MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY

Không sai, cậu ta cũng đoạt đi của mình những thứ đồ vật quý báu nhất .

Đế quốc của ông!

"Không sai, cậu nói đúng."

Âu Dương Chấn Đình tán thành cách nói của Tiêu Lạc.

Đối với người trẻ tuổi trước mặt này bỗng nhiên ông cảm thấy hứng thú.

Người này xem ra nho nhã ôn hòa, giống như một khối mỹ ngọc.

Nhưng, tiếp xúc càng lâu, sẽ phát hiện trên người cậu ta cất giấu rất nhiều thứ.

Giống như nội lực thâm hậu của cậu ta.

Đây tuyệt đối chính là người tập võ từ nhỏ mới có được.

Nếu không phải Âu Dương Chấn Đình có tư chất thâm hậu, chỉ sợ cũng không phát hiện được điểm này.

"Như vậy đồ vật quý giá của cậu, là cái gì?"

Âu Dương Chấn Đình hỏi.

Đột nhiên trong mắt Tiêu Lạc tràn đầy ý hận.

Giống như có thể đem người ra xé nát .

"Một cô gái."

"Ha ha ha, lại là một cô gái."

Sau khi nghe Tiêu Lạc trả lời.

Âu Dương Chấn Đình bật cười.

"Vì một cô gái, này cậu nhóc, đáng sao?"

Âu Dương Chấn Đình không ngờ, người trẻ tuổi này phí hết tâm tư.

Ngay cả mạng cũng không cần, lại là vì một cô gái.

"Đáng, cô ấy so với tính mạng của tôi còn quan trọng hơn."

Tiêu Lạc trả lời chắc chắn.

Dĩ nhiên đáng, đó là cô gái mà anh yêu.

Thậm chí, yêu đến điên cuồng.

"Nhưng, cậu phải biết, cùng Hoắc Phi Đoạt giật lại đồ, đó là chuyện không dễ dàng như vậy."

Âu Dương Chấn Đình nheo mắt lại.

Ông biết người trẻ tuổi cũng chưa chuẩn bị gì.

Chính mình cũng chưa có chuẩn bị cho trận chiến.

"Dĩ nhiên!"

Ngắn ngủn hai chữ, lại đủ để biểu đạt được quyết tâm của Tiêu Lạc.

"Như vậy chuyện giữa tôi và Hoắc Phi Đoạt, chắc hẳn cậu cũng đã biết, nếu không sẽ không tới cứu tôi."

Âu Dương Chấn Đình dừng một chút.

"Bởi vì đại đa số người đều cho rằng tôi còn ở nước Mĩ đang hưởng hạnh phúc, không có ai biết Hoắc Phi Đoạt đã đem tôi nhốt lại."

Tiêu Lạc gật đầu.

"Chuyện của tiên sinh Âu Dương cùng Hoắc Phi Đoạt, thật ra tôi hiểu được một chút. Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ không điều tra, nếu ông đã ở đây rồi. Như vậy chuyện giữa các người, tôi sẽ không tham dự vào. Tôi chỉ muốn cùng ông hợp tác. Theo như nhu cầu!"

Tiêu Lạc cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

"Được. Hay cho câu theo như nhu cầu."

"Chuyện còn lại, chúng ta ngày khác bàn lại, tiên sinh Âu Dương, ông chắc đã mệt rồi. Đi nghỉ trước đi."

Cuối cùng Tiêu Lạc cùng Âu Dương Chấn Đình đã đạt được bước đầu tiên.

Những chuyện còn lại, sẽ từ từ tiếp tục.

Một chiếc xe sang trọng từ từ lái vào Ngũ gia trang.

Đang ngồi đọc sách ở ngoài trang viên Ngũ Nhân Lệ nhìn thấy.

Cái xe này nhìn quen quen.

Trong lòng Ngũ Nhân Lệ nghĩ.

Đột nhiên, cô giống như bị điện giật.

Bật dậy đứng lên.

Đó là xe của tổng giám đốc Hoắc Phi Đoạt.

Không trách được lại nhìn quen như vậy.

Nhưng mà anh ta tới nơi này để làm gì?

Ở trong lòng Ngũ Nhân Lệ thầm nghĩ.

Không đúng, hiện tại đây đâu phải là lúc nghĩ những thứ này.

Phải nhanh đi thông báo cho ba biết.

Ngũ nhân Lệ một đường chạy vọt vào trong phòng.

Ngũ Học Phong đang ở trong thư phòng, nghe tiếng gọi của Ngũ Nhân Lệ, cho là đã xảy ra chuyện.

"Có chuyện gì vậy Nhân Lệ? Sao lại chạy vội vã như vậy?"

Nghe được âm thanh Ngũ Nhân Tâm từ trong phòng ngủ mình chạy ra.

"Đúng vậy Nhân Lệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Này, cái đó, người đó, đến rồi!"

Ngũ nhân lệ mới vừa rồi chạy quá nhanh, hiện tại thở không ra hơi.

Một câu đầy đủ cũng nói không ra được.

"Rốt cuộc là ai tới rồi hả?"

Ngũ Học Phong bị Ngũ Nhân Lệ sốt ruột không thôi.

"Hoắc, Hoắc, Hoắc Phi Đoạt!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi