đoạt? Anh nghĩ cái gì vậy ?"

Lúc này Hoắc Phi Đoạt mới ý thức tới thế nhưng mình thất thần.

Đây chính là tình huống chưa từng có.

Sự mất hồn từ bao giờ lại xảy ra trên người mình.

Chẳng lẽ là mình quá quan tâm đến cô nhóc trước mắt này rồi sao?

Hoắc Phi Đoạt âm thầm nghĩ.

"Được rồi, ngày mai anh dẫn em đi!"

Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, mình không nên ích kỷ như vậy.

Trí nhớ của cô, cần phải trả lại cho cô.

Không người nào có thể cướp đi.

Cho dù đó là không vui vẻ.

Nếu như mình ngăn trở cô tìm trí nhớ, như vậy mình không khác nào là Tiêu Lạc sao?

Hoắc Phi Đoạt là thật tâm yêu Ngũ Y Y, anh tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm như vậy.

"Ngài Âu Dương, mời ông ngồi."

Tiêu Lạc vô cùng lễ phép mời Âu Dương Chấn Đình ngồi xuống.

"Ngài Âu Dương, ta nghĩ ông nhất định rất tò mò, vì sao tôi lại xông vào nơi nguy hiểm như vậy để cứu ông ra."

Âu Dương Chấn Đình cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nghe.

Tiêu Lạc cười cười.

"Thời điểm ở trang viên, tôi chỉ là đơn giản nói với ông chúng ta có cùng chung một kẻ địch."

Âu Dương Chấn Đình nghe được câu này, trong ánh mắt hình như thoáng qua một tia gì đó.

Mặc dù là chợt lóe lên.

Nhưng là bị Tiêu Lạc bắt được.

"Hoắc, Phi, Đoạt."

Âu Dương Chấn Đình từng chữ từng câu nói.

Nụ cười vẫn ở trên mặt Tiêu Lạc như cũ.

Gật đầu nói: “Ngài Âu Dương quả nhiên là người hiểu chuyện."

"Không cần nói nhảm nhiều lời, trực tiếp vào chủ đề đi, cậu mạo hiểm tính mạng để cứu lão già tôi đây, rốt cuộc vì cái gì?"

Mặc dù Âu Dương Chấn Đình được Tiêu Lạc cứu ra, nhưng Âu Dương, một chút lòng cảm kích cũng không có, ngược lại vô cùng ngạo mạn.

Cực kỳ giống Hoắc Phi Đoạt bây giờ.

Không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.

"Tôi cần sự giúp đỡ của ông."

Tiêu Lạc nghe ông nói như vậy, cũng không muốn cùng ông vòng vo nữa.

"Tôi có thứ đồ vật quý báu nhất , bị cái tên Phi Đoạt kia lấy đi, tôi muốn đoạt lại. Mà ông, cũng giống như tôi chứ?"

Tiêu Lạc trực tiếp đặt câu hỏi.

Âu Dương Chấn Đình nhớ lại.

Hoắc Phi Đoạt biết mình sát hại cha mẹ cậu ta.

Cũng không có lập tức hướng mình đặt câu hỏi.

Mà là từ từ ở xã hội đen lôi kéo lòng người.

Sau đó cho mình một kích trí mạng.

Cậu ta quá độc ác.

Cùng những thứ độc ác này đều là những gì mà ông đã dạy cho anh.

Âu Dương Chấn Đình không ngờ, Hoắc Phi Đoạt lại dùng cái loại phương thức này.

Để cho mình trở thành hai bàn tay trắng.

Không sai, cậu ta cũng đoạt đi của mình những thứ đồ vật quý báu nhất .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi